Chương : 17
Tô Hữu Điềm chính thức bắt đầu cuộc sống trong đoàn làm phim, mỗi sáng sớm vừa đến trường quay là lại có thợ trang điểm nhào tới đắp một lớp phấn dày lên mặt cô.
Tô Hữu Điềm cảm thấy lỗ chân lông của mình sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Quay phim không khó như cô tưởng tượng, không phải do kỹ thuật diễn của cô tốt, mà là do yêu cầu của đạo diễn thấp, cô chỉ cần quay về phía ống kính đọc lời thoại là được, huống hồ cô chỉ là một nữ bốn, không có bao nhiêu đất diễn. Đạo diễn cũng chỉ qua loa cho xong.
Sau khi lại một lần nữa đứng trước ống kính nhạt nhẽo đọc lời thoại, Tô Hữu Điềm nhận lấy chai nước Tiểu Hồ đưa tới, ngồi vào chỗ bóng râm, điên cuồng hớp một ngụm.
Xa xa, Thi Phong diễn vai nam chính mặc áo da, đúng, chính là loại quần áo bằng da bó sát người, cưỡi trên mô-tô, mấy diễn viên nữ đứng cạnh hắn đều ra vẻ như đang nghe đạo diễn nói, nhưng thực tế là đang len lén ngắm trộm hắn.
Khóe môi Thi Phong nhếch lên một nụ cười, trên mặt đeo quả kính râm to tổ bố, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng mặt, mắt kính phản xạ ánh sáng lóe ra những tia đỏ cam xanh tím.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Tô Hữu Điềm, hắn quay đầu lại, nhe răng cười với cô.
Tô Hữu Điềm không nói gì, cô không biết liệu có phải mắt Thi Phong bị bôi dầu đậu xanh lên rồi không mà cứ hết lần này tới lần khác để ý tới cô. Trời biết hôm đó cô chỉ là nhìn trang phục của hắn một tí thôi, thế mà đã bị cho là giả vờ coi khinh, lạt mềm buộc chặt thu hút sự chú ý của hắn rồi.
Cô đâu có bị mù, cô thật sự là bị tạo hình hóa trang của nam chính làm cay mắt có được không hả!
Tay Thi Phong hất vạt áo da một cái, đạp trên đôi bốt bó, lững thững qua đây.
Tô Hữu Điềm từ từ lùi ra sau, nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: "Anh qua đây làm gì?"
Sắc mặt Thi Phong nghiêm lại, hơi ngồi xổm xuống: "Có phải cô trộm đồ của tôi không?"
Tô Hữu Điềm phát hoảng, trộm đồ? Cô từ lúc nào lại thành trộm đồ thế này?
Sao lại ăn vạ lên cô thế chứ?
Cô không nhịn được nhíu mày: "Không có!"
Thi Phong chậm rãi đưa nắm tay đặt lên ngực, kinh ngạc nói: "Cô có! Cô trộm trái tim tôi..."
Tô Hữu Điềm: "..."
Truyện cười châm biếm hả? Sao cô nghe đâu cũng thấy ý châm chọc thế này?
Tô Hữu Điềm chán ghét cách xa hắn thêm chút nữa, Thi Phong lại cứ như một con chó to xác mà sán lại gần: "Cô đừng né, tôi biết bây giờ cô chỉ hận không thể lập tức nhào lên người tôi, Thịnh Hạ, thành thật đối mặt với trái tim mình không tốt sao?"
Tô Hữu Điềm: "Tôi chỉ muốn đè anh ra đất chà sàn thôi."
Thi Phong ngồi xuống cạnh cô, một tay chống lên đầu gối, phơi bày gò má tuyệt mỹ của mình ra trước mặt Tô Hữu Điềm.
"Cô lúc nào cũng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo thế này nhỉ, thừa nhận là thích tôi giống như bọn họ khó lắm à?"
Tô Hữu Điềm híp một bên mắt liếc sang, mấy diễn viên nữ thu lại ánh mắt, mất tự nhiên ho khan một tiếng, đồng loạt quay đi.
Thi Phong nhất thời dương dương đắc ý.
Tô Hữu Điềm nghĩ mãi không ra, không phải hắn cũng chỉ là ngoại hình có hơi đẹp trai một chút thôi sao? So với Thẩm Hạo Lâm còn chẳng bằng nữa là so với Viên Duy, đám con gái này chưa từng thấy thịt tươi à?
Nếu Viên Duy mà ở đoàn làm phim này thì đã đẹp trai đến mức bọn họ chảy hết cả nước miếng rồi.
Cô không nói gì, chỉ thở dài, phủi mông đứng dậy định bỏ đi: "Anh cứ ở đây mà mèo khen mèo dài đuôi tiếp đi."
Thi Phong hơi bất ngờ, theo phản xạ định kéo Tô Hữu Điềm lại. Không ngờ bên cạnh đột ngột xông tới một người, bịch một tiếng đụng vào vai hắn.
Thi Phong thoáng lảo đảo, nhíu mày nhìn lại, một diễn viên quần chúng bọc kín người đang ôm đạo cụ đứng cạnh hắn.
Hắn lập tức nổi cáu: "Cậu là ai hả!"
Tên diễn viên quần chúng này dáng vóc cao lớn, ôm đạo cụ dài như vậy mà hai con mắt vẫn có thể lộ ra, cúi đầu nhìn hắn.
Thi Phong bị nhìn mà lạnh cả người, theo bản năng lùi ra sau một bước. Lại nghĩ lại, mình là diễn viên nam chính, sao phải sợ một diễn viên quần chúng chớ?
Hắn khẽ đẩy kính râm lên, giơ tay ra đẩy người nọ.
Không ngờ còn chưa đụng tới người, lòng bàn tay đã truyền tới một trận đau đớn.
Thi Phong xuýt xoa một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, hắn vừa vặn đè phải đạo cụ lang nha bổng.
Phim kháng Nhật mà sao lại có lang nha bổng chớ!
Lần đầu tiên hắn muốn phỉ nhổ bộ phim này.
Thi Phong vẩy vẩy tay, càng nghĩ càng giận, vừa định giơ nắm đấm lên thì chợt cảm thấy bên tai bị phả vào một hơi thở lạnh như băng: "Cách xa cô ấy ra chút."
Thi Phong sửng sốt, cảm giác cứ như thể có một con rắn độc đang thè lưỡi bên tai hắn vậy, hắn giật mình, tiết trời nóng vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn cắn răng, lúc hồi được thần thì đã không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa rồi.
Thi Phong buồn bực giậm chân.
"Mẹ kiếp! Cái chuyện gì thế này!"
Tô Hữu Điềm không hề biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, cô mơ mơ hồ hồ như một con rùa đen nhỏ bé, bị đạo diễn chỉ huy xoay mòng mòng quanh trường quay.
Buổi tối, Thẩm Hạo Lâm tới trường quay đón cô.
Mấy ngày nay, cứ có thời gian là Thẩm Hạo Lâm lại tới đón Tô Hữu Điềm, có lẽ là cho rằng Tô Hữu Điềm tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn rồi thì cũng có nghĩa đã gián tiếp tiếp nhận tình cảm của hắn.
Vì vậy nên ngôn từ ám chỉ càng ngày càng rõ ràng, hành động cũng càng ngày càng lớn mật, tựa hồ chỉ hận khiến Tô Hữu Điềm cảm động đến không kìm lòng được mà lập tức nhào vào lòng hắn.
Thẩm Hạo Lâm thả đôi chân dài xuống xe, cả người mặc complet màu trắng, ngược ánh sáng mà đi tới, thu hút được không ít ánh mắt.
Tô Hữu Điềm vừa thấy hắn tới, nghĩ đến đã nhiều ngày lá mặt lá trái như vậy, lập tức tê hết cả da đầu.
Aizz, đến bao giờ mới có thể thoát khỏi đoạn tình tiết này chứ.
Cô vừa định đứng lên thì lại có cảm giác như có ai đang nhìn mình.
Nhưng lúc quay đầu lại thì chẳng thấy có ai khác thường cả.
Cô buồn bực hỏi hệ thống: "Thống nhi, mi có thể quét xem có ai đang nhìn chằm chằm vào ta không?"
Hệ thống: [Xét thấy thái độ cô ác liệt, ta quyết định giữ im lặng]
Tô Hữu Điềm cạn lời: "Sao mi thù dai thế hả!"
Thẩm Hạo Lâm dẫn Tô Hữu Điềm lên xe, ra ngoài ăn cơm.
Dọc đường đi, Tô Hữu Điềm khổ không nói nên lời.
Cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Thẩm Hạo Lâm, không thắt cũng không nới, khiến hắn cam tâm tình nguyện bỏ tài nguyên ra lót đường cho mình, lại vừa muốn khiến hắn hiểu rằng hai người không có khả năng, cô hiện giờ chỉ coi Thẩm Hạo Lâm là bạn bè.
Cả đêm, Tô Hữu Điềm nghĩ ngợi mà muốn liệt luôn tám mươi phần trăm tế bào não.
"Ta vốn là một tiểu bạch hoa, sao lại phải sống như một con bitch trà xanh (*) thế chứ! Cuộc sống sao khó khăn vậy hả..."
(*) Tiểu bạch hoa chỉ những cô gái hiền lành trong sáng, bitch trà xanh chỉ loại con gái không ra gì mà cứ tỏ ra tử tế.
Trong truyện cô chỉ nhắc đến Thẩm Hạo Lâm là một lốp xe phòng hờ, nào ngờ lại khó dây dưa đến vậy. Cô không trâu chó hết lần này tới lần khác trơ mặt được như Thịnh Hạ.
Tô Hữu Điềm được Thẩm Hạo Lâm đưa tới dưới nhà, dưới ánh đèn đường, ánh mắt Thẩm Hạo Lâm tỏa ra vẻ dịu dàng mờ tỏ.
"Thịnh Hạ... Đã nhiều ngày như vậy, anh biểu hiện đã rất rõ ràng rồi, anh nghĩ em biết anh muốn nói gì."
Trong đầu Tô Hữu Điềm lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tới! Sắp tới rồi!
Hắn sắp tỏ tình!
Tô Hữu Điềm vội vàng nói: "Không có! Tôi không biết gì hết!"
Thẩm Hạo Lâm mím môi: "Thật sự muốn anh nói thẳng ra sao?" Hắn hít sâu một hơi: "Anh thích..."
Tô Hữu Điềm lại vội vàng: "Tôi không nghe có được không?"
Thẩm Hạo Lâm nắm lấy cổ tay cô, trên mặt là vẻ cố chấp không cho phản bác: "Em phải nghe anh nói!"
Tô Hữu Điềm càng thêm hoảng sợ: "Nói, nói gì?"
Thẩm Hạo Lâm hơi khựng lại, vẻ mặt hòa hoãn xuống, nhưng vẫn nắm tay cô rất chặt: "Em đừng có giả ngốc với anh, anh thật lòng muốn ở bên em, sao em không chịu chấp nhận anh?"
Tô Hữu Điềm trầm ngâm một chút: "Có lẽ tôi đối với anh chỉ có tình chiến hữu giữa lửa bay đạn lạc thôi, chúng ta hữu duyên vô phận mà."
Chúng ta đều là bia đỡ đạn, thuộc tính tương đồng thì sao yêu đương được?
Thẩm Hạo Lâm: "..."
Hắn cho rằng Tô Hữu Điềm là quay phim nhiều đến choáng váng, vậy nên vứt hết những lời này ra sau đầu.
"Ở bên anh đi, anh có thể giúp em tìm tài nguyên, cho em một cuộc sống chưa từng có, còn có thể cưng chiều em như công chúa nữa, chấp nhận lời tỏ tình của anh, được không?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu quầy quậy.
Thẩm Hạo Lâm biến sắc: "Vì sao em không nhận lời anh? Anh có chỗ nào không tốt, em nói đi, anh thay đổi không được sao?"
Tô Hữu Điềm khó xử cau mày: "Anh chỗ nào cũng tốt, đáng tiếc là chúng ta không hợp nhau."
Thẩm Hạo Lâm không tin, hắn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân, trong quá khứ mọi cô gái đều đã sớm bị mật ngọt chết ruồi của hắn làm cho mềm nhũn trong lòng hắn rồi.
Vậy mà Thịnh Hạ lại liên tiếp cự tuyệt hắn.
Lẽ nào cô thực sự không để ý những thứ này?
Hay là...trong lòng đã có người?
Trong đầu chợt hiện ra một khuôn mặt, Thẩm Hạo Lâm nghiến răng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn:
"Có phải em vẫn còn nhớ nhung tên bạn trai cũ không?"
Tô Hữu Điềm hoang mang: "Hả?"
Thẩm Hạo Lâm dường như tìm được lý do cô từ chối hắn, giận đến nghiến răng nghiến lợi, buông tay Tô Hữu Điềm ra, khóe mắt đỏ sực lên:
"Anh biết ngay mà, anh biết ngay là em vẫn còn nhớ đến cái thằng mặt trắng kia mà! Hắn rốt cuộc có gì tốt khiến em cứ hết lần này đến lần khác từ chối anh thế chứ!?"
Tô Hữu Điềm: "Không, không phải..."
Trọng tâm câu chuyện rốt cuộc nhảy đi đâu rồi vậy, não người này sao còn tăng động hơn cả não cô thế?
Thẩm Hạo Lâm khoát tay chặn lại: "Em không cần phải giải thích, anh biết em đang nghĩ gì, không phải hắn chỉ được mỗi cái đẹp trai thôi sao! Sao em cứ nhớ nhung hắn mãi thế?"
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Anh nghĩ nhiều..."
Thẩm Hạo Lâm hít một hơi thật sâu, lộ ra một tia cười lạnh: "Ngoài khuôn mặt đẹp hơn người thường ra, hắn có thể so được gì với anh, hắn có thể cho em vào giới giải trí sao? Hắn có thể cho em tài nguyên sao? Một thằng nhãi mới ra tù mà dám đoạt người với anh, thật không biết trời cao đất rộng!"
Tô Hữu Điềm có chút không vui: "Viên Duy rất tốt."
Thẩm Hạo Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhíu mày: "Bây giờ em lại còn nói hộ cho cái thằng bất tài đó hả!"
Tô Hữu Điềm hít một hơi thật sâu, vừa định phản bác thì hệ thống bỗng nhảy ra:
[Kí chú xin hãy chú ý, đừng OOC!]
(*) OOC = Out of character: vượt ra khỏi/phá vỡ hình tượng vốn có của nhân vật.
Tô Hữu Điềm nghiến răng: "Giờ mi chỉ cần giữ yên lặng là đủ rồi!"
Thẩm Hạo Lâm tức giận mà ăn nói không thèm kiêng nể gì nữa: "Hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ biết như con chó bị người ta đá vào nước, đợt trước anh khiến hắn thất nghiệp, giờ chỉ sợ là đang vất vưởng nơi đầu đường xó chợ đấy!"
Tô Hữu Điềm vừa nghe đã thấy lòng đau xót.
Cô đã cố ý không quan tâm đến chuyện của Viên Duy nữa. Dù biết Viên Duy sớm muộn gì cũng sẽ phải trải qua cửa ải này, nhưng đến khi chính tai nghe được, cô vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
Không biết hiện giờ anh đang lang thang trên đường hay là đã sớm rời khỏi thành phố A rồi nữa.
Tô Hữu Điềm hy vọng là cái thứ hai, ở thành phố B ít nhất còn tìm được bố anh, anh thành phú nhị đại rồi, ba năm sau trở về sẽ ngược chết những kẻ chết bầm này.
Thẩm Hạo Lâm nhìn mặt cô đỏ lên, cười gằn: "Sao thế, đau lòng? Sao em không đau lòng cho anh ấy? Anh vì em trả giá nhiều như vậy, vì em tìm tài nguyên, vậy mà cho tới giờ em cũng chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái!"
Tô Hữu Điềm hét lên: "Tôi không chịu được nữa! Không phải chỉ là một bộ phim thần tượng kháng Nhật thôi sao, anh phổng mũi lắm thế! Đúng, tôi chính là không thích anh đấy, Viên Duy chính là đẹp trai hơn anh đấy! Anh ấy vừa xuất hiện tôi đã rớt mất quần, anh ấy cười một cái tôi đã chảy nước miếng. Anh ấy còn săn sóc hơn cả anh, tự mình nấu cơm cho tôi, anh làm được không? Quan trọng nhất là, anh ấy có chí khí hơn anh, chưa bao giờ vì thất bại mà từ bỏ hi vọng, trong lòng tôi, anh ấy chính là tốt nhất!"
Thẩm Hạo Lâm giật giật môi, đột nhiên giơ tay lên.
Tô Hữu Điềm rụt cổ lại, không cảm thấy đau đớn, cô len lén hé mắt nhìn trộm, phát hiện ra khóe mắt Thẩm Hạo Lâm đỏ ửng, cúi đầu chạy đi.
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô...có phải là hơi quá đáng rồi không? Có phải là hơi nặng lời rồi không?
Nhưng mà, chuyện Thẩm Hạo Lâm làm cũng hơi quá đáng mà!
Nhưng hắn khóc mất rồi, cô có nên gọi hắn lại không?
Không nên không nên, từ lúc nào cô lại biến thành thánh mẫu rồi?
Nhưng không an ủi hắn, sao lại nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?
Tô Hữu Điềm cắn cắn môi, vừa ngẩng lên nhìn, chợt cảm thấy mắt tối sầm, một bóng người cao lớn che lại, cô trợn to hai mắt, trong khoảnh khắc tim cũng ngừng đập.
Đêm hôm khuya khoắt, một người mạnh mẽ ôm lấy cô, cô sợ đến độ bao nhiêu can đảm cũng muốn nứt hết cả ra!
Tô Hữu Điềm trừng lớn hai mắt, muộn màng nghĩ ra định hét lên, không ngờ bên tai lại truyền tới một giọng nói êm ái:
"Là tôi."
Giọng nói đó nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, mang theo hơi ấm vuốt ve bên tai Tô Hữu Điềm. Trong nháy mắt cô chợt nghe ra giọng này là của ai, giây kế tiếp, mặt không khống chế được mà đỏ lên.
Tựa hồ tưởng sự im lặng của cô là do bị giật mình, chủ nhân của giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Là tôi, Viên Duy."
Viên Duy nói xong, ôm cô chặt hơn, hô hấp run rẩy: "Làm tôi sợ chết được, tưởng là hắn định đánh em."
Mặt Tô Hữu Điềm bị tay Viên Duy ấn vào lồng ngực, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của anh, mùi hương quen thuộc chui vào mũi cô, tim cô như trống dồn, lại không biết phải nói gì.
Viên Duy khe khẽ vỗ lưng cô, giọng nói mang theo vẻ tung tăng nho nhỏ: "May mà em không sao... Thịnh Hạ, tôi rất vui."
Vui?
Gì vui?
Bằng tốc độ ánh sáng, Tô Hữu Điềm chợt nhớ lại những lời vừa nói với Thẩm Hạo Lâm.
Tô Hữu Điềm: "..."
"Thống nhi, mi nói xem... Có phải hắn hiểu lầm gì rồi không?"
[Ta quyết định giữ im lặng... Hắn nghe được lời thổ lộ thâm tình của cô, lúc này đang cảm động lắm đó, kí chủ, nắm giữ cho tốt]
"Ta, ta thổ lộ? Ta tuyệt đối không có!"
[Ta quyết định giữ yên lặng... Cô có, cả khu dân cư này đều nghe thấy hết rồi]
Quả nhiên, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên tầng có mấy nhà mở cửa sổ ra, vừa hóng hớt vừa vỗ tay, còn huýt sáo khen ngợi nữa chứ.
Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt: "Hệ thống, mi có thể mở một khe hở thời không cho ta chui vào không?"
[Ta quyết định giữ yên lặng... Vượt quá phạm vi công năng, cô có thể tìm một cái lỗ mà chui vào.]
Tô Hữu Điềm hít mũi một cái, không nhịn được muốn chết đi cho rồi.
Tô Hữu Điềm cảm thấy lỗ chân lông của mình sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Quay phim không khó như cô tưởng tượng, không phải do kỹ thuật diễn của cô tốt, mà là do yêu cầu của đạo diễn thấp, cô chỉ cần quay về phía ống kính đọc lời thoại là được, huống hồ cô chỉ là một nữ bốn, không có bao nhiêu đất diễn. Đạo diễn cũng chỉ qua loa cho xong.
Sau khi lại một lần nữa đứng trước ống kính nhạt nhẽo đọc lời thoại, Tô Hữu Điềm nhận lấy chai nước Tiểu Hồ đưa tới, ngồi vào chỗ bóng râm, điên cuồng hớp một ngụm.
Xa xa, Thi Phong diễn vai nam chính mặc áo da, đúng, chính là loại quần áo bằng da bó sát người, cưỡi trên mô-tô, mấy diễn viên nữ đứng cạnh hắn đều ra vẻ như đang nghe đạo diễn nói, nhưng thực tế là đang len lén ngắm trộm hắn.
Khóe môi Thi Phong nhếch lên một nụ cười, trên mặt đeo quả kính râm to tổ bố, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng mặt, mắt kính phản xạ ánh sáng lóe ra những tia đỏ cam xanh tím.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Tô Hữu Điềm, hắn quay đầu lại, nhe răng cười với cô.
Tô Hữu Điềm không nói gì, cô không biết liệu có phải mắt Thi Phong bị bôi dầu đậu xanh lên rồi không mà cứ hết lần này tới lần khác để ý tới cô. Trời biết hôm đó cô chỉ là nhìn trang phục của hắn một tí thôi, thế mà đã bị cho là giả vờ coi khinh, lạt mềm buộc chặt thu hút sự chú ý của hắn rồi.
Cô đâu có bị mù, cô thật sự là bị tạo hình hóa trang của nam chính làm cay mắt có được không hả!
Tay Thi Phong hất vạt áo da một cái, đạp trên đôi bốt bó, lững thững qua đây.
Tô Hữu Điềm từ từ lùi ra sau, nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: "Anh qua đây làm gì?"
Sắc mặt Thi Phong nghiêm lại, hơi ngồi xổm xuống: "Có phải cô trộm đồ của tôi không?"
Tô Hữu Điềm phát hoảng, trộm đồ? Cô từ lúc nào lại thành trộm đồ thế này?
Sao lại ăn vạ lên cô thế chứ?
Cô không nhịn được nhíu mày: "Không có!"
Thi Phong chậm rãi đưa nắm tay đặt lên ngực, kinh ngạc nói: "Cô có! Cô trộm trái tim tôi..."
Tô Hữu Điềm: "..."
Truyện cười châm biếm hả? Sao cô nghe đâu cũng thấy ý châm chọc thế này?
Tô Hữu Điềm chán ghét cách xa hắn thêm chút nữa, Thi Phong lại cứ như một con chó to xác mà sán lại gần: "Cô đừng né, tôi biết bây giờ cô chỉ hận không thể lập tức nhào lên người tôi, Thịnh Hạ, thành thật đối mặt với trái tim mình không tốt sao?"
Tô Hữu Điềm: "Tôi chỉ muốn đè anh ra đất chà sàn thôi."
Thi Phong ngồi xuống cạnh cô, một tay chống lên đầu gối, phơi bày gò má tuyệt mỹ của mình ra trước mặt Tô Hữu Điềm.
"Cô lúc nào cũng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo thế này nhỉ, thừa nhận là thích tôi giống như bọn họ khó lắm à?"
Tô Hữu Điềm híp một bên mắt liếc sang, mấy diễn viên nữ thu lại ánh mắt, mất tự nhiên ho khan một tiếng, đồng loạt quay đi.
Thi Phong nhất thời dương dương đắc ý.
Tô Hữu Điềm nghĩ mãi không ra, không phải hắn cũng chỉ là ngoại hình có hơi đẹp trai một chút thôi sao? So với Thẩm Hạo Lâm còn chẳng bằng nữa là so với Viên Duy, đám con gái này chưa từng thấy thịt tươi à?
Nếu Viên Duy mà ở đoàn làm phim này thì đã đẹp trai đến mức bọn họ chảy hết cả nước miếng rồi.
Cô không nói gì, chỉ thở dài, phủi mông đứng dậy định bỏ đi: "Anh cứ ở đây mà mèo khen mèo dài đuôi tiếp đi."
Thi Phong hơi bất ngờ, theo phản xạ định kéo Tô Hữu Điềm lại. Không ngờ bên cạnh đột ngột xông tới một người, bịch một tiếng đụng vào vai hắn.
Thi Phong thoáng lảo đảo, nhíu mày nhìn lại, một diễn viên quần chúng bọc kín người đang ôm đạo cụ đứng cạnh hắn.
Hắn lập tức nổi cáu: "Cậu là ai hả!"
Tên diễn viên quần chúng này dáng vóc cao lớn, ôm đạo cụ dài như vậy mà hai con mắt vẫn có thể lộ ra, cúi đầu nhìn hắn.
Thi Phong bị nhìn mà lạnh cả người, theo bản năng lùi ra sau một bước. Lại nghĩ lại, mình là diễn viên nam chính, sao phải sợ một diễn viên quần chúng chớ?
Hắn khẽ đẩy kính râm lên, giơ tay ra đẩy người nọ.
Không ngờ còn chưa đụng tới người, lòng bàn tay đã truyền tới một trận đau đớn.
Thi Phong xuýt xoa một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, hắn vừa vặn đè phải đạo cụ lang nha bổng.
Phim kháng Nhật mà sao lại có lang nha bổng chớ!
Lần đầu tiên hắn muốn phỉ nhổ bộ phim này.
Thi Phong vẩy vẩy tay, càng nghĩ càng giận, vừa định giơ nắm đấm lên thì chợt cảm thấy bên tai bị phả vào một hơi thở lạnh như băng: "Cách xa cô ấy ra chút."
Thi Phong sửng sốt, cảm giác cứ như thể có một con rắn độc đang thè lưỡi bên tai hắn vậy, hắn giật mình, tiết trời nóng vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn cắn răng, lúc hồi được thần thì đã không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa rồi.
Thi Phong buồn bực giậm chân.
"Mẹ kiếp! Cái chuyện gì thế này!"
Tô Hữu Điềm không hề biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, cô mơ mơ hồ hồ như một con rùa đen nhỏ bé, bị đạo diễn chỉ huy xoay mòng mòng quanh trường quay.
Buổi tối, Thẩm Hạo Lâm tới trường quay đón cô.
Mấy ngày nay, cứ có thời gian là Thẩm Hạo Lâm lại tới đón Tô Hữu Điềm, có lẽ là cho rằng Tô Hữu Điềm tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn rồi thì cũng có nghĩa đã gián tiếp tiếp nhận tình cảm của hắn.
Vì vậy nên ngôn từ ám chỉ càng ngày càng rõ ràng, hành động cũng càng ngày càng lớn mật, tựa hồ chỉ hận khiến Tô Hữu Điềm cảm động đến không kìm lòng được mà lập tức nhào vào lòng hắn.
Thẩm Hạo Lâm thả đôi chân dài xuống xe, cả người mặc complet màu trắng, ngược ánh sáng mà đi tới, thu hút được không ít ánh mắt.
Tô Hữu Điềm vừa thấy hắn tới, nghĩ đến đã nhiều ngày lá mặt lá trái như vậy, lập tức tê hết cả da đầu.
Aizz, đến bao giờ mới có thể thoát khỏi đoạn tình tiết này chứ.
Cô vừa định đứng lên thì lại có cảm giác như có ai đang nhìn mình.
Nhưng lúc quay đầu lại thì chẳng thấy có ai khác thường cả.
Cô buồn bực hỏi hệ thống: "Thống nhi, mi có thể quét xem có ai đang nhìn chằm chằm vào ta không?"
Hệ thống: [Xét thấy thái độ cô ác liệt, ta quyết định giữ im lặng]
Tô Hữu Điềm cạn lời: "Sao mi thù dai thế hả!"
Thẩm Hạo Lâm dẫn Tô Hữu Điềm lên xe, ra ngoài ăn cơm.
Dọc đường đi, Tô Hữu Điềm khổ không nói nên lời.
Cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Thẩm Hạo Lâm, không thắt cũng không nới, khiến hắn cam tâm tình nguyện bỏ tài nguyên ra lót đường cho mình, lại vừa muốn khiến hắn hiểu rằng hai người không có khả năng, cô hiện giờ chỉ coi Thẩm Hạo Lâm là bạn bè.
Cả đêm, Tô Hữu Điềm nghĩ ngợi mà muốn liệt luôn tám mươi phần trăm tế bào não.
"Ta vốn là một tiểu bạch hoa, sao lại phải sống như một con bitch trà xanh (*) thế chứ! Cuộc sống sao khó khăn vậy hả..."
(*) Tiểu bạch hoa chỉ những cô gái hiền lành trong sáng, bitch trà xanh chỉ loại con gái không ra gì mà cứ tỏ ra tử tế.
Trong truyện cô chỉ nhắc đến Thẩm Hạo Lâm là một lốp xe phòng hờ, nào ngờ lại khó dây dưa đến vậy. Cô không trâu chó hết lần này tới lần khác trơ mặt được như Thịnh Hạ.
Tô Hữu Điềm được Thẩm Hạo Lâm đưa tới dưới nhà, dưới ánh đèn đường, ánh mắt Thẩm Hạo Lâm tỏa ra vẻ dịu dàng mờ tỏ.
"Thịnh Hạ... Đã nhiều ngày như vậy, anh biểu hiện đã rất rõ ràng rồi, anh nghĩ em biết anh muốn nói gì."
Trong đầu Tô Hữu Điềm lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tới! Sắp tới rồi!
Hắn sắp tỏ tình!
Tô Hữu Điềm vội vàng nói: "Không có! Tôi không biết gì hết!"
Thẩm Hạo Lâm mím môi: "Thật sự muốn anh nói thẳng ra sao?" Hắn hít sâu một hơi: "Anh thích..."
Tô Hữu Điềm lại vội vàng: "Tôi không nghe có được không?"
Thẩm Hạo Lâm nắm lấy cổ tay cô, trên mặt là vẻ cố chấp không cho phản bác: "Em phải nghe anh nói!"
Tô Hữu Điềm càng thêm hoảng sợ: "Nói, nói gì?"
Thẩm Hạo Lâm hơi khựng lại, vẻ mặt hòa hoãn xuống, nhưng vẫn nắm tay cô rất chặt: "Em đừng có giả ngốc với anh, anh thật lòng muốn ở bên em, sao em không chịu chấp nhận anh?"
Tô Hữu Điềm trầm ngâm một chút: "Có lẽ tôi đối với anh chỉ có tình chiến hữu giữa lửa bay đạn lạc thôi, chúng ta hữu duyên vô phận mà."
Chúng ta đều là bia đỡ đạn, thuộc tính tương đồng thì sao yêu đương được?
Thẩm Hạo Lâm: "..."
Hắn cho rằng Tô Hữu Điềm là quay phim nhiều đến choáng váng, vậy nên vứt hết những lời này ra sau đầu.
"Ở bên anh đi, anh có thể giúp em tìm tài nguyên, cho em một cuộc sống chưa từng có, còn có thể cưng chiều em như công chúa nữa, chấp nhận lời tỏ tình của anh, được không?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu quầy quậy.
Thẩm Hạo Lâm biến sắc: "Vì sao em không nhận lời anh? Anh có chỗ nào không tốt, em nói đi, anh thay đổi không được sao?"
Tô Hữu Điềm khó xử cau mày: "Anh chỗ nào cũng tốt, đáng tiếc là chúng ta không hợp nhau."
Thẩm Hạo Lâm không tin, hắn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân, trong quá khứ mọi cô gái đều đã sớm bị mật ngọt chết ruồi của hắn làm cho mềm nhũn trong lòng hắn rồi.
Vậy mà Thịnh Hạ lại liên tiếp cự tuyệt hắn.
Lẽ nào cô thực sự không để ý những thứ này?
Hay là...trong lòng đã có người?
Trong đầu chợt hiện ra một khuôn mặt, Thẩm Hạo Lâm nghiến răng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn:
"Có phải em vẫn còn nhớ nhung tên bạn trai cũ không?"
Tô Hữu Điềm hoang mang: "Hả?"
Thẩm Hạo Lâm dường như tìm được lý do cô từ chối hắn, giận đến nghiến răng nghiến lợi, buông tay Tô Hữu Điềm ra, khóe mắt đỏ sực lên:
"Anh biết ngay mà, anh biết ngay là em vẫn còn nhớ đến cái thằng mặt trắng kia mà! Hắn rốt cuộc có gì tốt khiến em cứ hết lần này đến lần khác từ chối anh thế chứ!?"
Tô Hữu Điềm: "Không, không phải..."
Trọng tâm câu chuyện rốt cuộc nhảy đi đâu rồi vậy, não người này sao còn tăng động hơn cả não cô thế?
Thẩm Hạo Lâm khoát tay chặn lại: "Em không cần phải giải thích, anh biết em đang nghĩ gì, không phải hắn chỉ được mỗi cái đẹp trai thôi sao! Sao em cứ nhớ nhung hắn mãi thế?"
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Anh nghĩ nhiều..."
Thẩm Hạo Lâm hít một hơi thật sâu, lộ ra một tia cười lạnh: "Ngoài khuôn mặt đẹp hơn người thường ra, hắn có thể so được gì với anh, hắn có thể cho em vào giới giải trí sao? Hắn có thể cho em tài nguyên sao? Một thằng nhãi mới ra tù mà dám đoạt người với anh, thật không biết trời cao đất rộng!"
Tô Hữu Điềm có chút không vui: "Viên Duy rất tốt."
Thẩm Hạo Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhíu mày: "Bây giờ em lại còn nói hộ cho cái thằng bất tài đó hả!"
Tô Hữu Điềm hít một hơi thật sâu, vừa định phản bác thì hệ thống bỗng nhảy ra:
[Kí chú xin hãy chú ý, đừng OOC!]
(*) OOC = Out of character: vượt ra khỏi/phá vỡ hình tượng vốn có của nhân vật.
Tô Hữu Điềm nghiến răng: "Giờ mi chỉ cần giữ yên lặng là đủ rồi!"
Thẩm Hạo Lâm tức giận mà ăn nói không thèm kiêng nể gì nữa: "Hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ biết như con chó bị người ta đá vào nước, đợt trước anh khiến hắn thất nghiệp, giờ chỉ sợ là đang vất vưởng nơi đầu đường xó chợ đấy!"
Tô Hữu Điềm vừa nghe đã thấy lòng đau xót.
Cô đã cố ý không quan tâm đến chuyện của Viên Duy nữa. Dù biết Viên Duy sớm muộn gì cũng sẽ phải trải qua cửa ải này, nhưng đến khi chính tai nghe được, cô vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
Không biết hiện giờ anh đang lang thang trên đường hay là đã sớm rời khỏi thành phố A rồi nữa.
Tô Hữu Điềm hy vọng là cái thứ hai, ở thành phố B ít nhất còn tìm được bố anh, anh thành phú nhị đại rồi, ba năm sau trở về sẽ ngược chết những kẻ chết bầm này.
Thẩm Hạo Lâm nhìn mặt cô đỏ lên, cười gằn: "Sao thế, đau lòng? Sao em không đau lòng cho anh ấy? Anh vì em trả giá nhiều như vậy, vì em tìm tài nguyên, vậy mà cho tới giờ em cũng chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái!"
Tô Hữu Điềm hét lên: "Tôi không chịu được nữa! Không phải chỉ là một bộ phim thần tượng kháng Nhật thôi sao, anh phổng mũi lắm thế! Đúng, tôi chính là không thích anh đấy, Viên Duy chính là đẹp trai hơn anh đấy! Anh ấy vừa xuất hiện tôi đã rớt mất quần, anh ấy cười một cái tôi đã chảy nước miếng. Anh ấy còn săn sóc hơn cả anh, tự mình nấu cơm cho tôi, anh làm được không? Quan trọng nhất là, anh ấy có chí khí hơn anh, chưa bao giờ vì thất bại mà từ bỏ hi vọng, trong lòng tôi, anh ấy chính là tốt nhất!"
Thẩm Hạo Lâm giật giật môi, đột nhiên giơ tay lên.
Tô Hữu Điềm rụt cổ lại, không cảm thấy đau đớn, cô len lén hé mắt nhìn trộm, phát hiện ra khóe mắt Thẩm Hạo Lâm đỏ ửng, cúi đầu chạy đi.
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô...có phải là hơi quá đáng rồi không? Có phải là hơi nặng lời rồi không?
Nhưng mà, chuyện Thẩm Hạo Lâm làm cũng hơi quá đáng mà!
Nhưng hắn khóc mất rồi, cô có nên gọi hắn lại không?
Không nên không nên, từ lúc nào cô lại biến thành thánh mẫu rồi?
Nhưng không an ủi hắn, sao lại nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?
Tô Hữu Điềm cắn cắn môi, vừa ngẩng lên nhìn, chợt cảm thấy mắt tối sầm, một bóng người cao lớn che lại, cô trợn to hai mắt, trong khoảnh khắc tim cũng ngừng đập.
Đêm hôm khuya khoắt, một người mạnh mẽ ôm lấy cô, cô sợ đến độ bao nhiêu can đảm cũng muốn nứt hết cả ra!
Tô Hữu Điềm trừng lớn hai mắt, muộn màng nghĩ ra định hét lên, không ngờ bên tai lại truyền tới một giọng nói êm ái:
"Là tôi."
Giọng nói đó nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, mang theo hơi ấm vuốt ve bên tai Tô Hữu Điềm. Trong nháy mắt cô chợt nghe ra giọng này là của ai, giây kế tiếp, mặt không khống chế được mà đỏ lên.
Tựa hồ tưởng sự im lặng của cô là do bị giật mình, chủ nhân của giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Là tôi, Viên Duy."
Viên Duy nói xong, ôm cô chặt hơn, hô hấp run rẩy: "Làm tôi sợ chết được, tưởng là hắn định đánh em."
Mặt Tô Hữu Điềm bị tay Viên Duy ấn vào lồng ngực, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của anh, mùi hương quen thuộc chui vào mũi cô, tim cô như trống dồn, lại không biết phải nói gì.
Viên Duy khe khẽ vỗ lưng cô, giọng nói mang theo vẻ tung tăng nho nhỏ: "May mà em không sao... Thịnh Hạ, tôi rất vui."
Vui?
Gì vui?
Bằng tốc độ ánh sáng, Tô Hữu Điềm chợt nhớ lại những lời vừa nói với Thẩm Hạo Lâm.
Tô Hữu Điềm: "..."
"Thống nhi, mi nói xem... Có phải hắn hiểu lầm gì rồi không?"
[Ta quyết định giữ im lặng... Hắn nghe được lời thổ lộ thâm tình của cô, lúc này đang cảm động lắm đó, kí chủ, nắm giữ cho tốt]
"Ta, ta thổ lộ? Ta tuyệt đối không có!"
[Ta quyết định giữ yên lặng... Cô có, cả khu dân cư này đều nghe thấy hết rồi]
Quả nhiên, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên tầng có mấy nhà mở cửa sổ ra, vừa hóng hớt vừa vỗ tay, còn huýt sáo khen ngợi nữa chứ.
Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt: "Hệ thống, mi có thể mở một khe hở thời không cho ta chui vào không?"
[Ta quyết định giữ yên lặng... Vượt quá phạm vi công năng, cô có thể tìm một cái lỗ mà chui vào.]
Tô Hữu Điềm hít mũi một cái, không nhịn được muốn chết đi cho rồi.