Chương 10
Tiệc sinh nhật đến đêm muộn cũng kết thúc, các hành khách lần lượt đi du thuyền trở về thành phố. Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành là những người cuối cùng ra về, Phong Ly nhìn du thuyền dần đi xa.
- Kim, anh ra ngoài được rồi!
Tiếng bước chân từ sau gốc cây dần tiến lại gần Phong Ly, anh nói: - Cô biết từ khi nào?
Phong Ly thản nhiên vừa châm một điếu thuốc vừa nói: - Từ lúc vừa bắt đầu tiệc tôi đã cảm nhận được cái nhìn muốn xuyên thủng người rồi. Irish chắc cũng đã biết nhưng không nói năng gì thôi!
Kim ném cho Phong Ly một hộp quà nhỏ rồi bỏ đi về chiếc du thuyền vừa mới cập bờ: - Quà cho cô!
Phong Ly mở hộp quà bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đỏ cùng kiểu với mặt dây chuyền mà Trịnh Tuyết hôm nay vừa tặng cô.
Trên du thuyền của Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành, cô đang nhìn lên bầu trời đầy sao suy nghĩ vài chuyện. Trương Ngạn Hành từ đằng sau khoác lên người cô một chiếc áo choàng lông nói: - Đừng để bị lạnh.
Trịnh Tuyết quay người lại cười gật đầu rồi dựa vào Trương Ngạn Hành.
Thoáng chốc thời gian đã trải qua được 4 tháng kể từ đêm sinh nhật, tình cảm giữa Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết càng lúc càng sâu đậm và mãnh liệt như ngọn lửa. Hắn hết mực yêu chiều Trịnh Tuyết cô cũng hết lòng yêu thương Trương Ngạn Hành, dù cho công việc cả hai có bận rộn nhưng chỉ cần nửa kia cần đến thì họ luôn sẵn sàng.
- Cái gì? Khả Băng bị chấn thương trong lúc quay phim? Ở bệnh viện nào tôi lập tức qua đó!
- Để anh đưa em đi! Bây giờ em đang hoảng không thể tự đi xe.
Trương Ngạn Hành lái xe đưa Trịnh Tuyết vội đến bệnh viện, Khả Băng hôm nay có cảnh quay múa trên không nhưng không hiểu vì lý do gì mà đạo cụ vốn được kiểm tra kĩ lưỡng từ trước thì giờ lại phát hiện dây cáp bị đứt Khả Băng rơi hẳn xuống đất, cũng may bên dưới luôn được lót đệm nhưng vẫn bị chấn thương Khả Băng được chẩn đoán bị nứt hai chiếc xương sườn và bị va đập nhẹ ở phần đầu lúc rơi xuống.
Trịnh Tuyết mở cửa phòng bệnh thì thấy Bách Vũ và Lục Chanh đã ngồi canh từ trước, tay Bách Vũ thì nắm tay Khả Băng.Trịnh Tuyết từ từ tiến lại hỏi: - Cô ấy làm sao rồi?
Lục Chanh lúc này đôi mắt vẫn còn sưng và đỏ vì khóc nhiều: - Vì phần đầu bị chấn thương nên nhất thời chưa tỉnh lại được còn bị nứt xương sườn!
- Cái gì?
Trịnh Tuyết ngã quỵ xuống nhìn Khả Băng đang nằm trên giường. Trương Ngạn Hành vội đỡ cô đứng dậy: - Có điều tra kĩ hay chưa?
Lục Chanh nói: - Họ nói rằng đạo cụ từ trước đã kiểm tra kĩ càng nhưng không hiểu làm sao lúc quay thì đột nhiên dây cáp bị đứt.
- Chắc chắn có người dở trò!
Trịnh Tuyết nói. Người mà Trịnh Tuyết nghĩ đến đầu tiên trong đầu chỉ có một, Kỷ Lan! Nhưng hiện tại không có bằng chứng nào chứng minh cô ta là người dở trò nên không thể nói lên được điều gì!
Trịnh Tuyết xoa đầu Lục Chanh: - Em chăm sóc tốt cho cậu áy nhé! Có thời gian anh chị sẽ ghé qua thăm. Bách Vũ, cả anh nữa. Cũng nên tập trung vào chuyện chính đi, Bách Thái Sâm mà biết chuyện anh bỏ cuộc họp cổ đông vì một nữ diễn viên thì cũng sẽ không để yên cho cậu ấy đâu.
Nói rồi cô cùng Trương Ngạn Hành rời khỏi bệnh viện, nhiều phóng viên vây kín lại chỗ cả hai người phỏng vấn: - Thưa Trương phu nhân, không biết tình hình của nữ diễn viên đã như thế nào rồi?
- Thưa bà, không biết đã tìm ra nguyên nhân đắng sau hay chưa?
- Có tin cho rằng là do Khả Băng nhiều lần gây khó dễ cho đàn em mới vào nên mới bị ám hại, xin bà hãy cho biết thêm thông tin vì là người bạn thân với nữ diễn viên!
Trịnh Tuyết cười nói: - Không có ai gây khó dễ cho nữ diễn viên mới gia nhập cả, với tư cách là người đi trước nay lại có chỗ đứng nhất định ở giới giải trí việc gì cậu ấy lại phải tốn công gây khó dễ cho một người mới. Các vị nói thử xem có đúng không nào?
Trương Ngạn Hành cũng bồi thêm: - Cương vị là người sáng lập Phùng La, tôi tin tưởng vào tài năng của Khả Băng. Không có gì mà một ảnh hậu như Khả Băng lại đi làm những chuyện tốn thời gian như vậy,chắc chắn là có người cố tình giở trò để thu nhiệt về mình.
Các phóng viên cũng đồng loạt gật đầu, họ nhanh chóng ghi âm lại và chụp ảnh liên tục cả hai người có sức ảnh hưởng lớn này. Điều cả hai nói hoàn toàn có lý, Khả Băng là cái cây hái ra tiền ở Phùng La nay lại thành ảnh hậu không có lý gì cô lại đi tranh giành tài nguyên với đàn em. Với cả trước nay tin tức có liên quan đến Khả Băng đều là những tin tốt, tin cô nàng là diễn viên "sạch" so với cái giới giải trí này, đi lên bằng thực lực. Xem ra đúng là có người cố tình làm trò để thu nhiệt về mình.
Kỷ Lan tại nhà xem tin tức về việc Khả Băng ức hiếp diễn viên mới gia nhập đoan phim gương mặt vô cùng hả hê cho đến khi lướt xuống thì càng nhiều tin tức bảo vệ Khả Băng nhiều hơn. Và có cả đoạn video phỏng vấn Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành. Bốn tháng nay khó khăn lắm cô mới tạo dựng được hình ảnh nhưng chỉ bị lời nói của cả hai người họ đánh bay công sức. Tay Kỷ Lan nắm chặt điện thoại bực tức nghiến răng.
- Tôi cầu cho cô không bao giờ tỉnh dậy được Khả Băng à!
Trên đường trở về biệt thự Trịnh Tuyết luôn ngẩn người, trong đầu cô hiện lên vô vàn suy nghĩ. Trương Ngạn Hành lây nhẹ người cô: - A Tuyết, em không sao chứ?
Trịnh Tuyết lấy lại sắc mặt, cô cười nhìn Trương Ngạn Hành: - Không sao, có chuyện gì à?
- Cứ thấy em ngẩn ra.
- Em lo cho Khả Băng, không biết khi nào mới tỉnh lại!
Trương Ngạn Hành kéo cô ngả vào người hắn, giọng nói ấm áp an ủi: - Rồi sẽ tỉnh lại thôi có Lục Chanh ở lại chăm sóc, sẽ không sao đâu!
- Ừ.
Ánh mắt của Trịnh Tuyết đanh lại. Dường như cô đã đưa ra quyết định đối với việc lần này.
- Kim, anh ra ngoài được rồi!
Tiếng bước chân từ sau gốc cây dần tiến lại gần Phong Ly, anh nói: - Cô biết từ khi nào?
Phong Ly thản nhiên vừa châm một điếu thuốc vừa nói: - Từ lúc vừa bắt đầu tiệc tôi đã cảm nhận được cái nhìn muốn xuyên thủng người rồi. Irish chắc cũng đã biết nhưng không nói năng gì thôi!
Kim ném cho Phong Ly một hộp quà nhỏ rồi bỏ đi về chiếc du thuyền vừa mới cập bờ: - Quà cho cô!
Phong Ly mở hộp quà bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đỏ cùng kiểu với mặt dây chuyền mà Trịnh Tuyết hôm nay vừa tặng cô.
Trên du thuyền của Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành, cô đang nhìn lên bầu trời đầy sao suy nghĩ vài chuyện. Trương Ngạn Hành từ đằng sau khoác lên người cô một chiếc áo choàng lông nói: - Đừng để bị lạnh.
Trịnh Tuyết quay người lại cười gật đầu rồi dựa vào Trương Ngạn Hành.
Thoáng chốc thời gian đã trải qua được 4 tháng kể từ đêm sinh nhật, tình cảm giữa Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết càng lúc càng sâu đậm và mãnh liệt như ngọn lửa. Hắn hết mực yêu chiều Trịnh Tuyết cô cũng hết lòng yêu thương Trương Ngạn Hành, dù cho công việc cả hai có bận rộn nhưng chỉ cần nửa kia cần đến thì họ luôn sẵn sàng.
- Cái gì? Khả Băng bị chấn thương trong lúc quay phim? Ở bệnh viện nào tôi lập tức qua đó!
- Để anh đưa em đi! Bây giờ em đang hoảng không thể tự đi xe.
Trương Ngạn Hành lái xe đưa Trịnh Tuyết vội đến bệnh viện, Khả Băng hôm nay có cảnh quay múa trên không nhưng không hiểu vì lý do gì mà đạo cụ vốn được kiểm tra kĩ lưỡng từ trước thì giờ lại phát hiện dây cáp bị đứt Khả Băng rơi hẳn xuống đất, cũng may bên dưới luôn được lót đệm nhưng vẫn bị chấn thương Khả Băng được chẩn đoán bị nứt hai chiếc xương sườn và bị va đập nhẹ ở phần đầu lúc rơi xuống.
Trịnh Tuyết mở cửa phòng bệnh thì thấy Bách Vũ và Lục Chanh đã ngồi canh từ trước, tay Bách Vũ thì nắm tay Khả Băng.Trịnh Tuyết từ từ tiến lại hỏi: - Cô ấy làm sao rồi?
Lục Chanh lúc này đôi mắt vẫn còn sưng và đỏ vì khóc nhiều: - Vì phần đầu bị chấn thương nên nhất thời chưa tỉnh lại được còn bị nứt xương sườn!
- Cái gì?
Trịnh Tuyết ngã quỵ xuống nhìn Khả Băng đang nằm trên giường. Trương Ngạn Hành vội đỡ cô đứng dậy: - Có điều tra kĩ hay chưa?
Lục Chanh nói: - Họ nói rằng đạo cụ từ trước đã kiểm tra kĩ càng nhưng không hiểu làm sao lúc quay thì đột nhiên dây cáp bị đứt.
- Chắc chắn có người dở trò!
Trịnh Tuyết nói. Người mà Trịnh Tuyết nghĩ đến đầu tiên trong đầu chỉ có một, Kỷ Lan! Nhưng hiện tại không có bằng chứng nào chứng minh cô ta là người dở trò nên không thể nói lên được điều gì!
Trịnh Tuyết xoa đầu Lục Chanh: - Em chăm sóc tốt cho cậu áy nhé! Có thời gian anh chị sẽ ghé qua thăm. Bách Vũ, cả anh nữa. Cũng nên tập trung vào chuyện chính đi, Bách Thái Sâm mà biết chuyện anh bỏ cuộc họp cổ đông vì một nữ diễn viên thì cũng sẽ không để yên cho cậu ấy đâu.
Nói rồi cô cùng Trương Ngạn Hành rời khỏi bệnh viện, nhiều phóng viên vây kín lại chỗ cả hai người phỏng vấn: - Thưa Trương phu nhân, không biết tình hình của nữ diễn viên đã như thế nào rồi?
- Thưa bà, không biết đã tìm ra nguyên nhân đắng sau hay chưa?
- Có tin cho rằng là do Khả Băng nhiều lần gây khó dễ cho đàn em mới vào nên mới bị ám hại, xin bà hãy cho biết thêm thông tin vì là người bạn thân với nữ diễn viên!
Trịnh Tuyết cười nói: - Không có ai gây khó dễ cho nữ diễn viên mới gia nhập cả, với tư cách là người đi trước nay lại có chỗ đứng nhất định ở giới giải trí việc gì cậu ấy lại phải tốn công gây khó dễ cho một người mới. Các vị nói thử xem có đúng không nào?
Trương Ngạn Hành cũng bồi thêm: - Cương vị là người sáng lập Phùng La, tôi tin tưởng vào tài năng của Khả Băng. Không có gì mà một ảnh hậu như Khả Băng lại đi làm những chuyện tốn thời gian như vậy,chắc chắn là có người cố tình giở trò để thu nhiệt về mình.
Các phóng viên cũng đồng loạt gật đầu, họ nhanh chóng ghi âm lại và chụp ảnh liên tục cả hai người có sức ảnh hưởng lớn này. Điều cả hai nói hoàn toàn có lý, Khả Băng là cái cây hái ra tiền ở Phùng La nay lại thành ảnh hậu không có lý gì cô lại đi tranh giành tài nguyên với đàn em. Với cả trước nay tin tức có liên quan đến Khả Băng đều là những tin tốt, tin cô nàng là diễn viên "sạch" so với cái giới giải trí này, đi lên bằng thực lực. Xem ra đúng là có người cố tình làm trò để thu nhiệt về mình.
Kỷ Lan tại nhà xem tin tức về việc Khả Băng ức hiếp diễn viên mới gia nhập đoan phim gương mặt vô cùng hả hê cho đến khi lướt xuống thì càng nhiều tin tức bảo vệ Khả Băng nhiều hơn. Và có cả đoạn video phỏng vấn Trịnh Tuyết và Trương Ngạn Hành. Bốn tháng nay khó khăn lắm cô mới tạo dựng được hình ảnh nhưng chỉ bị lời nói của cả hai người họ đánh bay công sức. Tay Kỷ Lan nắm chặt điện thoại bực tức nghiến răng.
- Tôi cầu cho cô không bao giờ tỉnh dậy được Khả Băng à!
Trên đường trở về biệt thự Trịnh Tuyết luôn ngẩn người, trong đầu cô hiện lên vô vàn suy nghĩ. Trương Ngạn Hành lây nhẹ người cô: - A Tuyết, em không sao chứ?
Trịnh Tuyết lấy lại sắc mặt, cô cười nhìn Trương Ngạn Hành: - Không sao, có chuyện gì à?
- Cứ thấy em ngẩn ra.
- Em lo cho Khả Băng, không biết khi nào mới tỉnh lại!
Trương Ngạn Hành kéo cô ngả vào người hắn, giọng nói ấm áp an ủi: - Rồi sẽ tỉnh lại thôi có Lục Chanh ở lại chăm sóc, sẽ không sao đâu!
- Ừ.
Ánh mắt của Trịnh Tuyết đanh lại. Dường như cô đã đưa ra quyết định đối với việc lần này.