Chương 48
Dầu gội đầu này mùi hương cũng khá dễ chịu, Dương cẩn thận cầm máy sấy, bàn tay luồn qua đám tóc mềm, khò cho rối tung tóc hắn lên.
Vì cậu đứng đằng trước, còn Phong ngồi dưới ghế, cho nên cậu nhìn rõ trên đầu hắn có hai cái xoáy, ngày xưa nghe mẹ nói người nào có hai cái xoáy rất thông minh, thế nhưng cũng rất bướng.
Tóc Phong khá dày, sấy một lúc lâu mới khô, vậy mà bình thường hắn còn chẳng lau khô đầu. Mùa hè còn đỡ, mùa đông mà vậy chắc chắn sẽ ốm.
Lúc cậu vừa tắt máy sấy, Phong đưa tay lên cầm tay cậu, sờ sờ vào cái bong bóng nước trên đó.
"Tay cậu làm sao thế này?"
Thái độ của Phong quá đỗi tự nhiên, Phong không dám suy diễn như lúc nãy nữa, mặc kệ hắn xoa nắn bàn tay, quay mặt đi, mất tự nhiên nói:
"À, tôi giúp mấy chú thợ xây nâng gỗ, vì không quen lao động nên tay bị phồng lên tí thôi."
Thực ra Dương mới chỉ khênh chưa được nửa tiếng đã bị đuổi ra, ai bảo da cậu mỏng quá, hơi đụng tí đã có dấu vết rõ ràng, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Phong, cậu quyết định giấu giếm.
Phong đau lòng, lòng bàn tay xinh đẹp giờ đây lấm tấm vết đỏ, đôi ba chỗ còn xước da, hắn xoa nắn chán chê rồi mới luyến tiếc bỏ ra, đúng lúc này bụng Dương bỗng kêu lên ùng ục, hắn nâng mi, nhìn chằm chằm vào đó.
Dương ngượng ngùng dụi mũi.
"Cậu đã ăn gì chưa?"
Phong lắc đầu: "Chưa."
Dương khéo léo lùi ra đằng sau một bước, quấn lại dây máy sấy rồi rủ.
"Chúng ta ra ngoài ăn tối đi."
"Ừ." Phong đồng ý, Dương không nói thì không sao, vừa nói cái hắn đã đói rã ruột, từ sáng sớm quay lại đây đến giờ hắn nhốt mình trong nhà, chưa bỏ gì vào bụng.
"Bây giờ chúng ta ăn gì?"
Dương chỉ tay ra đằng sau, "Sang quán cơm niêu bên kia đường đi, giờ đi xa ngại lắm."
"Cũng được." Phong đứng lên, "Vậy chúng ta đi thôi."
Thực ra trong lòng Phong có rất nhiều điều muốn nói, hắn chịu ấm ức suốt cả một ngày hôm qua, sáng nay vội vàng bắt chuyến xe sớm nhất lên đây, không muốn ở ngôi nhà đó thêm một phút một giây nào nữa.
Hôm qua giỗ mẹ, ấy thế mà bố hắn không hề nhớ đến. Thôi thì nếu ông ấy bận công việc thì cũng thông cảm được, thế nhưng vài hôm trước hắn đã gọi điện nhắc đến một lần rồi, ông ấy ậm ừ, sai anh lái xe đến đón hắn về nhà sau đó đi công tác.
Lúc Phong đi về nhà, chỉ còn cô vợ trẻ của ông Bách ở nhà, bụng lúc này đã rất lớn rồi, thấy cô ta đang đi bộ ở trong sân, Phong không để ý đến, chỉ lờ đi rồi chạy lên phòng.
Có lẽ hoạt động bất tiện, cho nên lần này cô ta không hề chạy đến làm phiền Phong nữa, hai người có gặp nhau cũng bơ nhau đi, đến bữa Phong không xuống ăn cơm, cô giúp việc đành phải bê lên cho hắn.
Ở nhà hai ngày vậy mà bố hắn chẳng về, ngày hôm qua là giỗ mẹ hắn, vốn dĩ phải làm mâm cơm cúng, hắn bỏ qua mọi mâu thuẫn gọi bao nhiêu cuộc, vậy mà ông ấy không hề nghe máy.
Phong cứ nghĩ bố bận nên nhờ cô giúp việc làm cơm hộ, đến tối muộn ông ấy cũng chưa về, hắn mới biết thì ra mình tưởng bở rồi.
Cơn giận đến đỉnh điểm khi Phong đi ngang qua phòng người đàn bà kia, nghe thấy tiếng cười ngọt ngào nũng nịu, thì ra là vậy, ông ấy không nghe điện thoại của hắn bởi vì còn phải gọi điện hỏi thăm vợ mới.
Phong một mình ra nghĩa trang, một mình dọn cỏ mộ và thắp hương cho mẹ, cảm thấy mình đúng là điên rồi mới đi trông chờ vào người đàn ông vô tình đó.
Một người thừa như hắn làm gì có tiếng nói trong cái nhà này, còn người đã chết như mẹ rồi cũng sẽ trôi vào quên lãng thôi.
Phong thất vọng đến cùng cực, hắn muốn đập phá hết thảy mọi thứ, ý nghĩ điên cuồng liên tiếp nảy sinh trong lòng, thế nhưng đúng lúc này người ấy đã chạy đến, cho hắn một cái ôm để an ủi.
Dương hứa năm sau sẽ nhớ đến ngày giỗ của mẹ cùng hắn... chẳng hiểu sao chỉ cần một câu này đủ sức đánh tan nỗi buồn từ hôm qua đến giờ, hắn có niềm tin mãnh liệt rằng cậu sẽ thực hiện lời hứa.
Cậu thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời đó hứa sẽ đưa Phong đi chơi, hứa hẹn cùng đi ăn hết những món ngon ở thủ đô này, hứa sẽ ở cạnh lúc buồn, nấu cho hắn ăn, quan tâm đến hắn, một người dịu dàng như vậy, hắn có cách nào để không thích đây?
Phong thích Dương đến mức muốn ôm chặt cậu vào lòng, muốn khảm cậu vào người, giữ chặt để cậu sẽ không bao giờ bỏ đi, để trong sinh mệnh buồn tẻ này luôn luôn có cậu.
Nhưng mà một bước kia, hắn còn chưa dám tiến đến.
Tháng chín hoa sữa bắt đầu chớm nở, trên đường này chỉ có một cây ở tận ngã ba đằng xa, thế nhưng gió vẫn có thể thổi bay những cánh hoa nhỏ li ti lại đây, mùi hương nhàn nhạt êm dịu thoang thoảng trong không khí.
Quán cơm niêu bây giờ đã bắt đầu đông khách, lúc hai người đi vào các bàn gần như đã chật kín. Dương kéo Phong lên tầng hai, sau đó chọn một bàn gần cửa sổ có thể nhìn ra đường.
Quán này ăn rất ngon nhưng lại đắt, nếu là bình thường Dương cũng ít vào, nhưng hôm nay Phong đang buồn, tốn tiền ăn ngon một bữa cũng không sao.
Cơm niêu bao gồm thịt bò, hành tây, lạp xưởng, nấm hương và mộc nhĩ được xào chung, sau đó rưới nước sốt, cơm được áp chảo để một mặt cháy vàng, sau đó đổ thức ăn lên trên, món này nhìn rất hấp dẫn.
Dương gọi thêm pepsi để uống cho đỡ ngấy.
Hai người ăn xong quyết định đi ra công viên dạo một lúc. Chỉ là lúc đang đi trên đường, Phong thấy hiệu thuốc liền kéo cậu đi vào.
"Cậu mua thuốc gì vậy?" Dương hơi tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn.
Phong không trả lời mà kéo tay cậu giơ lên cho anh chủ quán xem rồi bảo, "Anh ơi, bán cho em một tuýp thuốc mỡ, bạn em bị rộp tay do mang vác vật nặng."
Anh chủ quán liếc sơ qua vết thương của Dương, sau đó lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đẩy ra.
"Bốn trăm bảy mươi nghìn, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối, bôi liên tục trong một tuần."
Dương chưa kịp cảm động, nghe thấy giá tiền lập tức muốn kéo Phong đi thẳng. Gì vậy trời? Cái vết thương nhỏ xíu này của cậu, bình thường bôi tí vaseline vào hai ngày là khỏi, mắc gì mua lọ thuốc đắt như vậy? Cậu cản bàn tay của Phong đang chuẩn bị đưa tiền.
"Khoan đã, nhà tôi có thuốc rồi, cậu không phải mua nữa đâu. Vết thương có xíu thế này thôi, để ý đến làm gì chứ?"
Mắt thấy sắp mất một khách hàng, anh chủ quán đẩy cặp kính cận trên mắt, giải thích cho Dương hiểu, "Thuốc này không đắt đâu, một tuýp này cậu bôi hai năm cũng chưa hết, hạn sử dụng khá lâu." Anh hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp, "Hơn nữa vết thương này của cậu nói nhẹ cũng không hẳn, cậu mà không vệ sinh cẩn thận, nếu để nhiễm trùng còn mưng mủ lên đấy, tốt nhất sau khi về nhà nên rửa sạch bằng xà phòng, tiếp theo chích vết phồng ra, bôi thuốc vào."
Phong nghe thấy cực kỳ có lý, hắn gật đầu, quyết đoán rút ra một tờ năm trăm đưa cho anh ta, cầm lấy tuýp thuốc.
Sau khi chịu qua vài chục ngày nghèo khó, Dương giờ đây đã biết quý trọng đồng tiền, năm trăm ngàn này còn đắt hơn cả bữa cơm bọn họ vừa ăn nữa, sao Phong có thể không nháy mắt mà móc ra như vậy chứ?
Cầm đám tiền thừa trả lại, Phong tiện tay nhét luôn vào túi Dương để ngày mai đi chợ, sau đó lôi cậu về nhà bôi thuốc.
Dương đành phải nghe theo. Trên đường đi cậu lôi tuýp thuốc ra xem thần dược gì mà đắt như vậy?
Tên thuốc là "thuốc mỡ kháng sinh Bacitracin", Dương lên google tìm kiếm thử, thấy giá đúng là đắt như vậy thì mới cẩn thận cất đi.
Trong suốt quá trình làm sạch tay hay chích vết phồng, Phong luôn đứng bên cạnh để giám sát, đến lúc bôi thuốc, hắn cứ nhất định phải tự tay thực hiện mới yên tâm, Dương cũng mặc kệ, hắn muốn dày vò tay cậu thế nào cũng được.
Thật ra được quan tâm cũng vui phết, từ nhỏ đến lớn Dương đánh nhau không biết bao nhiêu lần, mấy vết thương như thế này nhiều vô kể, nhưng mà cậu toàn để mặc cho chúng tự nhiên khỏi, ai rảnh bôi thuốc làm gì?
Vì cậu đứng đằng trước, còn Phong ngồi dưới ghế, cho nên cậu nhìn rõ trên đầu hắn có hai cái xoáy, ngày xưa nghe mẹ nói người nào có hai cái xoáy rất thông minh, thế nhưng cũng rất bướng.
Tóc Phong khá dày, sấy một lúc lâu mới khô, vậy mà bình thường hắn còn chẳng lau khô đầu. Mùa hè còn đỡ, mùa đông mà vậy chắc chắn sẽ ốm.
Lúc cậu vừa tắt máy sấy, Phong đưa tay lên cầm tay cậu, sờ sờ vào cái bong bóng nước trên đó.
"Tay cậu làm sao thế này?"
Thái độ của Phong quá đỗi tự nhiên, Phong không dám suy diễn như lúc nãy nữa, mặc kệ hắn xoa nắn bàn tay, quay mặt đi, mất tự nhiên nói:
"À, tôi giúp mấy chú thợ xây nâng gỗ, vì không quen lao động nên tay bị phồng lên tí thôi."
Thực ra Dương mới chỉ khênh chưa được nửa tiếng đã bị đuổi ra, ai bảo da cậu mỏng quá, hơi đụng tí đã có dấu vết rõ ràng, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Phong, cậu quyết định giấu giếm.
Phong đau lòng, lòng bàn tay xinh đẹp giờ đây lấm tấm vết đỏ, đôi ba chỗ còn xước da, hắn xoa nắn chán chê rồi mới luyến tiếc bỏ ra, đúng lúc này bụng Dương bỗng kêu lên ùng ục, hắn nâng mi, nhìn chằm chằm vào đó.
Dương ngượng ngùng dụi mũi.
"Cậu đã ăn gì chưa?"
Phong lắc đầu: "Chưa."
Dương khéo léo lùi ra đằng sau một bước, quấn lại dây máy sấy rồi rủ.
"Chúng ta ra ngoài ăn tối đi."
"Ừ." Phong đồng ý, Dương không nói thì không sao, vừa nói cái hắn đã đói rã ruột, từ sáng sớm quay lại đây đến giờ hắn nhốt mình trong nhà, chưa bỏ gì vào bụng.
"Bây giờ chúng ta ăn gì?"
Dương chỉ tay ra đằng sau, "Sang quán cơm niêu bên kia đường đi, giờ đi xa ngại lắm."
"Cũng được." Phong đứng lên, "Vậy chúng ta đi thôi."
Thực ra trong lòng Phong có rất nhiều điều muốn nói, hắn chịu ấm ức suốt cả một ngày hôm qua, sáng nay vội vàng bắt chuyến xe sớm nhất lên đây, không muốn ở ngôi nhà đó thêm một phút một giây nào nữa.
Hôm qua giỗ mẹ, ấy thế mà bố hắn không hề nhớ đến. Thôi thì nếu ông ấy bận công việc thì cũng thông cảm được, thế nhưng vài hôm trước hắn đã gọi điện nhắc đến một lần rồi, ông ấy ậm ừ, sai anh lái xe đến đón hắn về nhà sau đó đi công tác.
Lúc Phong đi về nhà, chỉ còn cô vợ trẻ của ông Bách ở nhà, bụng lúc này đã rất lớn rồi, thấy cô ta đang đi bộ ở trong sân, Phong không để ý đến, chỉ lờ đi rồi chạy lên phòng.
Có lẽ hoạt động bất tiện, cho nên lần này cô ta không hề chạy đến làm phiền Phong nữa, hai người có gặp nhau cũng bơ nhau đi, đến bữa Phong không xuống ăn cơm, cô giúp việc đành phải bê lên cho hắn.
Ở nhà hai ngày vậy mà bố hắn chẳng về, ngày hôm qua là giỗ mẹ hắn, vốn dĩ phải làm mâm cơm cúng, hắn bỏ qua mọi mâu thuẫn gọi bao nhiêu cuộc, vậy mà ông ấy không hề nghe máy.
Phong cứ nghĩ bố bận nên nhờ cô giúp việc làm cơm hộ, đến tối muộn ông ấy cũng chưa về, hắn mới biết thì ra mình tưởng bở rồi.
Cơn giận đến đỉnh điểm khi Phong đi ngang qua phòng người đàn bà kia, nghe thấy tiếng cười ngọt ngào nũng nịu, thì ra là vậy, ông ấy không nghe điện thoại của hắn bởi vì còn phải gọi điện hỏi thăm vợ mới.
Phong một mình ra nghĩa trang, một mình dọn cỏ mộ và thắp hương cho mẹ, cảm thấy mình đúng là điên rồi mới đi trông chờ vào người đàn ông vô tình đó.
Một người thừa như hắn làm gì có tiếng nói trong cái nhà này, còn người đã chết như mẹ rồi cũng sẽ trôi vào quên lãng thôi.
Phong thất vọng đến cùng cực, hắn muốn đập phá hết thảy mọi thứ, ý nghĩ điên cuồng liên tiếp nảy sinh trong lòng, thế nhưng đúng lúc này người ấy đã chạy đến, cho hắn một cái ôm để an ủi.
Dương hứa năm sau sẽ nhớ đến ngày giỗ của mẹ cùng hắn... chẳng hiểu sao chỉ cần một câu này đủ sức đánh tan nỗi buồn từ hôm qua đến giờ, hắn có niềm tin mãnh liệt rằng cậu sẽ thực hiện lời hứa.
Cậu thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời đó hứa sẽ đưa Phong đi chơi, hứa hẹn cùng đi ăn hết những món ngon ở thủ đô này, hứa sẽ ở cạnh lúc buồn, nấu cho hắn ăn, quan tâm đến hắn, một người dịu dàng như vậy, hắn có cách nào để không thích đây?
Phong thích Dương đến mức muốn ôm chặt cậu vào lòng, muốn khảm cậu vào người, giữ chặt để cậu sẽ không bao giờ bỏ đi, để trong sinh mệnh buồn tẻ này luôn luôn có cậu.
Nhưng mà một bước kia, hắn còn chưa dám tiến đến.
Tháng chín hoa sữa bắt đầu chớm nở, trên đường này chỉ có một cây ở tận ngã ba đằng xa, thế nhưng gió vẫn có thể thổi bay những cánh hoa nhỏ li ti lại đây, mùi hương nhàn nhạt êm dịu thoang thoảng trong không khí.
Quán cơm niêu bây giờ đã bắt đầu đông khách, lúc hai người đi vào các bàn gần như đã chật kín. Dương kéo Phong lên tầng hai, sau đó chọn một bàn gần cửa sổ có thể nhìn ra đường.
Quán này ăn rất ngon nhưng lại đắt, nếu là bình thường Dương cũng ít vào, nhưng hôm nay Phong đang buồn, tốn tiền ăn ngon một bữa cũng không sao.
Cơm niêu bao gồm thịt bò, hành tây, lạp xưởng, nấm hương và mộc nhĩ được xào chung, sau đó rưới nước sốt, cơm được áp chảo để một mặt cháy vàng, sau đó đổ thức ăn lên trên, món này nhìn rất hấp dẫn.
Dương gọi thêm pepsi để uống cho đỡ ngấy.
Hai người ăn xong quyết định đi ra công viên dạo một lúc. Chỉ là lúc đang đi trên đường, Phong thấy hiệu thuốc liền kéo cậu đi vào.
"Cậu mua thuốc gì vậy?" Dương hơi tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn.
Phong không trả lời mà kéo tay cậu giơ lên cho anh chủ quán xem rồi bảo, "Anh ơi, bán cho em một tuýp thuốc mỡ, bạn em bị rộp tay do mang vác vật nặng."
Anh chủ quán liếc sơ qua vết thương của Dương, sau đó lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đẩy ra.
"Bốn trăm bảy mươi nghìn, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối, bôi liên tục trong một tuần."
Dương chưa kịp cảm động, nghe thấy giá tiền lập tức muốn kéo Phong đi thẳng. Gì vậy trời? Cái vết thương nhỏ xíu này của cậu, bình thường bôi tí vaseline vào hai ngày là khỏi, mắc gì mua lọ thuốc đắt như vậy? Cậu cản bàn tay của Phong đang chuẩn bị đưa tiền.
"Khoan đã, nhà tôi có thuốc rồi, cậu không phải mua nữa đâu. Vết thương có xíu thế này thôi, để ý đến làm gì chứ?"
Mắt thấy sắp mất một khách hàng, anh chủ quán đẩy cặp kính cận trên mắt, giải thích cho Dương hiểu, "Thuốc này không đắt đâu, một tuýp này cậu bôi hai năm cũng chưa hết, hạn sử dụng khá lâu." Anh hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp, "Hơn nữa vết thương này của cậu nói nhẹ cũng không hẳn, cậu mà không vệ sinh cẩn thận, nếu để nhiễm trùng còn mưng mủ lên đấy, tốt nhất sau khi về nhà nên rửa sạch bằng xà phòng, tiếp theo chích vết phồng ra, bôi thuốc vào."
Phong nghe thấy cực kỳ có lý, hắn gật đầu, quyết đoán rút ra một tờ năm trăm đưa cho anh ta, cầm lấy tuýp thuốc.
Sau khi chịu qua vài chục ngày nghèo khó, Dương giờ đây đã biết quý trọng đồng tiền, năm trăm ngàn này còn đắt hơn cả bữa cơm bọn họ vừa ăn nữa, sao Phong có thể không nháy mắt mà móc ra như vậy chứ?
Cầm đám tiền thừa trả lại, Phong tiện tay nhét luôn vào túi Dương để ngày mai đi chợ, sau đó lôi cậu về nhà bôi thuốc.
Dương đành phải nghe theo. Trên đường đi cậu lôi tuýp thuốc ra xem thần dược gì mà đắt như vậy?
Tên thuốc là "thuốc mỡ kháng sinh Bacitracin", Dương lên google tìm kiếm thử, thấy giá đúng là đắt như vậy thì mới cẩn thận cất đi.
Trong suốt quá trình làm sạch tay hay chích vết phồng, Phong luôn đứng bên cạnh để giám sát, đến lúc bôi thuốc, hắn cứ nhất định phải tự tay thực hiện mới yên tâm, Dương cũng mặc kệ, hắn muốn dày vò tay cậu thế nào cũng được.
Thật ra được quan tâm cũng vui phết, từ nhỏ đến lớn Dương đánh nhau không biết bao nhiêu lần, mấy vết thương như thế này nhiều vô kể, nhưng mà cậu toàn để mặc cho chúng tự nhiên khỏi, ai rảnh bôi thuốc làm gì?