Chương 3: Thạch rau câu hoa quả
Dương chỉ dám len lén cười thầm trong lòng, nhưng mà cậu cũng hơi tò mò, cậu hàng xóm này mới chuyển đến mà đã kịp đi mua mì tôm hả?
Không dám tưởng tượng linh tinh nữa, Dương nhún vai rồi bước vào nhà, khi ngồi xuống ghế sô pha mới nhận ra miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa. Cậu hết hứng bèn lôi nó xuống búng vào thùng rác.
Phong biết thừa ánh mắt của nhóc hàng xóm, nhưng hắn không quan tâm.
Húp hết nước trong cốc mì, tiện tay bỏ vào thùng rác bên cạnh, hắn rút một điếu thuốc ra châm lửa rồi hút một hơi, đầu nghĩ vẩn vơ về mấy ngày qua.
Mười bảy tuổi Phong lần đầu tiên cãi lại bố, dường như kỳ phản nghịch của hắn đến quá muộn.
Mẹ phong mất sớm, bảy năm qua chỉ có hai bố con chung sống với nhau, hắn luôn luôn giữ hình tượng một đứa con hiếu thảo, học giỏi ngoan ngoãn, cư xử hoà đồng với bạn bè.
Bố hắn đi bước nữa, hắn không có ý kiến gì.
Vợ mới của bố mới có hai mươi tuổi, hắn cũng không có ý kiến gì.
Thế nhưng đến khi vợ mới của bố vài lần liên tiếp đi nhầm phòng hắn với cái váy ngủ hở hang thì Phong không thể chịu nổi nữa, vì vậy mà lần đầu tiên hai bố con cãi nhau.
Lý do lại vì một người đàn bà.
Bố cho rằng Phong quá nhạy cảm, hắn cho rằng ông không tin mình. Phong lúc đấy chỉ nghĩ, đằng nào mình cũng đi học đại học, đi ra ngoài sớm một năm cũng chẳng sao. Ở nhà có khi lại sinh chuyện.
Kết quả vừa nói ra bố hắn đã đồng ý luôn, việc mua nhà và sắp xếp trường học chỉ cần chục hôm là giải quyết xong, bố hắn giải quyết nhanh gọn đến mức Phong cảm tưởng như mình là một món hàng tồn, sẵn sàng bị ném đi bất cứ lúc nào.
Phong giận lắm, hắn chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế đi thẳng, chọn một ngày bố hắn đi công tác, cứ thế xách va li lên và đi, ông ấy biết nên để cho lái xe đưa hắn lên Hà Nội, còn lại cũng chẳng dặn dò gì.
Lúc đó không thấy gì, nhưng đến khi chính thức đứng trong căn nhà này một mình, Phong mới cảm thấy cô đơn.
Hắn cảm thấy mình bị bố bỏ rơi.
Chiều nay sắp xếp xong đồ đạc, Huy cũng về cùng luôn với anh lái xe, còn hắn không có tâm trạng làm gì cả nên lôi bộ đề thi ra giải cho đỡ chán, kết quả ngồi đến giờ này mới thấy bụng đói cồn cào, lúc này mới nhớ ra trong nhà chẳng có gì ăn, hắn lê thân xuống siêu thị tầng một đi dạo một vòng, mua một đống hoa quả và vài gói mì tôm.
Ngày đầu tiên xa nhà, không thấy có tâm trạng gì cả.
Phong mải suy nghĩ đến mức tiếng chuông điện thoại trong quần kêu một lúc mới phát hiện, điếu thuốc trong tay cũng cháy gần hết. Hắn tiện tay dụi nó vào cốc mì trong thùng rác rồi mới lôi điện thoại ra kiểm tra.
Không có cuộc gọi nhỡ nào cả, coi như bố hắn cũng đủ tuyệt tình.
Tiếng chuông là âm báo tin nhắn, Phong mở Messenger lên thấy mấy thằng bạn nhắn tin ầm ầm trong box chat.
[Crazy]: Thế nào rồi mày?
[Boy áo mũ]: Chết chưa?
[Kill]: @Nghiện
[Kill]: Hiện hồn đi.
[Nghiện]: Đây.
[Kill]: Ê sao uể oải thế, lên thủ đô mà mày không phấn khởi lên được tí nào à?
[Nghiện]: Chưa có tâm trạng...
[Boy áo mũ]: Mịa, mày cố gắng mà thích ứng đi, năm sau chúng ta gặp nhau.
[Nghiện]: Ờ...
[Crazy]: Trên đó có gì thú vị không?
Phong lắc đầu, tính trả lời thì trong đầu lại hiện ra gương mặt cau có của nhóc hàng xóm, thật ra hắn không ghét cậu nhóc này chút nào, chẳng qua nhìn dáng vẻ cậu hấp ta hấp tấp hắn thấy khá thú vị.
Đầu nghĩ vớ vẩn, thành ra ta tay hắn tự động ấn trả lời.
[Nghiện]: Có, một nhóc con.
Phong vừa gõ xong thì hối hận, muốn thu hồi tin nhắn, nhưng mấy thằng ngáo kia đã kích động nhắn lại rồi, giờ mà manh động thì chúng nó nghi ngờ ngay.
[Crazy]: Quào, em gái nào đấy?
[Kill]: Quào. Xinh không?
[Boy áo mũ]: Quào... Tao đéo nghĩ ra gì muốn hỏi.
[Nghiện]:...
Cả ba đứa trong box chat gào thét ầm ĩ. Cũng phải thôi, Phong ở trường tụi nó nổi tiếng ngạo mạn, ngoài mấy đứa chơi thân thì hắn chẳng thèm để ý đến ai, không ngờ vừa lên Hà Nội có một buổi mà đã tia được gái xinh.
Phong không cho mấy đứa kia cơ hội hỏi han gì, nhanh chóng thoát ứng dụng rồi tắt màn hình.
Em gái gì chứ, một em trai cao tầm mét tám.
Phong liếc sang lan can bên cạnh thầm nghĩ rồi khẽ cười, cảm thấy tâm trạng u ám như được rửa trôi, cơn tức trong người vơi đi kha khá.
***
Năm giờ sáng, Dương từ trên giường bật dậy.
Đừng nhìn vẻ ngoài trông có vẻ ất ơ, thật ra Dương là một người sống vô cùng sạch sẽ và nề nếp, buổi tối có thể ngủ muộn nhưng buổi sáng nhất định phải dậy sớm đi chạy bộ.
Dương chui vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong tiện thể nhìn ra ngoài khe cửa sổ nho nhỏ.
Trời mới tờ mờ sáng nhưng cậu đã ngửi thấy mùi âm u.
Cậu lười thay quần áo, chỉ xỏ thêm một đôi giày màu đen hơi cũ, tiện tay rút tờ hai trăm trong ví ra nhét vào túi quần rồi mới lững thững ra ngoài.
Sau khi chạy năm vòng quanh cái hồ bên cạnh tiểu khu, cậu quyết định hôm nay không bạc đãi cái bụng mình nữa. Đi ăn một bát phở chắc cũng không tốn mấy tiền.
Ông chú quán phở đang nhúng thịt bò, Dương vừa vào tới nơi ông đã nhận ra, ông xởi lởi vừa cười vừa nói:
"Nhóc, như cũ chứ."
"Vâng, vẫn như cũ ạ!" Dương nói xong thì tự động đi lấy đá, rót từ trong bình ra một cốc trà rồi mới đi về cái bàn quen thuộc trong góc.
Vừa đến nơi chân cậu hơi khựng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Tên hàng xóm vừa chuyển đến có hai ngày mà Dương đã đụng phải mấy lần rồi, có duyên ghê ha.
Dương ngồi xuống, giả vờ lấy giấy lau bàn rồi quan sát Phong. Cậu cảm thấy người này thật kỳ quái, sáng sớm đã đội mũ sùm sụp. Đầu bị hói?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhớ đến hai người còn là hàng xóm, Dương dùng bộ dáng thân thiện chủ động chào hỏi:
"Hi! Cũng đi ăn sáng à?"
Phong lúc này mới rời mắt ra khỏi cái điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên. Thấy người vừa tới hắn cũng chỉ hơi gật đầu, rồi tiếp tục chúi mắt vào màn hình.
Dương thấy hơi ngại, ngồi không một chỗ hơi ngứa ngáy, cậu lại tiếp tục gợi chuyện:
"Cậu có uống trà đá không?"
Phong vẫn cúi đầu bấm bấm, dường như đang chơi dở ván game. Đến khi Dương tưởng người kia lờ mình đi rồi thì hắn mới trả lời:
"Có."
Dương có cớ thoát khỏi cái không khí xấu hổ này nên vội bật dậy.
"Thế... thế để tôi đi lấy cho cậu."
Đến khi cậu mang về một cốc trà đá thì phở cũng vừa mang lên, không hiểu sao Dương có hơi mất tự nhiên trước người này, cậu chỉ khẽ đặt cốc nước trước mặt hắn rồi ngồi xuống ăn phần của mình.
Dương vốn ăn rất nhanh, một phần là vì cậu ăn phở tái, ăn không nhanh thịt chín thì mất ngon, còn một phần vì... ngại.
Chỉ một loáng Dương đã đánh bay bát phở, cậu không chào hỏi gì mà đứng lên đi trước. Đến lúc trả tiền xong ra khỏi quán cậu mới tỉnh táo lại, hai tay vò vò đầu.
Sao cậu phải trốn vậy, quen biết gì đâu.
Nghĩ như vậy Dương lại thẳng lưng lên, quyết định đi ngược lại về phía chợ.
Ở dưới tầng 1 chung cư có siêu thị, nhưng đồ trong đó không đa dạng như ngoài chợ, nên cậu thường xuyên lăn lộn ở đó. Thật ra thì việc một thằng con trai ra chợ mặc cả đồ ăn cũng hơi gây sự chú ý, các bà các cô đều tưởng cậu đi mua đồ hộ mẹ, còn khen cậu hiếu thảo.0
Ha ha. Đúng là hiếu thảo thật, hiếu thảo với cái dạ dày.
Trời hôm nay âm u như sắp mưa, không khí mát mẻ thế này thích hợp ăn cay. Dương mua đồ ăn xong mang tâm trạng vui vẻ đi về nhà, định bụng trưa nay sẽ tự thưởng cho mình một bữa ngon, ai dè vừa bấm thang máy thì nhìn thấy tên hàng xóm lững thững đi đến.
Giờ Dương mới để ý kỹ, hắn ta hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao trông rất gọn gàng, chân đi xăng đan đơn giản, tay xách một túi đồ to. Đúng phong cách ngoan hiền đảm đang.
Hình như hắn ta cũng vào siêu thị mua đồ, trong tay lỉnh kỉnh toàn nước đóng chai và đồ ăn vặt. Cậu liếc qua còn nhìn thấy vài gói thạch rau câu đóng túi, vài gói kẹo dẻo dành cho trẻ em.
Nhưng mà Dương nghe mấy chú bảo vệ nói tên này sống một mình mà? Không lẽ đống đồ này là hắn ăn?
Hình như cậu vừa phát hiện ra một bí mật rất kinh khủng, liệu có bị giết người diệt khẩu không?
Dương vội vàng quay mặt sang hướng khác, nhưng trong đầu cứ tự động hiện lên hình ảnh một chàng trai ngầu lòi đang ngồi mút thạch trái cây.
Thật sự cảnh đó quá mức doạ người, Dương rùng mình một cái rồi tỉnh táo lại.
Đúng lúc này thang máy kêu lên rồi mở ra. Cậu vội vàng bước vào trước, quyết định lờ đi người kia. Khổ nỗi thiết kế thang máy này ba phía đều là gương, cậu có muốn tránh cũng không được, nhìn về hướng nào cũng thấy mặt hắn.
Dương đứng đó xoắn xuýt một lúc thì thang máy cũng lên đến tầng 5, cửa vừa mở ra cậu vẫn thân thiện vẫy tay chào rồi co giò chạy mất.
Phong bấy giờ mới thong thả đi ra khỏi thang máy, vừa rồi nhìn khuôn mặt đặc sắc của nhóc con thật sự rất thú vị.
Chơi cũng khá vui.
Không dám tưởng tượng linh tinh nữa, Dương nhún vai rồi bước vào nhà, khi ngồi xuống ghế sô pha mới nhận ra miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa. Cậu hết hứng bèn lôi nó xuống búng vào thùng rác.
Phong biết thừa ánh mắt của nhóc hàng xóm, nhưng hắn không quan tâm.
Húp hết nước trong cốc mì, tiện tay bỏ vào thùng rác bên cạnh, hắn rút một điếu thuốc ra châm lửa rồi hút một hơi, đầu nghĩ vẩn vơ về mấy ngày qua.
Mười bảy tuổi Phong lần đầu tiên cãi lại bố, dường như kỳ phản nghịch của hắn đến quá muộn.
Mẹ phong mất sớm, bảy năm qua chỉ có hai bố con chung sống với nhau, hắn luôn luôn giữ hình tượng một đứa con hiếu thảo, học giỏi ngoan ngoãn, cư xử hoà đồng với bạn bè.
Bố hắn đi bước nữa, hắn không có ý kiến gì.
Vợ mới của bố mới có hai mươi tuổi, hắn cũng không có ý kiến gì.
Thế nhưng đến khi vợ mới của bố vài lần liên tiếp đi nhầm phòng hắn với cái váy ngủ hở hang thì Phong không thể chịu nổi nữa, vì vậy mà lần đầu tiên hai bố con cãi nhau.
Lý do lại vì một người đàn bà.
Bố cho rằng Phong quá nhạy cảm, hắn cho rằng ông không tin mình. Phong lúc đấy chỉ nghĩ, đằng nào mình cũng đi học đại học, đi ra ngoài sớm một năm cũng chẳng sao. Ở nhà có khi lại sinh chuyện.
Kết quả vừa nói ra bố hắn đã đồng ý luôn, việc mua nhà và sắp xếp trường học chỉ cần chục hôm là giải quyết xong, bố hắn giải quyết nhanh gọn đến mức Phong cảm tưởng như mình là một món hàng tồn, sẵn sàng bị ném đi bất cứ lúc nào.
Phong giận lắm, hắn chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế đi thẳng, chọn một ngày bố hắn đi công tác, cứ thế xách va li lên và đi, ông ấy biết nên để cho lái xe đưa hắn lên Hà Nội, còn lại cũng chẳng dặn dò gì.
Lúc đó không thấy gì, nhưng đến khi chính thức đứng trong căn nhà này một mình, Phong mới cảm thấy cô đơn.
Hắn cảm thấy mình bị bố bỏ rơi.
Chiều nay sắp xếp xong đồ đạc, Huy cũng về cùng luôn với anh lái xe, còn hắn không có tâm trạng làm gì cả nên lôi bộ đề thi ra giải cho đỡ chán, kết quả ngồi đến giờ này mới thấy bụng đói cồn cào, lúc này mới nhớ ra trong nhà chẳng có gì ăn, hắn lê thân xuống siêu thị tầng một đi dạo một vòng, mua một đống hoa quả và vài gói mì tôm.
Ngày đầu tiên xa nhà, không thấy có tâm trạng gì cả.
Phong mải suy nghĩ đến mức tiếng chuông điện thoại trong quần kêu một lúc mới phát hiện, điếu thuốc trong tay cũng cháy gần hết. Hắn tiện tay dụi nó vào cốc mì trong thùng rác rồi mới lôi điện thoại ra kiểm tra.
Không có cuộc gọi nhỡ nào cả, coi như bố hắn cũng đủ tuyệt tình.
Tiếng chuông là âm báo tin nhắn, Phong mở Messenger lên thấy mấy thằng bạn nhắn tin ầm ầm trong box chat.
[Crazy]: Thế nào rồi mày?
[Boy áo mũ]: Chết chưa?
[Kill]: @Nghiện
[Kill]: Hiện hồn đi.
[Nghiện]: Đây.
[Kill]: Ê sao uể oải thế, lên thủ đô mà mày không phấn khởi lên được tí nào à?
[Nghiện]: Chưa có tâm trạng...
[Boy áo mũ]: Mịa, mày cố gắng mà thích ứng đi, năm sau chúng ta gặp nhau.
[Nghiện]: Ờ...
[Crazy]: Trên đó có gì thú vị không?
Phong lắc đầu, tính trả lời thì trong đầu lại hiện ra gương mặt cau có của nhóc hàng xóm, thật ra hắn không ghét cậu nhóc này chút nào, chẳng qua nhìn dáng vẻ cậu hấp ta hấp tấp hắn thấy khá thú vị.
Đầu nghĩ vớ vẩn, thành ra ta tay hắn tự động ấn trả lời.
[Nghiện]: Có, một nhóc con.
Phong vừa gõ xong thì hối hận, muốn thu hồi tin nhắn, nhưng mấy thằng ngáo kia đã kích động nhắn lại rồi, giờ mà manh động thì chúng nó nghi ngờ ngay.
[Crazy]: Quào, em gái nào đấy?
[Kill]: Quào. Xinh không?
[Boy áo mũ]: Quào... Tao đéo nghĩ ra gì muốn hỏi.
[Nghiện]:...
Cả ba đứa trong box chat gào thét ầm ĩ. Cũng phải thôi, Phong ở trường tụi nó nổi tiếng ngạo mạn, ngoài mấy đứa chơi thân thì hắn chẳng thèm để ý đến ai, không ngờ vừa lên Hà Nội có một buổi mà đã tia được gái xinh.
Phong không cho mấy đứa kia cơ hội hỏi han gì, nhanh chóng thoát ứng dụng rồi tắt màn hình.
Em gái gì chứ, một em trai cao tầm mét tám.
Phong liếc sang lan can bên cạnh thầm nghĩ rồi khẽ cười, cảm thấy tâm trạng u ám như được rửa trôi, cơn tức trong người vơi đi kha khá.
***
Năm giờ sáng, Dương từ trên giường bật dậy.
Đừng nhìn vẻ ngoài trông có vẻ ất ơ, thật ra Dương là một người sống vô cùng sạch sẽ và nề nếp, buổi tối có thể ngủ muộn nhưng buổi sáng nhất định phải dậy sớm đi chạy bộ.
Dương chui vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong tiện thể nhìn ra ngoài khe cửa sổ nho nhỏ.
Trời mới tờ mờ sáng nhưng cậu đã ngửi thấy mùi âm u.
Cậu lười thay quần áo, chỉ xỏ thêm một đôi giày màu đen hơi cũ, tiện tay rút tờ hai trăm trong ví ra nhét vào túi quần rồi mới lững thững ra ngoài.
Sau khi chạy năm vòng quanh cái hồ bên cạnh tiểu khu, cậu quyết định hôm nay không bạc đãi cái bụng mình nữa. Đi ăn một bát phở chắc cũng không tốn mấy tiền.
Ông chú quán phở đang nhúng thịt bò, Dương vừa vào tới nơi ông đã nhận ra, ông xởi lởi vừa cười vừa nói:
"Nhóc, như cũ chứ."
"Vâng, vẫn như cũ ạ!" Dương nói xong thì tự động đi lấy đá, rót từ trong bình ra một cốc trà rồi mới đi về cái bàn quen thuộc trong góc.
Vừa đến nơi chân cậu hơi khựng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Tên hàng xóm vừa chuyển đến có hai ngày mà Dương đã đụng phải mấy lần rồi, có duyên ghê ha.
Dương ngồi xuống, giả vờ lấy giấy lau bàn rồi quan sát Phong. Cậu cảm thấy người này thật kỳ quái, sáng sớm đã đội mũ sùm sụp. Đầu bị hói?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhớ đến hai người còn là hàng xóm, Dương dùng bộ dáng thân thiện chủ động chào hỏi:
"Hi! Cũng đi ăn sáng à?"
Phong lúc này mới rời mắt ra khỏi cái điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên. Thấy người vừa tới hắn cũng chỉ hơi gật đầu, rồi tiếp tục chúi mắt vào màn hình.
Dương thấy hơi ngại, ngồi không một chỗ hơi ngứa ngáy, cậu lại tiếp tục gợi chuyện:
"Cậu có uống trà đá không?"
Phong vẫn cúi đầu bấm bấm, dường như đang chơi dở ván game. Đến khi Dương tưởng người kia lờ mình đi rồi thì hắn mới trả lời:
"Có."
Dương có cớ thoát khỏi cái không khí xấu hổ này nên vội bật dậy.
"Thế... thế để tôi đi lấy cho cậu."
Đến khi cậu mang về một cốc trà đá thì phở cũng vừa mang lên, không hiểu sao Dương có hơi mất tự nhiên trước người này, cậu chỉ khẽ đặt cốc nước trước mặt hắn rồi ngồi xuống ăn phần của mình.
Dương vốn ăn rất nhanh, một phần là vì cậu ăn phở tái, ăn không nhanh thịt chín thì mất ngon, còn một phần vì... ngại.
Chỉ một loáng Dương đã đánh bay bát phở, cậu không chào hỏi gì mà đứng lên đi trước. Đến lúc trả tiền xong ra khỏi quán cậu mới tỉnh táo lại, hai tay vò vò đầu.
Sao cậu phải trốn vậy, quen biết gì đâu.
Nghĩ như vậy Dương lại thẳng lưng lên, quyết định đi ngược lại về phía chợ.
Ở dưới tầng 1 chung cư có siêu thị, nhưng đồ trong đó không đa dạng như ngoài chợ, nên cậu thường xuyên lăn lộn ở đó. Thật ra thì việc một thằng con trai ra chợ mặc cả đồ ăn cũng hơi gây sự chú ý, các bà các cô đều tưởng cậu đi mua đồ hộ mẹ, còn khen cậu hiếu thảo.0
Ha ha. Đúng là hiếu thảo thật, hiếu thảo với cái dạ dày.
Trời hôm nay âm u như sắp mưa, không khí mát mẻ thế này thích hợp ăn cay. Dương mua đồ ăn xong mang tâm trạng vui vẻ đi về nhà, định bụng trưa nay sẽ tự thưởng cho mình một bữa ngon, ai dè vừa bấm thang máy thì nhìn thấy tên hàng xóm lững thững đi đến.
Giờ Dương mới để ý kỹ, hắn ta hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao trông rất gọn gàng, chân đi xăng đan đơn giản, tay xách một túi đồ to. Đúng phong cách ngoan hiền đảm đang.
Hình như hắn ta cũng vào siêu thị mua đồ, trong tay lỉnh kỉnh toàn nước đóng chai và đồ ăn vặt. Cậu liếc qua còn nhìn thấy vài gói thạch rau câu đóng túi, vài gói kẹo dẻo dành cho trẻ em.
Nhưng mà Dương nghe mấy chú bảo vệ nói tên này sống một mình mà? Không lẽ đống đồ này là hắn ăn?
Hình như cậu vừa phát hiện ra một bí mật rất kinh khủng, liệu có bị giết người diệt khẩu không?
Dương vội vàng quay mặt sang hướng khác, nhưng trong đầu cứ tự động hiện lên hình ảnh một chàng trai ngầu lòi đang ngồi mút thạch trái cây.
Thật sự cảnh đó quá mức doạ người, Dương rùng mình một cái rồi tỉnh táo lại.
Đúng lúc này thang máy kêu lên rồi mở ra. Cậu vội vàng bước vào trước, quyết định lờ đi người kia. Khổ nỗi thiết kế thang máy này ba phía đều là gương, cậu có muốn tránh cũng không được, nhìn về hướng nào cũng thấy mặt hắn.
Dương đứng đó xoắn xuýt một lúc thì thang máy cũng lên đến tầng 5, cửa vừa mở ra cậu vẫn thân thiện vẫy tay chào rồi co giò chạy mất.
Phong bấy giờ mới thong thả đi ra khỏi thang máy, vừa rồi nhìn khuôn mặt đặc sắc của nhóc con thật sự rất thú vị.
Chơi cũng khá vui.