Chương : 26
Nguyên Điểm là công ty giải trí hàng đầu trong nước, mọi động thái ở đây đều có thể gây chấn động toàn giới.
Nhất là vị tổng tài Viên Duy mới nhậm chức này. Trước đây, khi người thanh niên này mới lên chức, rất nhiều người đều tỏ ra không coi trọng anh, nhưng khi thấy anh dùng thủ đoạn sấm sét ổn định cục diện, mọi người đều bội phục anh, đồng thời lặng lẽ dõi theo anh.
Chẳng vì sao cả, bởi vì ngoại hình của Viên Duy quá mức điển trai thôi.
Chỉ bằng vài cảnh quay ngắn ngủi trong hoạt động dự họp của anh, vai rộng eo hẹp chân dài, cộng thêm gương mặt còn đẹp hơn cả nam minh tinh, trong một đêm lập tức nổi tiếng, trên trang đầu tất cả các mặt báo đều là hình ảnh anh mặt không đổi sắc bắt tay chụp ảnh với các loại minh tinh, dưới ánh đèn, trông anh còn chói mắt hơn những minh tinh trang điểm rực rỡ kia.
Ngoại hình Viên Duy anh tuấn, lại có tiền, rất hợp với hình tượng tổng tài bá đạo, rất nhiều cô gái len lén để ý đến anh, nhìn anh đứng chung với nữ minh tinh nào là lại chỉ hận không thể đào hết lịch sử tình trường của nữ minh tinh đó ra.
Sau đó khóc lóc kể lể dưới tài khoản chính chủ, cầu ông xã cảnh giác cao độ, nhất định không được để bị tiểu yêu tinh mê hoặc.
Nhưng gặp nhiều nữ minh tinh vậy rồi mà Viên Duy chưa từng công khai thể hiện là thích người nào, người duy nhất từng có scandal với anh là nữ minh tinh Thịn Hạ, theo một tài khoản kinh doanh buôn chuyện, Viên Duy trước khi trở thành tổng tài của Nguyên Điểm đã từng có một mối tình với Thịnh Hạ.
Tin tức này từng xuất hiện trên hot search, cái cô Thịnh Hạ này vốn chỉ nổi làng nhàng ở hạng ba, chớp mắt rơi vào tầm theo dõi của đại chúng. Chỉ tiếc là nửa tiếng sau, hot search đã bị triệt mất, Thịnh Hạ cũng bị đình chỉ hoạt động một tháng. Là ai thả tin tức, ai đè hot search, đáp án mười mươi.
Thái độ lạnh lùng của Viên Duy bị netizen cho là một góc núi băng.
Vậy nhưng netizen càng thêm điên cuồng.
Có người nói anh đối xử với bạn gái cũ quá tuyệt tình, nhưng đa số các cô gái đều cho rằng, như thế không phải là xấu tính, bọn họ thích, để những yêu tinh sau này còn muốn đu bám lấy tiếng thấy được rằng họ không có cơ hội!
Vì vậy, dưới tình cảnh ngoại giới canh phòng nghiêm mật, nội bộ cố ý gây chuyện, đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này rốt cuộc sẽ vào tay ai, chủ đề này trở thành đáp án mà vô số người vẫn hằng mong đợi.
Nhưng hôm nay, cục diện yên lặng bị phá vỡ, công ty Nguyên Điểm từ trên xuống dưới ai ai cũng như muốn nổi điên, nguyên nhân là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng công ty nhà họ bị người ta cắn!
Ngay trên cổ!
Rõ ràng mười mươi một dấu cắn xanh tím trên cổ, thế này là dùng bao nhiêu sức chứ, bầm cả lên kìa!
Hơn nữa, nhìn tổng tài chẳng có chút nào là không vui, trông anh còn có vẻ đắc ý là đằng khác ấy chứ.
Tuy mặt anh vẫn không chút thay đổi, nhưng cổ áo thường ngày vẫn cài kín nghiêm mật, hôm nay lại động trời động đất cởi ra hai khuy, dấu xanh tím rõ ràng in lên cổ, có muốn không thấy cũng không được.
"Xong rồi xong rồi, tổng tài bị người ta liếm mất rồi." Em gái lễ tân nói.
"Là ai? Là con yêu tinh nào! Tôi muốn giết cô ta!" Tiểu Tuệ bên kế toán nghiến răng.
"Nhìn dấu răng kìa, đến mức này, đêm qua khẳng định là rất kịch liệt." Thư kí Tiểu Lý xoa cằm.
Nói chung, sáng nay khi Viên Duy đến công ty đã khiến người ta há hốc đến rơi cằm.
Thường Luân, nay đã làm tổng giám đốc ở công ty Viên Duy, thấy nhân viên mới sáng ra đã không chú tâm vào làm việc, tụ tập một góc to nhỏ gì đó, gã ho khan một tiếng, quát bọn họ sáng sớm đã lười biếng.
Một đám người chim muông tan tác, em gái lễ tân có quan hệ tốt với Thường Luân bèn gắng nén kích động kể lại cho gã.
Thường luân nghe mà hai mắt tỏa sáng. Quen Viên Duy lâu vậy rồi, anh rốt cuộc cũng thông suốt? Gã còn tưởng rằng anh định cả đời làm hòa thượng cơ!
Thường Luân không kiềm chế được tâm trạng kích động, xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, vội vàng vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Gõ cửa, Viên Duy vừa bảo mời vào, gã đã vọt vào.
Trước bàn làm việc, Viên Duy đang cúi đầu đọc văn kiện. Gã đầu tiên là gọi một tiếng tổng tài, Viên Duy cũng không ngẩng đầu lên, "ừ" một tiếng, lúc này Thường Luân mới sáp lại, cười he he nói: "Tổng tài, đêm qua chắc chú vất vả lắm, hôm nay tự cho mình một ngày nghỉ đi."
Viên Duy đóng nắp bút lại, ngửa ra sau, nhướng mày nhìn Thường Luân: "Em không mệt."
Thường Luân thấy anh hoàn toàn để lộ ra cần cổ cao ráo, vết tích bên trên thật dài, rõ ràng vô cùng.
Gã chậc chậc hai tiếng: "Kịch liệt vậy mà còn bảo là không mệt? Anh chú đây là người từng trải, chú gạt được anh chắc?"
Viên Duy đáp: "Em không rõ anh đang nói gì."
Thường Luân cau mày: "Nói vậy không vui đâu nha, hôm nay chú cố tình cởi cổ áo ra không phải là để khoe mẽ à? Sao giờ lại không thừa nhận? Chú đừng nói là muỗi cắn đấy nhé, muỗi sao to được vậy chứ!"
Viên Duy mím môi một cái, lúc này mới cười lên.
Thường Luân biết anh đây là ngầm thừa nhận, gã aiz một tiếng, trong thâm tâm vui mừng thay cho Viên Duy.
Quen Viên Duy lâu vậy rồi, nhìn anh rơi vào bóng ma của bạn gái cũ, hai năm qua sống y hệt một hòa thượng, mỹ nữ trong công ty nhiều như vậy mà chẳng liếc mắt lấy một cái nào, gã còn đang phát rầu cho anh đây, không ngờ nhanh vậy đã tìm được mùa xuân thứ hai, ông anh già như gã đây thực sự mừng cho Viên Duy.
Nhưng cùng lúc với vui mừng là dày đặc những tò mò khiến gã phải ngứa ngáy, gã đánh mắt ra hiệu về phía cổ Viên Duy: "Xem cổ chú đi, tối qua là một bé mèo hoang hả."
Viên Duy cụp mắt, bút máy trong tay xoay tròn, quyến luyến khó hiểu: "Không phải mèo hoang, là một con cún hoang."
"Cún hoang?"
Thường Luân không sao hiểu nổi, nào có ai so sánh một cô gái với cún chứ.
"Bất kể là chó hay mèo, chú thông suốt là được rồi, đừng nghĩ tới những chuyện trước kia nữa, chú làm tổng tài cũng phải ra dáng một tổng tài chứ, đúng không, nữ minh tinh giới giải trí có thiếu gì đâu, cứ treo cổ lên một thân cây làm gì cho uổng chứ, có đúng không?"
Rất rõ ràng, gã đang nói đến Thịnh Hạ.
Tuy hai năm qua Viên Duy đối với Thịnh Hạ luôn lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, nhưng anh đúng thật là đang nâng đỡ cho cô nàng. Thường Luân đoán rằng Viên Duy có thể là đã lạnh lòng, nhưng vẫn không thể quên được tình cảm cũ trong dĩ vãng, bởi vậy mới nâng đỡ cô.
Trong mắt Thường Luân, cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ thành loạn, hơn nữa gã thấy con bé Thịnh Hạ kia, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, tâm tính đã sớm thay đổi, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ngốc nghếch lần đầu tiên gã gặp trước đây, chỗ nào cũng lộ ra dáng vẻ con buôn giảo hoạt.
Đối với loại con gái hám lợi này, đừng nói là Viên Duy, gã cũng không muốn đụng vào, không thể làm gì khác ngoài khuyên Viên Duy cách xa cô nàng ra.
Nhưng bây giờ Viên Duy không chỉ là bạn thân của mình mà còn là ông chủ, có mấy lời gã không muốn nói nhiều, cũng không dám nói sâu, chỉ đành vô tình cố ý uyển chuyển khuyên bảo.
Ý cười bên khóe miệng Viên Duy dần tắt, anh không nói gì, chỉ lắc đầu.
Thường Luân biết khuyên nữa chỉ có tác dụng ngược, huống chi Viên Duy đã thông suốt, thoát khỏi Thịnh Hạ chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Gã thở dài, không khuyên nữa.
Buổi trưa, gã cùng Viên Duy ra ngoài, chưa tới cửa công ty đã nghe thấy có tiếng chửi rủa.
Thường Luân nhíu mày: "Bảo vệ làm ăn kiểu gì vậy hả, còn không mau đuổi hắn đi!"
Viên Duy không lên tiếng, chỉ đút tay vào túi quần nhìn ra cửa.
Đội trưởng đội an ninh vội chạy qua, y thấy Viên Duy mặt không đổi sắc mà chân run lên. Y biết, vị tổng tài trẻ tuổi này thủ đoạn cao thâm cỡ nào, những người trước đây coi thường anh không phải là bị vả mặt vào viện dưỡng lão hết rồi sao, một đội trưởng đội an ninh như y thì tình là gì? Nếu không làm xong, khỏi cần tổng tài mở miệng, chỉ một ánh mắt thôi y đã phải về vườn rồi.
"Thường tổng, bên ngoài là tới gây chuyện, mấy người bọn tôi lôi hắn ra, hắn lập tức la lối om sòm, còn nói hắn tên là cái gì... Thẩm Hạo Lâm?"
Thường Luân cau mày: "Thẩm Hạo Lâm? Tháng trước nhà hắn không phải mới phá sản sao? Sao lại tìm tới đây?"
Thẩm Hạo Lâm này, gã cũng từng nghe được "sự tích" của hắn, hắn chính là một phú nhị đại bình thường, đến đế giày của giới thượng tầng này cũng chưa chạm vào được đã dám đến thành phố A hoành hành. Nghe nói trước đây chính là hắn đập chậu cướp hoa, còn nhiều lần vũ nhục Viên Duy, sau khi Viên Duy trở lại thành phố A, không muốn lý tới hắn, thế nhưng tên này lại đố kỵ, nhiều lần tung lên mạng "tài liệu đen tối" về Viên Duy, may mà bọn họ nhanh chóng phản ứng ép xuống.
Tên này còn chưa dừng tay, liên tiếp lấy Thịnh Hạ ra sỉ nhục Viên Duy, châm chọc anh là một tên mặt trắng gặp may, nếu không phải nể mặt Thịnh Hạ thì anh sao có thể sống đến bây giờ?
Không đợi Viên Duy động thủ, tự động có người đến dạy dỗ cái tên ngang ngược này.
Rất nhanh sau đó, không còn ai tới hợp tác đầu tư, sự nghiệp nhà họ Thẩm tụt dốc không phanh, cuối cùng phá sản vào tháng trước.
Thường Luân chỉ nghe được chút thông tin như vậy là đã có thể nghĩ ra một đoạn ân oán tình cừu, không ngờ tên Thẩm Hạo Lâm này vẫn dám tìm tới cửa.
Viên Duy nghe mà trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, một con mắt anh khẽ động, đội trưởng đội an ninh tự động dẫn đường cho anh.
Hai người đi ra ngoài, phát hiện ra Thẩm Hạo Lâm vẫn mặc âu phục màu trắng, nhưng trên âu phục đã dính không ít vết chân, có vẻ như hắn đã ăn đau không ít.
Thẩm Hạo Linh bị đè dưới tay bảo vệ vẫn không ngừng giãy giụa, nhiều lần bị lôi đi mà vẫn bò tới, cuối cùng hắn trực tiếp ngồi dí xuống đất, không ai làm được gì.
"Bảo tổng tài nhà các người ra đây gặp tôi! Tôi muốn tìm Viên Duy!"
Viên Duy đi tới cửa, người chung quanh hóng hớt nhất thời im bặt, tựa hồ ý thức được không ổn, Thẩm Hạo Lâm ngẩng đầu lên, lập tức chạm trúng ánh mắt Viên Duy.
Viên Duy mặc âu phục màu đen, hắn mặc tây trang màu trắng, Viên Duy đứng, hắn ngồi.
Thời không tựa hổi xoay chuyển trong nháy mắt, cảnh tượng này sao mà châm chọc.
Vẻ mặt Thẩm Hạo Lâm nhăn nhó, tiếp đó hắn hừ lạnh một tiếng: "Mày cuối cùng cũng chịu thò đầu ra rồi, tao còn tưởng rằng mày sẽ mãi mãi co đầu rụt cổ trong công ty mày chứ."
Viên Duy hơi cúi đầu nhìn hắn, lông mi thật dài che đi mọi tâm tình trong mắt anh.
Thường Luân chủ động lên tiếng: "Mày tới đây làm gì?"
Thẩm Hạo Lâm phủi mông đứng dậy: "Tao tới đòi lại công bằng cho mình!"
"Công bằng?" Thường Luân giễu cợt: "Có phải bọn tao khiến nhà mày phá sản đâu!"
Vẻ mặt Thẩm Hạo Lâm biến dạng trong nháy mắt: "Tao biết là chúng mày trả thù tao! Phải, tao thừa nhận những lời trên mạng đều là tao tìm người đồn thổi ra, bọn mày nếu muốn trả thù thì tìm tao là được rồi, tại sao phải trút lên cả nhà tao?"
Thường Luân đáp: "Đó là mày tự mình làm bậy không thể sống! Ba mày chính là bị mày làm liên lụy!"
Thẩm Hạo Lâm cười nhạt: "Viên Duy! Tao thấy mày là thẹn quá hóa giận, tao nói có câu nào sai, tao nói có câu nào không phải sự thật? Mày nếu thật có gan thì tới tìm mình tao! Đừng tưởng có chút tiền dơ bẩn là đã giỏi!"
Có thể khiến một người vốn là cậu ấm nói ra những lời này cũng thật châm chọc.
Viên Duy nheo mắt, nhỏ giọng nói với Thường Luân một câu, Thường Nghe rồi cười lạnh với Thẩm Hạo Lâm:
"Mày chắc chắn trong nhà mày vô tội thật sao? Nhà mày trốn thuế, anh mày đâm người ta lấy tiền che lấp, đấy là còn chưa kể ba mày lúc trẻ làm việc vô liêm sỉ, nếu không phải có tiền thì cả nhà mày từ sớm đã ngồi tù rồi! Thẩm Hạo Lâm, có tiền có thể muốn làm gì thì làm nhưng không thể hoành hành không biết điểm dừng!"
Viên Duy nói: "Nếu anh còn ngại chưa đủ nặng, tôi có thể tống cả bốn người nhà anh vào tù làm bạn với nhau."
Nói đoạn anh xoay người bỏ đi.
Thẩm Hạo Lâm ngây ra, hắn không ngờ Viên Duy hoàn toàn biết rõ chuyện trong nhà hắn, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, không khỏi run lên.
Hắn có thể tưởng tượng được, nếu Viên Duy thật sự truy cứu, tài sản trong nhà hắn có gấp ba cũng không bồi thường đủ!
Nghĩ tới đây, hắn sợ đến run lên.
Thẩm Hạo Lâm cắn răng, rất hối hận mình hôm nay lỗ mãng như vậy, hắn muốn thẳng lưng mà trở về, lại có cảm giác mình bị tát cho một cái thật mạnh, cứ vậy quay đầu thì thật mất mặt.
Mắt thấy bóng lưng Viên Duy ngày càng xa, hắn nghiến răng, hét lên một câu cuối: "Mày có gì mà đắc ý chứ! Mày không phải là không có được Thịnh Hạ sao!"
Bước chân Viên Duy khựng lại, anh chậm rãi quay đầu.
Thường Luân nghĩ hỏng rồi, những lời trước đó Thẩm Hạo Lâm nói Viên Duy có thể không thèm để ý, như câu này coi như là đạp phải địa lôi rồi.
Viên Duy có thể nghe cũng được, nhưng nhất định không được đề cập tới anh và Thịnh Hạ, từng có ký giả phỏng vấn anh, bóng gió hỏi về chuyện anh và Thịnh Hạ, lúc đó anh lập tức xoay người bỏ đi. Tổng biên tập tòa soạn đó phải tự mình xin lỗi về chuyện này mới coi như được bỏ qua.
Gã chính là dựa vào thân phận bạn thân mới dám uyển chuyển nói một hai lời, thế mà vẫn nơm nớp lo sợ, đừng nói là cái tên Thẩm Hạo Lâm tìm đường chết này.
Gã hiện giờ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chết không toàn thây của Thẩm Hạo Lâm.
Thẩm Hạo Lâm nhìn Viên Duy quay đầu lại, bị cảm xúc trong mắt anh dọa sợ đến giật nảy mình, vội vàng ưỡn ngực lên nói: "Tao nói không đúng sao? Hai người đến giờ vẫn chưa bên nhau, xem ra cô ấy thật sự chướng mắt mày!"
Khuôn mặt không chút thay đổi của Viên Duy nhìn hắn chằm chằm, đến tận khi Thẩm Hạo Lâm tới màu môi cũng chuyển thành trắng bệch, lúc này anh mới khẽ giương cổ lên, dấu vết trên cổ từ từ lộ ra.
Nhất là vị tổng tài Viên Duy mới nhậm chức này. Trước đây, khi người thanh niên này mới lên chức, rất nhiều người đều tỏ ra không coi trọng anh, nhưng khi thấy anh dùng thủ đoạn sấm sét ổn định cục diện, mọi người đều bội phục anh, đồng thời lặng lẽ dõi theo anh.
Chẳng vì sao cả, bởi vì ngoại hình của Viên Duy quá mức điển trai thôi.
Chỉ bằng vài cảnh quay ngắn ngủi trong hoạt động dự họp của anh, vai rộng eo hẹp chân dài, cộng thêm gương mặt còn đẹp hơn cả nam minh tinh, trong một đêm lập tức nổi tiếng, trên trang đầu tất cả các mặt báo đều là hình ảnh anh mặt không đổi sắc bắt tay chụp ảnh với các loại minh tinh, dưới ánh đèn, trông anh còn chói mắt hơn những minh tinh trang điểm rực rỡ kia.
Ngoại hình Viên Duy anh tuấn, lại có tiền, rất hợp với hình tượng tổng tài bá đạo, rất nhiều cô gái len lén để ý đến anh, nhìn anh đứng chung với nữ minh tinh nào là lại chỉ hận không thể đào hết lịch sử tình trường của nữ minh tinh đó ra.
Sau đó khóc lóc kể lể dưới tài khoản chính chủ, cầu ông xã cảnh giác cao độ, nhất định không được để bị tiểu yêu tinh mê hoặc.
Nhưng gặp nhiều nữ minh tinh vậy rồi mà Viên Duy chưa từng công khai thể hiện là thích người nào, người duy nhất từng có scandal với anh là nữ minh tinh Thịn Hạ, theo một tài khoản kinh doanh buôn chuyện, Viên Duy trước khi trở thành tổng tài của Nguyên Điểm đã từng có một mối tình với Thịnh Hạ.
Tin tức này từng xuất hiện trên hot search, cái cô Thịnh Hạ này vốn chỉ nổi làng nhàng ở hạng ba, chớp mắt rơi vào tầm theo dõi của đại chúng. Chỉ tiếc là nửa tiếng sau, hot search đã bị triệt mất, Thịnh Hạ cũng bị đình chỉ hoạt động một tháng. Là ai thả tin tức, ai đè hot search, đáp án mười mươi.
Thái độ lạnh lùng của Viên Duy bị netizen cho là một góc núi băng.
Vậy nhưng netizen càng thêm điên cuồng.
Có người nói anh đối xử với bạn gái cũ quá tuyệt tình, nhưng đa số các cô gái đều cho rằng, như thế không phải là xấu tính, bọn họ thích, để những yêu tinh sau này còn muốn đu bám lấy tiếng thấy được rằng họ không có cơ hội!
Vì vậy, dưới tình cảnh ngoại giới canh phòng nghiêm mật, nội bộ cố ý gây chuyện, đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này rốt cuộc sẽ vào tay ai, chủ đề này trở thành đáp án mà vô số người vẫn hằng mong đợi.
Nhưng hôm nay, cục diện yên lặng bị phá vỡ, công ty Nguyên Điểm từ trên xuống dưới ai ai cũng như muốn nổi điên, nguyên nhân là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng công ty nhà họ bị người ta cắn!
Ngay trên cổ!
Rõ ràng mười mươi một dấu cắn xanh tím trên cổ, thế này là dùng bao nhiêu sức chứ, bầm cả lên kìa!
Hơn nữa, nhìn tổng tài chẳng có chút nào là không vui, trông anh còn có vẻ đắc ý là đằng khác ấy chứ.
Tuy mặt anh vẫn không chút thay đổi, nhưng cổ áo thường ngày vẫn cài kín nghiêm mật, hôm nay lại động trời động đất cởi ra hai khuy, dấu xanh tím rõ ràng in lên cổ, có muốn không thấy cũng không được.
"Xong rồi xong rồi, tổng tài bị người ta liếm mất rồi." Em gái lễ tân nói.
"Là ai? Là con yêu tinh nào! Tôi muốn giết cô ta!" Tiểu Tuệ bên kế toán nghiến răng.
"Nhìn dấu răng kìa, đến mức này, đêm qua khẳng định là rất kịch liệt." Thư kí Tiểu Lý xoa cằm.
Nói chung, sáng nay khi Viên Duy đến công ty đã khiến người ta há hốc đến rơi cằm.
Thường Luân, nay đã làm tổng giám đốc ở công ty Viên Duy, thấy nhân viên mới sáng ra đã không chú tâm vào làm việc, tụ tập một góc to nhỏ gì đó, gã ho khan một tiếng, quát bọn họ sáng sớm đã lười biếng.
Một đám người chim muông tan tác, em gái lễ tân có quan hệ tốt với Thường Luân bèn gắng nén kích động kể lại cho gã.
Thường luân nghe mà hai mắt tỏa sáng. Quen Viên Duy lâu vậy rồi, anh rốt cuộc cũng thông suốt? Gã còn tưởng rằng anh định cả đời làm hòa thượng cơ!
Thường Luân không kiềm chế được tâm trạng kích động, xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, vội vàng vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Gõ cửa, Viên Duy vừa bảo mời vào, gã đã vọt vào.
Trước bàn làm việc, Viên Duy đang cúi đầu đọc văn kiện. Gã đầu tiên là gọi một tiếng tổng tài, Viên Duy cũng không ngẩng đầu lên, "ừ" một tiếng, lúc này Thường Luân mới sáp lại, cười he he nói: "Tổng tài, đêm qua chắc chú vất vả lắm, hôm nay tự cho mình một ngày nghỉ đi."
Viên Duy đóng nắp bút lại, ngửa ra sau, nhướng mày nhìn Thường Luân: "Em không mệt."
Thường Luân thấy anh hoàn toàn để lộ ra cần cổ cao ráo, vết tích bên trên thật dài, rõ ràng vô cùng.
Gã chậc chậc hai tiếng: "Kịch liệt vậy mà còn bảo là không mệt? Anh chú đây là người từng trải, chú gạt được anh chắc?"
Viên Duy đáp: "Em không rõ anh đang nói gì."
Thường Luân cau mày: "Nói vậy không vui đâu nha, hôm nay chú cố tình cởi cổ áo ra không phải là để khoe mẽ à? Sao giờ lại không thừa nhận? Chú đừng nói là muỗi cắn đấy nhé, muỗi sao to được vậy chứ!"
Viên Duy mím môi một cái, lúc này mới cười lên.
Thường Luân biết anh đây là ngầm thừa nhận, gã aiz một tiếng, trong thâm tâm vui mừng thay cho Viên Duy.
Quen Viên Duy lâu vậy rồi, nhìn anh rơi vào bóng ma của bạn gái cũ, hai năm qua sống y hệt một hòa thượng, mỹ nữ trong công ty nhiều như vậy mà chẳng liếc mắt lấy một cái nào, gã còn đang phát rầu cho anh đây, không ngờ nhanh vậy đã tìm được mùa xuân thứ hai, ông anh già như gã đây thực sự mừng cho Viên Duy.
Nhưng cùng lúc với vui mừng là dày đặc những tò mò khiến gã phải ngứa ngáy, gã đánh mắt ra hiệu về phía cổ Viên Duy: "Xem cổ chú đi, tối qua là một bé mèo hoang hả."
Viên Duy cụp mắt, bút máy trong tay xoay tròn, quyến luyến khó hiểu: "Không phải mèo hoang, là một con cún hoang."
"Cún hoang?"
Thường Luân không sao hiểu nổi, nào có ai so sánh một cô gái với cún chứ.
"Bất kể là chó hay mèo, chú thông suốt là được rồi, đừng nghĩ tới những chuyện trước kia nữa, chú làm tổng tài cũng phải ra dáng một tổng tài chứ, đúng không, nữ minh tinh giới giải trí có thiếu gì đâu, cứ treo cổ lên một thân cây làm gì cho uổng chứ, có đúng không?"
Rất rõ ràng, gã đang nói đến Thịnh Hạ.
Tuy hai năm qua Viên Duy đối với Thịnh Hạ luôn lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, nhưng anh đúng thật là đang nâng đỡ cho cô nàng. Thường Luân đoán rằng Viên Duy có thể là đã lạnh lòng, nhưng vẫn không thể quên được tình cảm cũ trong dĩ vãng, bởi vậy mới nâng đỡ cô.
Trong mắt Thường Luân, cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ thành loạn, hơn nữa gã thấy con bé Thịnh Hạ kia, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, tâm tính đã sớm thay đổi, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ngốc nghếch lần đầu tiên gã gặp trước đây, chỗ nào cũng lộ ra dáng vẻ con buôn giảo hoạt.
Đối với loại con gái hám lợi này, đừng nói là Viên Duy, gã cũng không muốn đụng vào, không thể làm gì khác ngoài khuyên Viên Duy cách xa cô nàng ra.
Nhưng bây giờ Viên Duy không chỉ là bạn thân của mình mà còn là ông chủ, có mấy lời gã không muốn nói nhiều, cũng không dám nói sâu, chỉ đành vô tình cố ý uyển chuyển khuyên bảo.
Ý cười bên khóe miệng Viên Duy dần tắt, anh không nói gì, chỉ lắc đầu.
Thường Luân biết khuyên nữa chỉ có tác dụng ngược, huống chi Viên Duy đã thông suốt, thoát khỏi Thịnh Hạ chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Gã thở dài, không khuyên nữa.
Buổi trưa, gã cùng Viên Duy ra ngoài, chưa tới cửa công ty đã nghe thấy có tiếng chửi rủa.
Thường Luân nhíu mày: "Bảo vệ làm ăn kiểu gì vậy hả, còn không mau đuổi hắn đi!"
Viên Duy không lên tiếng, chỉ đút tay vào túi quần nhìn ra cửa.
Đội trưởng đội an ninh vội chạy qua, y thấy Viên Duy mặt không đổi sắc mà chân run lên. Y biết, vị tổng tài trẻ tuổi này thủ đoạn cao thâm cỡ nào, những người trước đây coi thường anh không phải là bị vả mặt vào viện dưỡng lão hết rồi sao, một đội trưởng đội an ninh như y thì tình là gì? Nếu không làm xong, khỏi cần tổng tài mở miệng, chỉ một ánh mắt thôi y đã phải về vườn rồi.
"Thường tổng, bên ngoài là tới gây chuyện, mấy người bọn tôi lôi hắn ra, hắn lập tức la lối om sòm, còn nói hắn tên là cái gì... Thẩm Hạo Lâm?"
Thường Luân cau mày: "Thẩm Hạo Lâm? Tháng trước nhà hắn không phải mới phá sản sao? Sao lại tìm tới đây?"
Thẩm Hạo Lâm này, gã cũng từng nghe được "sự tích" của hắn, hắn chính là một phú nhị đại bình thường, đến đế giày của giới thượng tầng này cũng chưa chạm vào được đã dám đến thành phố A hoành hành. Nghe nói trước đây chính là hắn đập chậu cướp hoa, còn nhiều lần vũ nhục Viên Duy, sau khi Viên Duy trở lại thành phố A, không muốn lý tới hắn, thế nhưng tên này lại đố kỵ, nhiều lần tung lên mạng "tài liệu đen tối" về Viên Duy, may mà bọn họ nhanh chóng phản ứng ép xuống.
Tên này còn chưa dừng tay, liên tiếp lấy Thịnh Hạ ra sỉ nhục Viên Duy, châm chọc anh là một tên mặt trắng gặp may, nếu không phải nể mặt Thịnh Hạ thì anh sao có thể sống đến bây giờ?
Không đợi Viên Duy động thủ, tự động có người đến dạy dỗ cái tên ngang ngược này.
Rất nhanh sau đó, không còn ai tới hợp tác đầu tư, sự nghiệp nhà họ Thẩm tụt dốc không phanh, cuối cùng phá sản vào tháng trước.
Thường Luân chỉ nghe được chút thông tin như vậy là đã có thể nghĩ ra một đoạn ân oán tình cừu, không ngờ tên Thẩm Hạo Lâm này vẫn dám tìm tới cửa.
Viên Duy nghe mà trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, một con mắt anh khẽ động, đội trưởng đội an ninh tự động dẫn đường cho anh.
Hai người đi ra ngoài, phát hiện ra Thẩm Hạo Lâm vẫn mặc âu phục màu trắng, nhưng trên âu phục đã dính không ít vết chân, có vẻ như hắn đã ăn đau không ít.
Thẩm Hạo Linh bị đè dưới tay bảo vệ vẫn không ngừng giãy giụa, nhiều lần bị lôi đi mà vẫn bò tới, cuối cùng hắn trực tiếp ngồi dí xuống đất, không ai làm được gì.
"Bảo tổng tài nhà các người ra đây gặp tôi! Tôi muốn tìm Viên Duy!"
Viên Duy đi tới cửa, người chung quanh hóng hớt nhất thời im bặt, tựa hồ ý thức được không ổn, Thẩm Hạo Lâm ngẩng đầu lên, lập tức chạm trúng ánh mắt Viên Duy.
Viên Duy mặc âu phục màu đen, hắn mặc tây trang màu trắng, Viên Duy đứng, hắn ngồi.
Thời không tựa hổi xoay chuyển trong nháy mắt, cảnh tượng này sao mà châm chọc.
Vẻ mặt Thẩm Hạo Lâm nhăn nhó, tiếp đó hắn hừ lạnh một tiếng: "Mày cuối cùng cũng chịu thò đầu ra rồi, tao còn tưởng rằng mày sẽ mãi mãi co đầu rụt cổ trong công ty mày chứ."
Viên Duy hơi cúi đầu nhìn hắn, lông mi thật dài che đi mọi tâm tình trong mắt anh.
Thường Luân chủ động lên tiếng: "Mày tới đây làm gì?"
Thẩm Hạo Lâm phủi mông đứng dậy: "Tao tới đòi lại công bằng cho mình!"
"Công bằng?" Thường Luân giễu cợt: "Có phải bọn tao khiến nhà mày phá sản đâu!"
Vẻ mặt Thẩm Hạo Lâm biến dạng trong nháy mắt: "Tao biết là chúng mày trả thù tao! Phải, tao thừa nhận những lời trên mạng đều là tao tìm người đồn thổi ra, bọn mày nếu muốn trả thù thì tìm tao là được rồi, tại sao phải trút lên cả nhà tao?"
Thường Luân đáp: "Đó là mày tự mình làm bậy không thể sống! Ba mày chính là bị mày làm liên lụy!"
Thẩm Hạo Lâm cười nhạt: "Viên Duy! Tao thấy mày là thẹn quá hóa giận, tao nói có câu nào sai, tao nói có câu nào không phải sự thật? Mày nếu thật có gan thì tới tìm mình tao! Đừng tưởng có chút tiền dơ bẩn là đã giỏi!"
Có thể khiến một người vốn là cậu ấm nói ra những lời này cũng thật châm chọc.
Viên Duy nheo mắt, nhỏ giọng nói với Thường Luân một câu, Thường Nghe rồi cười lạnh với Thẩm Hạo Lâm:
"Mày chắc chắn trong nhà mày vô tội thật sao? Nhà mày trốn thuế, anh mày đâm người ta lấy tiền che lấp, đấy là còn chưa kể ba mày lúc trẻ làm việc vô liêm sỉ, nếu không phải có tiền thì cả nhà mày từ sớm đã ngồi tù rồi! Thẩm Hạo Lâm, có tiền có thể muốn làm gì thì làm nhưng không thể hoành hành không biết điểm dừng!"
Viên Duy nói: "Nếu anh còn ngại chưa đủ nặng, tôi có thể tống cả bốn người nhà anh vào tù làm bạn với nhau."
Nói đoạn anh xoay người bỏ đi.
Thẩm Hạo Lâm ngây ra, hắn không ngờ Viên Duy hoàn toàn biết rõ chuyện trong nhà hắn, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, không khỏi run lên.
Hắn có thể tưởng tượng được, nếu Viên Duy thật sự truy cứu, tài sản trong nhà hắn có gấp ba cũng không bồi thường đủ!
Nghĩ tới đây, hắn sợ đến run lên.
Thẩm Hạo Lâm cắn răng, rất hối hận mình hôm nay lỗ mãng như vậy, hắn muốn thẳng lưng mà trở về, lại có cảm giác mình bị tát cho một cái thật mạnh, cứ vậy quay đầu thì thật mất mặt.
Mắt thấy bóng lưng Viên Duy ngày càng xa, hắn nghiến răng, hét lên một câu cuối: "Mày có gì mà đắc ý chứ! Mày không phải là không có được Thịnh Hạ sao!"
Bước chân Viên Duy khựng lại, anh chậm rãi quay đầu.
Thường Luân nghĩ hỏng rồi, những lời trước đó Thẩm Hạo Lâm nói Viên Duy có thể không thèm để ý, như câu này coi như là đạp phải địa lôi rồi.
Viên Duy có thể nghe cũng được, nhưng nhất định không được đề cập tới anh và Thịnh Hạ, từng có ký giả phỏng vấn anh, bóng gió hỏi về chuyện anh và Thịnh Hạ, lúc đó anh lập tức xoay người bỏ đi. Tổng biên tập tòa soạn đó phải tự mình xin lỗi về chuyện này mới coi như được bỏ qua.
Gã chính là dựa vào thân phận bạn thân mới dám uyển chuyển nói một hai lời, thế mà vẫn nơm nớp lo sợ, đừng nói là cái tên Thẩm Hạo Lâm tìm đường chết này.
Gã hiện giờ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chết không toàn thây của Thẩm Hạo Lâm.
Thẩm Hạo Lâm nhìn Viên Duy quay đầu lại, bị cảm xúc trong mắt anh dọa sợ đến giật nảy mình, vội vàng ưỡn ngực lên nói: "Tao nói không đúng sao? Hai người đến giờ vẫn chưa bên nhau, xem ra cô ấy thật sự chướng mắt mày!"
Khuôn mặt không chút thay đổi của Viên Duy nhìn hắn chằm chằm, đến tận khi Thẩm Hạo Lâm tới màu môi cũng chuyển thành trắng bệch, lúc này anh mới khẽ giương cổ lên, dấu vết trên cổ từ từ lộ ra.