Chương : 6
Cậu trai giơ túi bánh, đưa mắt về phía công viên bên kia đường. Một người thường nhút nhát ngại người lại như Tsugumi lại dễ dàng gật đầu đồng ý, có lẽ do những ngày qua quá thiếu vắng hơi người. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu trai đi trước như tỏa ra ánh sáng nhu hòa của mùa xuân.
“ Anh tên là Endo Tsugumi à? Một thông điệp đẹp đẽ, cái tên hay thật”.
Hai người ngồi song song trên băng ghế công viên, cậu ta đưa cho Tsugumi danh thiếp của mình.
“ Việc gì cậu Areno cũng nhận à?”
Phía trên cái tên Areno Sakutaro có in dòng chữ: Nhận làm bất cứ việc gì từ mua đồ cho đến dọn nhà. Và Miu Miu chỉ là một trong rất nhiều yêu cầu tìm thú cưng đi lạc mà cậu thường nhận được.
“ Nhưng mà xem tôi không hợp với động vật lắm.”
Sakutaro cười bối rối. Chỉ nhìn qua cũng nhận ra cậu nhỏ tuổi hơn Tsugumi rất nhiều. Có lẽ khoảng 25? Cậu ta có khuôn mặt cuốn hút, nhưng nhờ ánh mắt hiền hòa nên không bị nổi bật quá mức. Tsugumi quan sát hàng móng tay được cắt gọn gàng đang mở túi giấy, thầm nghĩ nụ cười của cậu ta trông thật dịu dàng.
“ Chà, ngon quá.”
Bên trong bánh sandwich lúa mạch đen kẹp rất nhiều thịt gà nướng.
“ Tiệm bánh mì này rất nổi tiếng ở khu quanh đây, do hai vợ chồng người Anh mở đấy.”
“ Ồ, mứt việt quất thật đậm đà.”
Tsugumi dùng ngón tay mở lát bánh mì ra xem thử. Vị ngọt của trái cây làm tôn lên vị mặn của thịt gà.
“ Tôi thích kiểu kết hợp này lắm. Thịt vịt thì ăn với xốt cam, thịt lợn chua ngọt thì dùng xốt dứa. Nhưng ông tôi lúc nào cũng bảo: ‘ Ông không thích nổi cái thứ này!’.”
“ Người già thường khó tính mà.”
“ Ngoài đồ ăn ra thì ông tôi còn thích những gam màu tươi sáng. Đến cả lối thiết kế chung cư cũng…”
“ Chung cư?”
“ Là nơi ông tôi đang kinh doanh. Nó lai giữa chung cư và nhà trọ, tuy phòng cũ loại một gian tám chiếu nhưng cửa sổ là kiểu tranh kính hình bán nguyệt, xây lung tung theo sở thích của ông tôi ấy mà. Chủ nhà cũng là ông tôi, tuy hiện giờ ông đang nằm viện do bị ngã gãy xương ngoài sân. Ông đã 80 tuổi rồi nên xương lâu lành lắm, thế nên hiện giờ mọi việc quản lý đều giao cho tôi…”
“ Ở đó còn phòng trống không?”
Anh hỏi ngay tắp lự.
“Hả”
“Tôi đang tìm nhà trọ. Hiện tại tôi có việc làm, nhưng không phải làm cho công ty. Tuy không có người thân hay bố mẹ đứng ra bảo đảm, nhưng tôi tuyệt đối không quỵt tiền nhà đâu. À, tôi hiện giờ cũng không nợ nần gì hết.”
Sakutaro chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Tsugumi đang liến thoắng. Thấy cậu ta ngơ ngác, anh mới sực tỉnh. Mình đang nói gì với người mới gặp lần đầu vậy ?
“Xin lỗi, tôi … tự nhiên lại … “
“À, không sao đâu. Tôi chỉ hơi giật mình vì đột ngột thôi. Chỗ chúng tôi không đòi hỏi gì về ngành nghề của khách trọ đâu. Có người làm việc ở công ty nhưng cũng có những người làm công việc tạm thời hay làm việc về đêm nữa, đến cả người quản lý tạm thời như tôi đây cũng làm đủ mọi loại nghề đấy thôi. Ừm, anh Endo làm nghề gì ấy nhỉ?”
Trong khoảnh khắc đó, câu trả lời như nghẹn lại trong cổ Tsugumi. Anh không quen nói ra nghề nghiệp của mình với người khác. Bởi lẽ, dường như khi nhắc đến nhà văn, rất nhiều người sẽ mường tượng ra một hình ảnh thật hào nhoáng, sau đó sáng mắt lên hỏi bút danh của anh là gì. Thế nhưng, hầu như chẳng ai biết đến một tác giả nhỏ bé chỉ in được 8000 bản cho lần in đầu, nên nói ra chỉ khiến đôi bên càng thêm khó xử.
“Tôi viết tiểu thuyết.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thanh âm bỗng nhỏ dần.
“ Anh tên là Endo Tsugumi à? Một thông điệp đẹp đẽ, cái tên hay thật”.
Hai người ngồi song song trên băng ghế công viên, cậu ta đưa cho Tsugumi danh thiếp của mình.
“ Việc gì cậu Areno cũng nhận à?”
Phía trên cái tên Areno Sakutaro có in dòng chữ: Nhận làm bất cứ việc gì từ mua đồ cho đến dọn nhà. Và Miu Miu chỉ là một trong rất nhiều yêu cầu tìm thú cưng đi lạc mà cậu thường nhận được.
“ Nhưng mà xem tôi không hợp với động vật lắm.”
Sakutaro cười bối rối. Chỉ nhìn qua cũng nhận ra cậu nhỏ tuổi hơn Tsugumi rất nhiều. Có lẽ khoảng 25? Cậu ta có khuôn mặt cuốn hút, nhưng nhờ ánh mắt hiền hòa nên không bị nổi bật quá mức. Tsugumi quan sát hàng móng tay được cắt gọn gàng đang mở túi giấy, thầm nghĩ nụ cười của cậu ta trông thật dịu dàng.
“ Chà, ngon quá.”
Bên trong bánh sandwich lúa mạch đen kẹp rất nhiều thịt gà nướng.
“ Tiệm bánh mì này rất nổi tiếng ở khu quanh đây, do hai vợ chồng người Anh mở đấy.”
“ Ồ, mứt việt quất thật đậm đà.”
Tsugumi dùng ngón tay mở lát bánh mì ra xem thử. Vị ngọt của trái cây làm tôn lên vị mặn của thịt gà.
“ Tôi thích kiểu kết hợp này lắm. Thịt vịt thì ăn với xốt cam, thịt lợn chua ngọt thì dùng xốt dứa. Nhưng ông tôi lúc nào cũng bảo: ‘ Ông không thích nổi cái thứ này!’.”
“ Người già thường khó tính mà.”
“ Ngoài đồ ăn ra thì ông tôi còn thích những gam màu tươi sáng. Đến cả lối thiết kế chung cư cũng…”
“ Chung cư?”
“ Là nơi ông tôi đang kinh doanh. Nó lai giữa chung cư và nhà trọ, tuy phòng cũ loại một gian tám chiếu nhưng cửa sổ là kiểu tranh kính hình bán nguyệt, xây lung tung theo sở thích của ông tôi ấy mà. Chủ nhà cũng là ông tôi, tuy hiện giờ ông đang nằm viện do bị ngã gãy xương ngoài sân. Ông đã 80 tuổi rồi nên xương lâu lành lắm, thế nên hiện giờ mọi việc quản lý đều giao cho tôi…”
“ Ở đó còn phòng trống không?”
Anh hỏi ngay tắp lự.
“Hả”
“Tôi đang tìm nhà trọ. Hiện tại tôi có việc làm, nhưng không phải làm cho công ty. Tuy không có người thân hay bố mẹ đứng ra bảo đảm, nhưng tôi tuyệt đối không quỵt tiền nhà đâu. À, tôi hiện giờ cũng không nợ nần gì hết.”
Sakutaro chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Tsugumi đang liến thoắng. Thấy cậu ta ngơ ngác, anh mới sực tỉnh. Mình đang nói gì với người mới gặp lần đầu vậy ?
“Xin lỗi, tôi … tự nhiên lại … “
“À, không sao đâu. Tôi chỉ hơi giật mình vì đột ngột thôi. Chỗ chúng tôi không đòi hỏi gì về ngành nghề của khách trọ đâu. Có người làm việc ở công ty nhưng cũng có những người làm công việc tạm thời hay làm việc về đêm nữa, đến cả người quản lý tạm thời như tôi đây cũng làm đủ mọi loại nghề đấy thôi. Ừm, anh Endo làm nghề gì ấy nhỉ?”
Trong khoảnh khắc đó, câu trả lời như nghẹn lại trong cổ Tsugumi. Anh không quen nói ra nghề nghiệp của mình với người khác. Bởi lẽ, dường như khi nhắc đến nhà văn, rất nhiều người sẽ mường tượng ra một hình ảnh thật hào nhoáng, sau đó sáng mắt lên hỏi bút danh của anh là gì. Thế nhưng, hầu như chẳng ai biết đến một tác giả nhỏ bé chỉ in được 8000 bản cho lần in đầu, nên nói ra chỉ khiến đôi bên càng thêm khó xử.
“Tôi viết tiểu thuyết.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thanh âm bỗng nhỏ dần.