Chương : 34
Tiêu Dật vứt máy chơi game trong tay xuống đất, xụ mặt tức giận:“Điêu dân đáng ghét!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to đen càng trở nên sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, cũng không biết là do tức, hay là người trong trò chơi chết quá nhiều lần mà thẹn quá thành giận.
Thấy Tiêu Dật tức giận, Tần Mộc vốn dĩ còn đang toét miệng cười lập tức thu hồi lại nụ cười mà ở trong mắt Tiêu Dật là đáng ghét, nó nhanh như chớp đứng lên, lấy lòng nắm tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, anh sai rồi, anh không cười em.”
“Lớn mật! Ai cho phép ngươi chạm bản thái tử!” tay nhỏ bé của Tiêu Dật vung lên, làm cho Tần Mộc cầm không được.
Tần Mộc da mặt dày tiếp tục đi qua:“Tiểu Dật, anh thật sự sai lầm rồi, chúng ta lại chơi một lần đi, anh cam đoan sẽ không cho em chết!”
Không ngờ, lời này vừa nói ra, Tiêu Dật tức giận nháy mắt tăng vọt lên một cái độ cao mới:“Ngươi tên điêu dân này! Ngươi nghĩ bản thái tử giống ngươi sao, thua sẽ xấu hổ lắm sao!”
Tần Mộc bĩu môi, cảm thấy mình thực oan uổng, nó đâu có thấy xấu hổ! Rõ ràng nó chưa từng thua, làm sao lại có thể thấy xấu hổ!
Lúc Mộ Dung Phong tiến vào, vừa lúc nghe được câu nói cuối cùng của Tiêu Dật, bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, tiểu Thái Tử này quả nhiên không phải bình thường, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền nhìn ra Tần Mộc là một người thua sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu thiếu gia, thái tử, thời gian không còn sớm, nên đi tắm rửa ngủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật bình tĩnh, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa, Tần Mộc vừa thấy, lập tức đuổi theo đi qua:“Tiểu Dật, đợi anh một chút.”
Mộ Dung Phong nhìn lướt qua, trên màn hình là một người nhỏ bé màu đỏ cầm súng ngơ ngác đứng ở đó, cũng không thấy bóng dáng người màu xanh, hai cái tay cầm máy game đều bị ném ra một khoảng xa, hắn nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười, vì chơi game mà trở mặt, xem ra đứa nhỏ này tuy là một tiểu Thái Tử, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi.
Thừa dịp Mộ Dung Phong đi mời hai đứa nhỏ, Đa Nạp đã chuẩn bị xong áo ngủ cùng quần lót hắn mới mua, nhìn thấy Tiêu Dật nổi giận đùng đùng tay nhỏ bé chấp sau lưng đi vào, Tần Mộc đi phía sau lưng, như là con chó nhỏ không cẩn thận làm sai chuyện gì. Tươi cười trên mặt Đa Nạp không khỏi sâu thêm một ít, đi đến trước mặt Tiêu Dật, ngồi xổm xuống:“Xin cho phép tôi vì ngài thay quần áo.”
Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, khí thế mười phần:“Chuẩn.”
Tần Mộc vừa thấy, lập tức nhe răng trợn mắt nhào qua:“Đa Nạp, ngươi cái tên bại hoại này, không cần nhúng chàm tiểu Dật!”
“Tiểu thiếu gia, nhúng chàm không phải dùng như vậy, ngày mai xin nhớ rõ đem từ này cộng thêm phần giải nghĩa sao chép mười lần. Mặt khác, xin nói cho tôi biết từ nơi nào ngài nghe được từ nhúng chàm này.” Mộ Dung Phong đi phía sau bình tĩnh kéo áo Tần Mộc, không để ý nó giãy dụa, xoay người bắt đầu thay quần áo cho nó.
Giãy không ra Tần Mộc giận dữ:“Mộ Dung Phong! Anh cái tên bại hoại này, anh cùng Đa Nạp cùng chung chí hướng, hợp tác nhau đến bắt nạt tôi cùng tiểu Dật, tôi nhất định phải nói cho ông nội!”
“Ngươi cái tên ngu xuẩn ngu ngốc! Cùng chung chí hướng đó là từ khen ngợi, lúc này ngươi phải nói bọn họ là cá mè một lứa.” Giọng nói ôn hòa của Tiêu Dật đều trắng trợn biểu hiện ra sự khinh bỉ với Tần Mộc.
Nhưng mà lúc này Tần Mộc nghe không hiểu, nó quyết đoán không nghe câu đầu tiên của Tiêu Dật, mà nhớ kỹ câu nói kế tiếp:“Đúng, chính là cá mè một lứa! Các người là cá mè một lứa! Tôi nhất định sẽ nói ông nội xào hai người!” Nói chuyện xong, đã muốn bị Mộ Dung Phong bình tĩnh mà lột sạch sẽ.
“Tiểu thiếu gia, giải nghĩa cá mè một lứa ngày mai cũng mời sao chép mười lần.” Nói xong, liền giơ tay đặt thân mình nhỏ nhắn trơn bóng vào trong bồn tắm.
Bên này Đa Nạp tất nhiên cũng không phải lần đầu tiên bị Tần Mộc “Uy hiếp”, tươi cười trên mặt không thay đổi, tay chân lanh lẹ cởi quần áo Tiêu Dật, ôm nó đến cạnh bồn tắm, Tiêu Dật vừa đứng thẳng, lập tức quệt mông, dùng sức nhảy vào bồn tắm, Đa Nạp không hề phòng bị liền bị nước bắn ra làm ẩm ướt, hắn chớp chớp đôi mắt nâu, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lúc nãy không lẽ hắn đã ôm sai người rồi? Ôm lầm Tần Mộc thành tiểu Thái Tử? Tiểu thái tử khuôn mặt nhỏ nhắn đoan chính kia làm sao sẽ làm ra chuyện mà tiểu ác ma Tần Mộc mới có thể làm!
Mà đầu sỏ gây nên Tiêu Dật sớm đã ở trong bồn tắm cùng Tần Mộc cười thành một đoàn, hai đứa nhỏ vô thức đã đứng cùng một trận chiến tuyến, lập tức quên vừa mới không thoải mái, lựa chọn đối mặt cùng một kẻ thù, Đa Nạp? Đương nhiên, ở trong lòng Tần Mộc, hiển nhiên là có hai kẻ thù, Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong!
Thông qua vài ngày ở chung, Mộ Dung Phong cũng phát hiện, bình thường Tiêu Dật ở trong bồn tắm sẽ thả lỏng hơn, thường xuyên cười thực vui vẻ, như bây giờ, thế mà lại vì Đa Nạp bị ướt mà cười đắc ý thoải mái như vậy, giống như là con nít làm chuyện xấu thành công, tuy bướng bỉnh nhưng lại vô cùng dễ thương, hoàn toàn khác với bộ dáng trầm ổn ở thời gian và địa điểm khác.
Cũng bởi vì như vậy, thời gian Mộ Dung Phong để hai đứa nhỏ tắm rửa dần dần kéo dài, nửa giờ sau, Tần Mộc thơm ngào ngạt lôi kéo Tiêu Dật cũng được tắm thơm ngào ngạt cầm tay quay về phòng ngủ, Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong trong bọn nhỏ đánh răng rửa mặt xong, đang muốn đưa bọn nhỏ đi ngủ, Tiêu Dật lại đột nhiên mở miệng:“Tần Mộc, ta khát, ngươi đi lấy cho ta ly nước.”
“Được, em chờ anh.” Tần Mộc không nghi ngờ gì, lập tức chân chó đạp dép lê xoạch xoạch chạy ra.
Tiêu Dật lại quay đầu nhìn về phía Đa Nạp:“Làm phiền nhiều nạp quản gia đi xem Tần Mộc, nhỡ đâu có chuyện gì.”
Đáy mắt Đa Nạp hiện lên một chút hứng thú, đứa nhỏ này muốn bọn họ đi để nói chuyện gì với Mộ Dung Phong? Trong lòng cảm thấy thú vị, trên mặt tao nhã đồng ý:“Được.” Nói xong, xoay người rời khỏi phòng, còn thuận tiện đóng cửa phòng.
Bạn nhỏ, nơi này cũng không phải là hoàng cung của em, cho dù anh đi đến đến chân trời, cũng vẫn biết được em đang nói cái gì. Đa Nạp trong lòng vui vẻ nghĩ, giơ tay ấn lên hoa tai bị che khuất trên lỗ tai một chút.
Thấy người đều đi rồi, Tiêu Dật lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Phong, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:“Mộ Dung quản gia, bản…… Tôi có một chuyện muốn nhờ anh.”
Mộ Dung Phong tao nhã hành lễ:“Tôi thực vinh hạnh vì thái tử phục vụ.”
Tiêu Dật vừa lòng mà gật đầu, lúc này mới hạ giọng, nói ra mục đích của mình:“Tôi muốn Mộ Dung quản gia giúp tôi tìm mấy quyển sách về ‘Hồn đấu la’, ngoài ra, chuyện này đừng cho ai ngoài hai chúng ta biết.”
Đa Nạp đạp hụt một chân, thiếu chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống, tiểu Thái Tử này thật sự là rất……dễ thương! Mộ Dung Phong cũng không tốt hơn chút nào, mặt nạ tao nhã bình tĩnh thiếu chút nữa bị những lời này đánh tan, hắn nhìn đứa nhỏ dùng giọng nói nghiêm túc mà thận trọng nói ra những lời nói “dễ thương” như vậy, trong lòng nháy mắt tràn đầy ý cười, hắn dùng lực áp chế tiếng cười đã vọt tới cổ họng, hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình thản trả lời:“Được, tôi sẽ mau chóng tìm.”
“Mộ Dung quản gia, tôi rất thưởng thức anh.” Bộ dáng Tiêu Dật như ông cụ non, Mộ Dung Phong nghe xong lông mi nhướng lên một chút.
“Tôi vô cùng vinh hạnh.”
Tần Mộc cẩn thận vô cùng bưng ly nước một chân đá văng cửa:“Tiểu Dật, mau tới uống nước.”
Tiêu Dật nhấp hai ngụm nhỏ xong để xuống, Tần Mộc nhìn lượng nước hình như không giảm xuống chút nào nhất thời ai oán, sớm biết Tiêu Dật uống không nhiều nước như vậy, nó cũng sẽ không cần rót một nửa ở lần đầu tiên sau đó lại chạy trở về rót đầy.
Đa Nạp ngồi xổm, mở hai tay ra, cười nhìn về phía Tần Mộc nói:“Ôm ngủ ngon cùng hôn ngủ ngon.”
Tuy Đa Nạp bậy giờ đã bại hoại, nhưng mà trước kia Đa Nạp vẫn tốt lắm, cho nên Tần Mộc vẫn là mở tay, cùng Đa Nạp ôm một chút, cũng hôn hai má nhau.
Lúc Đa Nạp lại ngồi xổm trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật chỉ do dự một lát, liền cũng học động tác Tần Mộc mở hai tay ra, ôm cổ Đa Nạp, lúc hai má được hôn, Tiêu Dật cảm thấy loại cảm giác này thực kỳ diệu, hình như cũng không tệ.
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, mắt lạnh nhìn Đa Nạp cùng hai đứa nhỏ ôm hôn, âm thầm quyết định sau khi rời phòng liền một cước đá bay hắn.
Sau khi Tiêu Dật cùng Đa Nạp tách ra, xoay người tính lên giường, lại bị Tần Mộc kéo lại:“Tiểu Dật, chúng ta còn không có ôm cùng hôn ngủ ngon đâu.”
Tiêu Dật buồn bực:“Đây không phải là lễ nghi phương Tây sao? Chúng ta cũng không phải người phương Tây!” Sách hôm nay Mộ Dung Phong cho nó xem, có một quyển nói về cái này, nó không khỏi nhớ tới lúc trước lúc đặc phái viên Ba Tư đến, hình như cũng có ôm.
Tần Mộc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Anh là con lai, mẹ anh là người Anh quốc, cho nên anh có một nửa là người phương Tây.”
“Vậy được rồi.” Thấy Tần Mộc kiên trì, Tiêu Dật cũng không có từ chối, lễ nghi sao, biết nhiều một chút luôn là chuyện tốt.
Tần Mộc vừa nghe, lập tức cao hứng vươn cánh tay ngắn ngủn, ôm Tiêu Dật, sau đó ở trên cái miệng mềm mịn nhỏ nhắn của nó, moah một cái.
Tiêu Dật học theo, cũng sáp qua, ở trên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Mộc hôn một cái.
Sau đó, hai đứa nhỏ cùng nhau quệt mông lên giường.
Biểu cảm của hai vị quản gia đại nhân khó có được giống nhau, Mộ Dung Phong khuôn mặt cứng nhắc đang nghĩ xem có nên sửa lại một chút khái niệm hôn của Tần Mộc hay không, đương nhiên, trước đó, phải giáo huấn lại cái tên đã dẫn nó đi lên con đường này! Đa Nạp khuôn mặt cũng cứng nhắc còn đang nghĩ đêm nay hắn phỏng chừng sẽ ngủ không ngon, Mộ Dung Phong nhất định sẽ cho rằng Tần Mộc là bị hắn dạy hư!
Sau khi hai người lớn rời đi, trong phòng yên lặng lại.
“Tiểu Dật, ngày mai anh sẽ giết hết người xấu, em đi qua sẽ không dễ dàng đã chết.” Tần Mộc nhỏ giọng nói.
Tiêu Dật mím môi quay đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn Tần Mộc trong chốc lát, sau đó gật đầu:“Được. Nhưng mà, sau này nếu ngươi còn dám chê cười bản thái tử, bản thái tử sẽ không chơi với ngươi!”
“Tiểu Dật, sao em còn nói ‘Bản thái tử’, phải nói ‘Tôi’.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, bản thái tử nói sao chẳng được!”
“Cũng đúng! Tiểu Dật……”
“Ăn không nói ngủ không nói, không cần nói nữa, ngủ.”
“Ừ.”
Không bao lâu, tiếng ngáy rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng im lặng.
Thấy Tiêu Dật tức giận, Tần Mộc vốn dĩ còn đang toét miệng cười lập tức thu hồi lại nụ cười mà ở trong mắt Tiêu Dật là đáng ghét, nó nhanh như chớp đứng lên, lấy lòng nắm tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, anh sai rồi, anh không cười em.”
“Lớn mật! Ai cho phép ngươi chạm bản thái tử!” tay nhỏ bé của Tiêu Dật vung lên, làm cho Tần Mộc cầm không được.
Tần Mộc da mặt dày tiếp tục đi qua:“Tiểu Dật, anh thật sự sai lầm rồi, chúng ta lại chơi một lần đi, anh cam đoan sẽ không cho em chết!”
Không ngờ, lời này vừa nói ra, Tiêu Dật tức giận nháy mắt tăng vọt lên một cái độ cao mới:“Ngươi tên điêu dân này! Ngươi nghĩ bản thái tử giống ngươi sao, thua sẽ xấu hổ lắm sao!”
Tần Mộc bĩu môi, cảm thấy mình thực oan uổng, nó đâu có thấy xấu hổ! Rõ ràng nó chưa từng thua, làm sao lại có thể thấy xấu hổ!
Lúc Mộ Dung Phong tiến vào, vừa lúc nghe được câu nói cuối cùng của Tiêu Dật, bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, tiểu Thái Tử này quả nhiên không phải bình thường, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền nhìn ra Tần Mộc là một người thua sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu thiếu gia, thái tử, thời gian không còn sớm, nên đi tắm rửa ngủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật bình tĩnh, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa, Tần Mộc vừa thấy, lập tức đuổi theo đi qua:“Tiểu Dật, đợi anh một chút.”
Mộ Dung Phong nhìn lướt qua, trên màn hình là một người nhỏ bé màu đỏ cầm súng ngơ ngác đứng ở đó, cũng không thấy bóng dáng người màu xanh, hai cái tay cầm máy game đều bị ném ra một khoảng xa, hắn nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười, vì chơi game mà trở mặt, xem ra đứa nhỏ này tuy là một tiểu Thái Tử, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi.
Thừa dịp Mộ Dung Phong đi mời hai đứa nhỏ, Đa Nạp đã chuẩn bị xong áo ngủ cùng quần lót hắn mới mua, nhìn thấy Tiêu Dật nổi giận đùng đùng tay nhỏ bé chấp sau lưng đi vào, Tần Mộc đi phía sau lưng, như là con chó nhỏ không cẩn thận làm sai chuyện gì. Tươi cười trên mặt Đa Nạp không khỏi sâu thêm một ít, đi đến trước mặt Tiêu Dật, ngồi xổm xuống:“Xin cho phép tôi vì ngài thay quần áo.”
Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, khí thế mười phần:“Chuẩn.”
Tần Mộc vừa thấy, lập tức nhe răng trợn mắt nhào qua:“Đa Nạp, ngươi cái tên bại hoại này, không cần nhúng chàm tiểu Dật!”
“Tiểu thiếu gia, nhúng chàm không phải dùng như vậy, ngày mai xin nhớ rõ đem từ này cộng thêm phần giải nghĩa sao chép mười lần. Mặt khác, xin nói cho tôi biết từ nơi nào ngài nghe được từ nhúng chàm này.” Mộ Dung Phong đi phía sau bình tĩnh kéo áo Tần Mộc, không để ý nó giãy dụa, xoay người bắt đầu thay quần áo cho nó.
Giãy không ra Tần Mộc giận dữ:“Mộ Dung Phong! Anh cái tên bại hoại này, anh cùng Đa Nạp cùng chung chí hướng, hợp tác nhau đến bắt nạt tôi cùng tiểu Dật, tôi nhất định phải nói cho ông nội!”
“Ngươi cái tên ngu xuẩn ngu ngốc! Cùng chung chí hướng đó là từ khen ngợi, lúc này ngươi phải nói bọn họ là cá mè một lứa.” Giọng nói ôn hòa của Tiêu Dật đều trắng trợn biểu hiện ra sự khinh bỉ với Tần Mộc.
Nhưng mà lúc này Tần Mộc nghe không hiểu, nó quyết đoán không nghe câu đầu tiên của Tiêu Dật, mà nhớ kỹ câu nói kế tiếp:“Đúng, chính là cá mè một lứa! Các người là cá mè một lứa! Tôi nhất định sẽ nói ông nội xào hai người!” Nói chuyện xong, đã muốn bị Mộ Dung Phong bình tĩnh mà lột sạch sẽ.
“Tiểu thiếu gia, giải nghĩa cá mè một lứa ngày mai cũng mời sao chép mười lần.” Nói xong, liền giơ tay đặt thân mình nhỏ nhắn trơn bóng vào trong bồn tắm.
Bên này Đa Nạp tất nhiên cũng không phải lần đầu tiên bị Tần Mộc “Uy hiếp”, tươi cười trên mặt không thay đổi, tay chân lanh lẹ cởi quần áo Tiêu Dật, ôm nó đến cạnh bồn tắm, Tiêu Dật vừa đứng thẳng, lập tức quệt mông, dùng sức nhảy vào bồn tắm, Đa Nạp không hề phòng bị liền bị nước bắn ra làm ẩm ướt, hắn chớp chớp đôi mắt nâu, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lúc nãy không lẽ hắn đã ôm sai người rồi? Ôm lầm Tần Mộc thành tiểu Thái Tử? Tiểu thái tử khuôn mặt nhỏ nhắn đoan chính kia làm sao sẽ làm ra chuyện mà tiểu ác ma Tần Mộc mới có thể làm!
Mà đầu sỏ gây nên Tiêu Dật sớm đã ở trong bồn tắm cùng Tần Mộc cười thành một đoàn, hai đứa nhỏ vô thức đã đứng cùng một trận chiến tuyến, lập tức quên vừa mới không thoải mái, lựa chọn đối mặt cùng một kẻ thù, Đa Nạp? Đương nhiên, ở trong lòng Tần Mộc, hiển nhiên là có hai kẻ thù, Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong!
Thông qua vài ngày ở chung, Mộ Dung Phong cũng phát hiện, bình thường Tiêu Dật ở trong bồn tắm sẽ thả lỏng hơn, thường xuyên cười thực vui vẻ, như bây giờ, thế mà lại vì Đa Nạp bị ướt mà cười đắc ý thoải mái như vậy, giống như là con nít làm chuyện xấu thành công, tuy bướng bỉnh nhưng lại vô cùng dễ thương, hoàn toàn khác với bộ dáng trầm ổn ở thời gian và địa điểm khác.
Cũng bởi vì như vậy, thời gian Mộ Dung Phong để hai đứa nhỏ tắm rửa dần dần kéo dài, nửa giờ sau, Tần Mộc thơm ngào ngạt lôi kéo Tiêu Dật cũng được tắm thơm ngào ngạt cầm tay quay về phòng ngủ, Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong trong bọn nhỏ đánh răng rửa mặt xong, đang muốn đưa bọn nhỏ đi ngủ, Tiêu Dật lại đột nhiên mở miệng:“Tần Mộc, ta khát, ngươi đi lấy cho ta ly nước.”
“Được, em chờ anh.” Tần Mộc không nghi ngờ gì, lập tức chân chó đạp dép lê xoạch xoạch chạy ra.
Tiêu Dật lại quay đầu nhìn về phía Đa Nạp:“Làm phiền nhiều nạp quản gia đi xem Tần Mộc, nhỡ đâu có chuyện gì.”
Đáy mắt Đa Nạp hiện lên một chút hứng thú, đứa nhỏ này muốn bọn họ đi để nói chuyện gì với Mộ Dung Phong? Trong lòng cảm thấy thú vị, trên mặt tao nhã đồng ý:“Được.” Nói xong, xoay người rời khỏi phòng, còn thuận tiện đóng cửa phòng.
Bạn nhỏ, nơi này cũng không phải là hoàng cung của em, cho dù anh đi đến đến chân trời, cũng vẫn biết được em đang nói cái gì. Đa Nạp trong lòng vui vẻ nghĩ, giơ tay ấn lên hoa tai bị che khuất trên lỗ tai một chút.
Thấy người đều đi rồi, Tiêu Dật lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Phong, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:“Mộ Dung quản gia, bản…… Tôi có một chuyện muốn nhờ anh.”
Mộ Dung Phong tao nhã hành lễ:“Tôi thực vinh hạnh vì thái tử phục vụ.”
Tiêu Dật vừa lòng mà gật đầu, lúc này mới hạ giọng, nói ra mục đích của mình:“Tôi muốn Mộ Dung quản gia giúp tôi tìm mấy quyển sách về ‘Hồn đấu la’, ngoài ra, chuyện này đừng cho ai ngoài hai chúng ta biết.”
Đa Nạp đạp hụt một chân, thiếu chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống, tiểu Thái Tử này thật sự là rất……dễ thương! Mộ Dung Phong cũng không tốt hơn chút nào, mặt nạ tao nhã bình tĩnh thiếu chút nữa bị những lời này đánh tan, hắn nhìn đứa nhỏ dùng giọng nói nghiêm túc mà thận trọng nói ra những lời nói “dễ thương” như vậy, trong lòng nháy mắt tràn đầy ý cười, hắn dùng lực áp chế tiếng cười đã vọt tới cổ họng, hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình thản trả lời:“Được, tôi sẽ mau chóng tìm.”
“Mộ Dung quản gia, tôi rất thưởng thức anh.” Bộ dáng Tiêu Dật như ông cụ non, Mộ Dung Phong nghe xong lông mi nhướng lên một chút.
“Tôi vô cùng vinh hạnh.”
Tần Mộc cẩn thận vô cùng bưng ly nước một chân đá văng cửa:“Tiểu Dật, mau tới uống nước.”
Tiêu Dật nhấp hai ngụm nhỏ xong để xuống, Tần Mộc nhìn lượng nước hình như không giảm xuống chút nào nhất thời ai oán, sớm biết Tiêu Dật uống không nhiều nước như vậy, nó cũng sẽ không cần rót một nửa ở lần đầu tiên sau đó lại chạy trở về rót đầy.
Đa Nạp ngồi xổm, mở hai tay ra, cười nhìn về phía Tần Mộc nói:“Ôm ngủ ngon cùng hôn ngủ ngon.”
Tuy Đa Nạp bậy giờ đã bại hoại, nhưng mà trước kia Đa Nạp vẫn tốt lắm, cho nên Tần Mộc vẫn là mở tay, cùng Đa Nạp ôm một chút, cũng hôn hai má nhau.
Lúc Đa Nạp lại ngồi xổm trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật chỉ do dự một lát, liền cũng học động tác Tần Mộc mở hai tay ra, ôm cổ Đa Nạp, lúc hai má được hôn, Tiêu Dật cảm thấy loại cảm giác này thực kỳ diệu, hình như cũng không tệ.
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, mắt lạnh nhìn Đa Nạp cùng hai đứa nhỏ ôm hôn, âm thầm quyết định sau khi rời phòng liền một cước đá bay hắn.
Sau khi Tiêu Dật cùng Đa Nạp tách ra, xoay người tính lên giường, lại bị Tần Mộc kéo lại:“Tiểu Dật, chúng ta còn không có ôm cùng hôn ngủ ngon đâu.”
Tiêu Dật buồn bực:“Đây không phải là lễ nghi phương Tây sao? Chúng ta cũng không phải người phương Tây!” Sách hôm nay Mộ Dung Phong cho nó xem, có một quyển nói về cái này, nó không khỏi nhớ tới lúc trước lúc đặc phái viên Ba Tư đến, hình như cũng có ôm.
Tần Mộc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Anh là con lai, mẹ anh là người Anh quốc, cho nên anh có một nửa là người phương Tây.”
“Vậy được rồi.” Thấy Tần Mộc kiên trì, Tiêu Dật cũng không có từ chối, lễ nghi sao, biết nhiều một chút luôn là chuyện tốt.
Tần Mộc vừa nghe, lập tức cao hứng vươn cánh tay ngắn ngủn, ôm Tiêu Dật, sau đó ở trên cái miệng mềm mịn nhỏ nhắn của nó, moah một cái.
Tiêu Dật học theo, cũng sáp qua, ở trên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Mộc hôn một cái.
Sau đó, hai đứa nhỏ cùng nhau quệt mông lên giường.
Biểu cảm của hai vị quản gia đại nhân khó có được giống nhau, Mộ Dung Phong khuôn mặt cứng nhắc đang nghĩ xem có nên sửa lại một chút khái niệm hôn của Tần Mộc hay không, đương nhiên, trước đó, phải giáo huấn lại cái tên đã dẫn nó đi lên con đường này! Đa Nạp khuôn mặt cũng cứng nhắc còn đang nghĩ đêm nay hắn phỏng chừng sẽ ngủ không ngon, Mộ Dung Phong nhất định sẽ cho rằng Tần Mộc là bị hắn dạy hư!
Sau khi hai người lớn rời đi, trong phòng yên lặng lại.
“Tiểu Dật, ngày mai anh sẽ giết hết người xấu, em đi qua sẽ không dễ dàng đã chết.” Tần Mộc nhỏ giọng nói.
Tiêu Dật mím môi quay đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn Tần Mộc trong chốc lát, sau đó gật đầu:“Được. Nhưng mà, sau này nếu ngươi còn dám chê cười bản thái tử, bản thái tử sẽ không chơi với ngươi!”
“Tiểu Dật, sao em còn nói ‘Bản thái tử’, phải nói ‘Tôi’.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, bản thái tử nói sao chẳng được!”
“Cũng đúng! Tiểu Dật……”
“Ăn không nói ngủ không nói, không cần nói nữa, ngủ.”
“Ừ.”
Không bao lâu, tiếng ngáy rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng im lặng.