Chương : 64
“Tiểu Dật, đây không phải cái yếm, là khăn ăn, sau khi đeo lên quần áo sẽ không sợ dơ.” Tần Mộc nghiêng người nhỏ giọng giải thích. Sau đó, nhóm người lớn lần lượt từng người nhận được một Tiêu Dật một cái nhìn của Tiêu Dật, trong ánh mắt còn có chút khinh bỉ, giống như đang nói, đã lớn như vậy, ăn một bữa cơm thế mà cũng sợ nước canh bắn lên người, thậm chí không ngại đeo yếm……
Xem ra, ở trong mắt bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta, miếng vải hình vuông màu đỏ có thể đeo ở trên cổ thì chắc chắn chính là cái yếm!
“Tôi không đeo khăn ăn, tôi mới sẽ không chỉ vì ăn một bữa cơm mà làm dơ quần áo!” Giọng đứa nhỏ kiên quyết, giọng trẻ con trong trẻo mang theo chút khinh thường vang vọng trong phòng ăn.
Tần Mộc thấy thế, lập tức kéo khăn ăn trên cổ xuống, để sang một bên:“Anh cũng không đeo!”
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày, khóe miệng Tần Thái Nhiên co rút, chòm râu trắng của Tần lão gia run lên, tươi cười của tổng quản đại nhân cùng Đa Nạp cứng đờ, những người làm còn chưa có rời khỏi nhà ăn lặng lẽ nhếch khóe miệng, đè nụ cười lại, nhanh chóng rời khỏi.
Đầu sỏ gây chuyện bạn nhỏ Tiêu Dật cũng không biết lời mình nói đã muốn làm tổn thương tự tôn của nhóm người lớn, nhìn thấy thức ăn phong phú mặt, bụng đã sớm kêu đói, nhưng mà, bây giờ nó đang làm khách ở nhà người khác, không giống với lúc ở nhà Tần Mộc lúc trước, Tần lão gia thân là chủ nhà còn chưa có mở miệng, nó là khách cũng không thể động đũa. Nhưng đợi nửa ngày, chủ nhà vẫn không nói gì, trong lòng Tiêu Dật có chút xíu không vừa lòng, nó mím môi, ngẩng đầu nhìn Tần lão gia đang ngồi ở chủ vị, trong đôi mắt to đen nhánh sáng ngời lộ ra thắc mắc cùng không vui.
Râu Tần lão gia lại run lên, yo ho, đứa nhỏ này thế mà lại kháng nghị với mình!
“Ăn cơm đi.” Tần lão gia vừa nói, vừa rất bình tĩnh tháo khăn ăn, nhớ ngày xưa ông tung hoành thương trường vài thập niên, phút cuối cùng thế nhưng lại bị một đứa nhỏ bốn năm tuổi coi thường! Chuyện này truyền ra ngoài, coi sao được?
Những người khác thấy thế, cũng đều tháo khăn ăn, chẳng qua, bọn nhỏ đang vùi đầu ăn cũng không để ý tới bọn họ.
Tần lão gia quan sát đứa nhỏ đang chậm rãi ăn cơm kia, giơ tay nhấc chân tao nhã khéo léo, chẳng qua vóc dáng thật sự quá nhỏ, phần tao nhã kia liền bị giảm đi rất nhiều, khi nhìn vào, chỉ khiến cho người khác cảm thấy đứa nhỏ này rất là thông minh đáng yêu, ngay cả lúc ăn cơm cũng luôn im lặng nghiêm túc rất nghiêm túc ăn, ngoan ngoãn đến nỗi làm cho người ta nhịn không được muốn sờ sờ đầu nó khích lệ một chút. Tần lão gia âm thầm khen ngợi, khó trách Mộ Dung Phong lại thích nó như vậy, đứa nhỏ quý khí bức người lại ngoan ngoãn đáng yêu thông minh như vậy muốn làm người khác không thích cũng rất khó.
Ăn cơm xong, tiểu Dật để cho tổng quản đại nhân giúp nó lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tay nhỏ bé, sau đó nhảy xuống ghế, tay nhỏ bé chấp sau lưng, nâng cằm nhỏ nhìn Tần lão gia:“Tần lão gia, không phải lúc nãy ngài nói muốn nói chuyện với tôi sao? Đi thôi.”
Tần lão gia nhìn đứa nhỏ, hơi hơi híp mắt, có thể hiểu được tiên phát chế nhân, không tệ không tệ! Trong lòng nghĩ, nhưng vẫn không nhúc nhích, bàn tay đặt lên bàn nhẹ tay gõ gõ mặt bàn:“Không vội, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi nói sau.” Miệng nhẹ nhàng nói, đôi mắt khôn khéo lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, muốn nhìn thấy nó chán nản ảo não.
Nhưng mà, Tần lão gia tử lại tính sai, vừa nghe được có món điểm tâm ngọt, ánh mắt Tiêu Dật lập tức sáng lên, quay người lại, lại ngồi trở lại ghế, tay nhỏ bé đặt lên trên đầu gối, một bộ dáng chờ ăn ngon.
Tần lão gia không nhanh không chậm gõ lên bàn ăn gỗ lim, đáy mắt có một chút tán thưởng, thú vị! Đứa nhỏ này thật sự rất thú vị!
Chờ sau khi cái món gọi là món điểm tâm ngọt được đưa lên, Tiêu Dật liền bĩu môi, thế mà lại là salad hoa quả!!! Tổng quản đại nhân thật quá hẹp hòi!!!
Về chuyện này, tổng quản đại nhân thật sự rất oan uổng, món ăn ở tổ trạch đều làm theo khẩu vị của Tần lão gia, ông đã lớn tuổi, ăn không hết những món khác, cho nên sau khi ăn xong bình thường đều ăn salad hoa quả, cho dù Tần Mộc ở đây, cũng là chờ ăn cơm xong, lại làm điểm tâm cho một mình nó, còn lúc ở trên bàn cơm, vẫn đều ăn salad hoa quả.
Tiêu Dật có chút mất mát chọn mấy quả ở trong cung chưa ăn mà ăn, sau đó liền đẩy khay ăn tỏ vẻ ăn no.
Sau khi ăn xong, Tần lão gia tử mang theo Tiêu Dật đi lên thư phòng trên lầu, Tần Mộc lập tức chân chó theo ở phía sau, lại bị Tần lão gia tử giơ tay gõ vào trán nó:“Con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này xem tivi uống nước trái cái, không được theo. Tiểu Phong, con trông nó,”
“Vâng, lão gia.” Mộ Dung Phong khom người, giấu đi căng thẳng trong đáy mắt.
Tần Mộc lập tức không nghe theo:“Không muốn không muốn! Con muốn cùng đi!”
Tần lão gia nghiêm mặt:“Ồn ào cũng vô dụng!”
Thấy Tần lão gia phát uy, Tần Mộc mềm nhũn, chỉ dám chu môi túm tay Tần lão gia:“Vậy ông nội trăm ngàn lần không được bắt nạt tiểu Dật!”
Tần lão gia nhướng mày, mới vài ngày không gặp nhóc con này, đã hướng về người ngoài! Sau đó cũng không nói nữa, đẩy tay nó ra đi lên lầu, Tiêu Dật bước chân nhỏ cũng đi theo.
Tần Mộc thấy ông không để ý tới nó, lập tức kéo tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, nếu ông nội bắt nạt em, em lập tức lớn tiếng gọi anh, anh đến cứu em!”
Chỉ tiếc giọng nói không đủ nhỏ, bị Tần lão gia nghe được, lập tức tức giận đến râu run lên. Mộ Dung Phong yên lặng nhìn trời, hắn có nên nói cho Tần Mộc biết thật ra thư phòng được cách âm hay không.
Tiêu Dật trấn an mà vỗ vỗ tay Tần Mộc:“Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Tần lão gia đi ở phía trước đột nhiên sải chân rộng hơn, Tiêu Dật thấy, nhìn Tần Mộc gật gật đầu, cũng đi nhanh theo.
Thư phòng rất lớn, nhưng mà đặt rất nhiều sách, cứ như vậy, một nơi trống trải cũng không còn lớn nữa, Tiêu Dật đứng ở cửa phòng, Tần lão gia đã ngồi ở sau bàn đọc sách, đang tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau trên bụng, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dật, cẩn thận đánh giá nó.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy lúc này ánh Tần lão gia thay đổi, không còn là ông lão lúc nãy trong phòng ăn, mà là đương gia Tần gia, tuy tuổi già, nhưng tinh thần khỏe mạnh, cơ thể nhìn như gầy yếu, nhưng khi tùy ý ngồi ở chỗ kia, lập tức có một loại khí thế khó có thể xem nhẹ, Tiêu Dật biết, đó là bởi vì ông ở lâu trên thương trường, nơi này có câu tục ngữ, thương trường như chiến trường.
Nhưng mà, phần khí thế này của Tần lão gia dù như thế nào cũng không so được với vị hoàng gia gia kia của Tiêu Dật, ngay cả ngoại công của nói, bây giờ là Vương gia, vị đại tướng quân năm đó làm cho địch quốc nghe tin đã sợ mất mật, cũng không so được. Cho nên, Tiêu Dật cũng không có bị khí thế của Tần lão gia hù dọa, mà là sắc mặt thản nhiên đi vào thư phòng, còn không quên thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó mới đi đến trước bàn đọc sách, tự động ngồi lên trên một cái ghế không biết người nào đặt ở đó, sau khi ngồi xong, nó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, còn nghiêm túc hỏi:“Không biết Tần lão gia muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tần lão gia yên lặng nhìn Tiêu Dật trong chốc lát, cuối cùng xác định chỉ dựa vào khí thế hình như không có ảnh hưởng đến đứa nhỏ này, ông thản nhiên mở miệng, giống như thuận tiện hỏi:“Trước khi nói, tôi muốn biết tên thật của ngài, tiểu Thái Tử điện hạ.”
Tiêu Dật mím môi, ánh mắt hơi hơi mở tròn.
Nhìn đứa nhỏ cố gắng đè lại sự sợ hãi của mình, nhưng vẫn tiết lộ không ít cảm xúc, Tần lão gia thực vừa lòng, không chút nào ý thức bản thân đã một bó to tuổi, lại bắt nạt một đứa nhỏ bốn năm tuổi, loại hành vi này là không phúc hậu cỡ nào……
Tiêu Dật rất nhanh ổn định lại chút bối rối trong lòng, mở miệng nói:“Bản thái tử Tiêu An Dương, tự Hoài Dật.”
“Cho nên đã lừa Tần Mộc nói ngài gọi Tiêu Dật?” Tần lão gia lại nói tiếp một câu.
Đôi mắt Tiêu Dật trong suốt, thẳng thắng nhận:“Đúng, lúc mới tới nơi đây, bản thái tử đương nhiên sẽ không nói ai biết ten thật, nhưng mà sau đó, lúc đồng ý làm môn khách của Tần Mộc, bản thái tử đã nói cho hắn danh hào thật.”
Tần lão gia nhàn nhạt hỏi:“Ngài đồng ý làm môn khách của Tần Mộc, vì lợi dụng sự ngây thơ thiện lương của nó, để đạt được mục đích nào đó của mình đi?”
“Ngươi nghĩ bản thái tử giống với ngươi sao?” Tiêu Dật khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần lão gia mang theo trách cứ,“Bản thái tử là thấy Tần Mộc tuổi tác không nhỏ, lại vẫn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, vừa hỏi ra, mới biết các ngươi vốn không có dạy hắn, bản thái tử thấy hắn bản tính thiện lương, mới muốn tự mình dạy hắn, cho nên mới làm môn khách của hắn.”
Đứa nhỏ nói ra lời chính nghĩa, Tần lão gia bị nghẹn lời, đối với việc dạy dỗ Tần Mộc, thực sự ông cũng không quá để ý, chỉ muốn nó vui vẻ lớn lên, cũng không có nhiều yêu cầu với nó, thật đúng là chưa từng nghĩ tới nó học được bao nhiêu kiến thức, cũng không ngờ hôm nay bị một đứa nhỏ răn dạy.
Thấy Tần lão gia không nói lời nào, Tiêu Dật lại nói tiếp:“Thật ra Tần Mộc thiên tư thông minh, đều là bởi vì các người thất trách, chậm trễ tuổi học của hắn.”
“Nơi này cũng không phải Tiêu quốc.” Tần lão gia nhàn nhạt nói một câu, hoàn toàn đánh tan những lời Tiêu Dật muốn nói.
“Nơi này không phải Tiêu quốc, trẻ con nơi này cũng không cần từ nhỏ phải hiểu được tứ thư ngũ kinh, bọn nhỏ chỉ cần vui vẻ chơi đùa, trải qua một tuổi thơ vui vẻ là được rồi. Cho nên, ngài cảm thấy Tần Mộc đáng tiếc, nhưng sự thật cũng không phải như thế.”
Tiêu Dật mím môi, lông mày tinh tế nhíu cùng một chỗ.
Tần lão gia cũng không quên vấn đề lúc nãy:“Cho nên, đối với Tần Mộc, môn khách là ngài có cũng được mà không có cũng không sao. Ngược lại là ngài, đi đến nơi xa lạ này, nếu không có Tần Mộc thu lưu ngài, chỉ sợ ngài sẽ ăn ngủ đầu đường đi?”
Tuy không biết Tần lão gia có dụng ý gì, nhưng mà, nhắc tới Tần Mộc, Tiêu Dật không chút do dự mở miệng:“Tần Mộc đối tốt với bản thái tử, bản thái tử đều ghi tạc trong lòng, ngày khác sẽ báo đáp.”
Tần lão gia khẽ cười lên:“Báo đáp như thế nào?”
Tiêu Dật dù có trì độn, cũng cảm giác được Tần lão gia đang nhắm vào nó, nó gằn từng chữ:“Tần lão gia có ý gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy, tiểu Mộc cũng không cần môn khách là ngài.”
“Có cần hay không không phải ngươi định đoạt.”
“Toàn bộ Tần gia đều là tôi định đoạt.” Đáy mắt Tần lão gia lộ ra khôn khéo, từng bước ép sát.
Xem ra, ở trong mắt bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta, miếng vải hình vuông màu đỏ có thể đeo ở trên cổ thì chắc chắn chính là cái yếm!
“Tôi không đeo khăn ăn, tôi mới sẽ không chỉ vì ăn một bữa cơm mà làm dơ quần áo!” Giọng đứa nhỏ kiên quyết, giọng trẻ con trong trẻo mang theo chút khinh thường vang vọng trong phòng ăn.
Tần Mộc thấy thế, lập tức kéo khăn ăn trên cổ xuống, để sang một bên:“Anh cũng không đeo!”
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày, khóe miệng Tần Thái Nhiên co rút, chòm râu trắng của Tần lão gia run lên, tươi cười của tổng quản đại nhân cùng Đa Nạp cứng đờ, những người làm còn chưa có rời khỏi nhà ăn lặng lẽ nhếch khóe miệng, đè nụ cười lại, nhanh chóng rời khỏi.
Đầu sỏ gây chuyện bạn nhỏ Tiêu Dật cũng không biết lời mình nói đã muốn làm tổn thương tự tôn của nhóm người lớn, nhìn thấy thức ăn phong phú mặt, bụng đã sớm kêu đói, nhưng mà, bây giờ nó đang làm khách ở nhà người khác, không giống với lúc ở nhà Tần Mộc lúc trước, Tần lão gia thân là chủ nhà còn chưa có mở miệng, nó là khách cũng không thể động đũa. Nhưng đợi nửa ngày, chủ nhà vẫn không nói gì, trong lòng Tiêu Dật có chút xíu không vừa lòng, nó mím môi, ngẩng đầu nhìn Tần lão gia đang ngồi ở chủ vị, trong đôi mắt to đen nhánh sáng ngời lộ ra thắc mắc cùng không vui.
Râu Tần lão gia lại run lên, yo ho, đứa nhỏ này thế mà lại kháng nghị với mình!
“Ăn cơm đi.” Tần lão gia vừa nói, vừa rất bình tĩnh tháo khăn ăn, nhớ ngày xưa ông tung hoành thương trường vài thập niên, phút cuối cùng thế nhưng lại bị một đứa nhỏ bốn năm tuổi coi thường! Chuyện này truyền ra ngoài, coi sao được?
Những người khác thấy thế, cũng đều tháo khăn ăn, chẳng qua, bọn nhỏ đang vùi đầu ăn cũng không để ý tới bọn họ.
Tần lão gia quan sát đứa nhỏ đang chậm rãi ăn cơm kia, giơ tay nhấc chân tao nhã khéo léo, chẳng qua vóc dáng thật sự quá nhỏ, phần tao nhã kia liền bị giảm đi rất nhiều, khi nhìn vào, chỉ khiến cho người khác cảm thấy đứa nhỏ này rất là thông minh đáng yêu, ngay cả lúc ăn cơm cũng luôn im lặng nghiêm túc rất nghiêm túc ăn, ngoan ngoãn đến nỗi làm cho người ta nhịn không được muốn sờ sờ đầu nó khích lệ một chút. Tần lão gia âm thầm khen ngợi, khó trách Mộ Dung Phong lại thích nó như vậy, đứa nhỏ quý khí bức người lại ngoan ngoãn đáng yêu thông minh như vậy muốn làm người khác không thích cũng rất khó.
Ăn cơm xong, tiểu Dật để cho tổng quản đại nhân giúp nó lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tay nhỏ bé, sau đó nhảy xuống ghế, tay nhỏ bé chấp sau lưng, nâng cằm nhỏ nhìn Tần lão gia:“Tần lão gia, không phải lúc nãy ngài nói muốn nói chuyện với tôi sao? Đi thôi.”
Tần lão gia nhìn đứa nhỏ, hơi hơi híp mắt, có thể hiểu được tiên phát chế nhân, không tệ không tệ! Trong lòng nghĩ, nhưng vẫn không nhúc nhích, bàn tay đặt lên bàn nhẹ tay gõ gõ mặt bàn:“Không vội, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi nói sau.” Miệng nhẹ nhàng nói, đôi mắt khôn khéo lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, muốn nhìn thấy nó chán nản ảo não.
Nhưng mà, Tần lão gia tử lại tính sai, vừa nghe được có món điểm tâm ngọt, ánh mắt Tiêu Dật lập tức sáng lên, quay người lại, lại ngồi trở lại ghế, tay nhỏ bé đặt lên trên đầu gối, một bộ dáng chờ ăn ngon.
Tần lão gia không nhanh không chậm gõ lên bàn ăn gỗ lim, đáy mắt có một chút tán thưởng, thú vị! Đứa nhỏ này thật sự rất thú vị!
Chờ sau khi cái món gọi là món điểm tâm ngọt được đưa lên, Tiêu Dật liền bĩu môi, thế mà lại là salad hoa quả!!! Tổng quản đại nhân thật quá hẹp hòi!!!
Về chuyện này, tổng quản đại nhân thật sự rất oan uổng, món ăn ở tổ trạch đều làm theo khẩu vị của Tần lão gia, ông đã lớn tuổi, ăn không hết những món khác, cho nên sau khi ăn xong bình thường đều ăn salad hoa quả, cho dù Tần Mộc ở đây, cũng là chờ ăn cơm xong, lại làm điểm tâm cho một mình nó, còn lúc ở trên bàn cơm, vẫn đều ăn salad hoa quả.
Tiêu Dật có chút mất mát chọn mấy quả ở trong cung chưa ăn mà ăn, sau đó liền đẩy khay ăn tỏ vẻ ăn no.
Sau khi ăn xong, Tần lão gia tử mang theo Tiêu Dật đi lên thư phòng trên lầu, Tần Mộc lập tức chân chó theo ở phía sau, lại bị Tần lão gia tử giơ tay gõ vào trán nó:“Con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này xem tivi uống nước trái cái, không được theo. Tiểu Phong, con trông nó,”
“Vâng, lão gia.” Mộ Dung Phong khom người, giấu đi căng thẳng trong đáy mắt.
Tần Mộc lập tức không nghe theo:“Không muốn không muốn! Con muốn cùng đi!”
Tần lão gia nghiêm mặt:“Ồn ào cũng vô dụng!”
Thấy Tần lão gia phát uy, Tần Mộc mềm nhũn, chỉ dám chu môi túm tay Tần lão gia:“Vậy ông nội trăm ngàn lần không được bắt nạt tiểu Dật!”
Tần lão gia nhướng mày, mới vài ngày không gặp nhóc con này, đã hướng về người ngoài! Sau đó cũng không nói nữa, đẩy tay nó ra đi lên lầu, Tiêu Dật bước chân nhỏ cũng đi theo.
Tần Mộc thấy ông không để ý tới nó, lập tức kéo tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, nếu ông nội bắt nạt em, em lập tức lớn tiếng gọi anh, anh đến cứu em!”
Chỉ tiếc giọng nói không đủ nhỏ, bị Tần lão gia nghe được, lập tức tức giận đến râu run lên. Mộ Dung Phong yên lặng nhìn trời, hắn có nên nói cho Tần Mộc biết thật ra thư phòng được cách âm hay không.
Tiêu Dật trấn an mà vỗ vỗ tay Tần Mộc:“Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Tần lão gia đi ở phía trước đột nhiên sải chân rộng hơn, Tiêu Dật thấy, nhìn Tần Mộc gật gật đầu, cũng đi nhanh theo.
Thư phòng rất lớn, nhưng mà đặt rất nhiều sách, cứ như vậy, một nơi trống trải cũng không còn lớn nữa, Tiêu Dật đứng ở cửa phòng, Tần lão gia đã ngồi ở sau bàn đọc sách, đang tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau trên bụng, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dật, cẩn thận đánh giá nó.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy lúc này ánh Tần lão gia thay đổi, không còn là ông lão lúc nãy trong phòng ăn, mà là đương gia Tần gia, tuy tuổi già, nhưng tinh thần khỏe mạnh, cơ thể nhìn như gầy yếu, nhưng khi tùy ý ngồi ở chỗ kia, lập tức có một loại khí thế khó có thể xem nhẹ, Tiêu Dật biết, đó là bởi vì ông ở lâu trên thương trường, nơi này có câu tục ngữ, thương trường như chiến trường.
Nhưng mà, phần khí thế này của Tần lão gia dù như thế nào cũng không so được với vị hoàng gia gia kia của Tiêu Dật, ngay cả ngoại công của nói, bây giờ là Vương gia, vị đại tướng quân năm đó làm cho địch quốc nghe tin đã sợ mất mật, cũng không so được. Cho nên, Tiêu Dật cũng không có bị khí thế của Tần lão gia hù dọa, mà là sắc mặt thản nhiên đi vào thư phòng, còn không quên thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó mới đi đến trước bàn đọc sách, tự động ngồi lên trên một cái ghế không biết người nào đặt ở đó, sau khi ngồi xong, nó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, còn nghiêm túc hỏi:“Không biết Tần lão gia muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tần lão gia yên lặng nhìn Tiêu Dật trong chốc lát, cuối cùng xác định chỉ dựa vào khí thế hình như không có ảnh hưởng đến đứa nhỏ này, ông thản nhiên mở miệng, giống như thuận tiện hỏi:“Trước khi nói, tôi muốn biết tên thật của ngài, tiểu Thái Tử điện hạ.”
Tiêu Dật mím môi, ánh mắt hơi hơi mở tròn.
Nhìn đứa nhỏ cố gắng đè lại sự sợ hãi của mình, nhưng vẫn tiết lộ không ít cảm xúc, Tần lão gia thực vừa lòng, không chút nào ý thức bản thân đã một bó to tuổi, lại bắt nạt một đứa nhỏ bốn năm tuổi, loại hành vi này là không phúc hậu cỡ nào……
Tiêu Dật rất nhanh ổn định lại chút bối rối trong lòng, mở miệng nói:“Bản thái tử Tiêu An Dương, tự Hoài Dật.”
“Cho nên đã lừa Tần Mộc nói ngài gọi Tiêu Dật?” Tần lão gia lại nói tiếp một câu.
Đôi mắt Tiêu Dật trong suốt, thẳng thắng nhận:“Đúng, lúc mới tới nơi đây, bản thái tử đương nhiên sẽ không nói ai biết ten thật, nhưng mà sau đó, lúc đồng ý làm môn khách của Tần Mộc, bản thái tử đã nói cho hắn danh hào thật.”
Tần lão gia nhàn nhạt hỏi:“Ngài đồng ý làm môn khách của Tần Mộc, vì lợi dụng sự ngây thơ thiện lương của nó, để đạt được mục đích nào đó của mình đi?”
“Ngươi nghĩ bản thái tử giống với ngươi sao?” Tiêu Dật khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần lão gia mang theo trách cứ,“Bản thái tử là thấy Tần Mộc tuổi tác không nhỏ, lại vẫn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, vừa hỏi ra, mới biết các ngươi vốn không có dạy hắn, bản thái tử thấy hắn bản tính thiện lương, mới muốn tự mình dạy hắn, cho nên mới làm môn khách của hắn.”
Đứa nhỏ nói ra lời chính nghĩa, Tần lão gia bị nghẹn lời, đối với việc dạy dỗ Tần Mộc, thực sự ông cũng không quá để ý, chỉ muốn nó vui vẻ lớn lên, cũng không có nhiều yêu cầu với nó, thật đúng là chưa từng nghĩ tới nó học được bao nhiêu kiến thức, cũng không ngờ hôm nay bị một đứa nhỏ răn dạy.
Thấy Tần lão gia không nói lời nào, Tiêu Dật lại nói tiếp:“Thật ra Tần Mộc thiên tư thông minh, đều là bởi vì các người thất trách, chậm trễ tuổi học của hắn.”
“Nơi này cũng không phải Tiêu quốc.” Tần lão gia nhàn nhạt nói một câu, hoàn toàn đánh tan những lời Tiêu Dật muốn nói.
“Nơi này không phải Tiêu quốc, trẻ con nơi này cũng không cần từ nhỏ phải hiểu được tứ thư ngũ kinh, bọn nhỏ chỉ cần vui vẻ chơi đùa, trải qua một tuổi thơ vui vẻ là được rồi. Cho nên, ngài cảm thấy Tần Mộc đáng tiếc, nhưng sự thật cũng không phải như thế.”
Tiêu Dật mím môi, lông mày tinh tế nhíu cùng một chỗ.
Tần lão gia cũng không quên vấn đề lúc nãy:“Cho nên, đối với Tần Mộc, môn khách là ngài có cũng được mà không có cũng không sao. Ngược lại là ngài, đi đến nơi xa lạ này, nếu không có Tần Mộc thu lưu ngài, chỉ sợ ngài sẽ ăn ngủ đầu đường đi?”
Tuy không biết Tần lão gia có dụng ý gì, nhưng mà, nhắc tới Tần Mộc, Tiêu Dật không chút do dự mở miệng:“Tần Mộc đối tốt với bản thái tử, bản thái tử đều ghi tạc trong lòng, ngày khác sẽ báo đáp.”
Tần lão gia khẽ cười lên:“Báo đáp như thế nào?”
Tiêu Dật dù có trì độn, cũng cảm giác được Tần lão gia đang nhắm vào nó, nó gằn từng chữ:“Tần lão gia có ý gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy, tiểu Mộc cũng không cần môn khách là ngài.”
“Có cần hay không không phải ngươi định đoạt.”
“Toàn bộ Tần gia đều là tôi định đoạt.” Đáy mắt Tần lão gia lộ ra khôn khéo, từng bước ép sát.