Chương 54
Cuối cùng, trời cũng sáng lên.
Trần Hiểu Huy thay một bộ tây trang nghiêm túc.
Một đêm không ngủ, trông anh vẫn tràn đầy tinh thần như cũ.
Anh đi bộ dưới lầu chỗ Đỗ Lam, yên lặng chờ đợi. Khóe miệng không giấu được ý cười.
Khoảng 1 tiếng sau, lúc 7 giờ rưỡi, anh nhìn thấy Đỗ Lam bước ra từ cửa.
Hai người đến chỗ đăng ký để điền thông tin cần thiết, nhân viên công tác nói hai người biết nhanh nhất là 15 ngày sau mới có thể có hiệu lực.
Hai người có chút mơ hồ ra khỏi sở đăng ký, đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đi về đâu.
Đỗ Lam mở miệng trước: “Không mời em đến chỗ anh nghỉ chân à?”
Trần Hiểu Huy ngơ ngác gật gật đầu.
Hai người không bắt xe, cũng không ngồi phương tiện công cộng, cứ đi bộ qua năm cái quảng trường như thế.
Mặt trời hôm nay đẹp bất ngờ, chim chóc trên cây giống như biết tin hai người đã kết hôn, ríu rít chúc mừng.
Người đi đường tấp nập dường như cũng mỉm cười với hai người.
Hai người đến bàn đu dây sân nhà anh nói chuyện phiếm.
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc nhưng cũng xa lạ trước mặt.
Sau khi chia lìa từ mùa hè năm lớp 11, bọn họ cứ luôn gặp rồi chia lìa.
Bọn họ thay đổi ư?
Đúng vậy, bọn họ đã thay đổi. Bọn họ đã trưởng thành hơn trước kia.
Bọn họ không thay đổi ư?
Đúng vậy, bọn họ không thay đổi. Ánh mắt họ nhìn nhau vẫn không thay đổi.
Ngày hôm qua lời mời kết hôn là xúc động nhất thời sao?
Không phải.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc họ cũng HAPPY ENDING ư?
Cô không biết nhưng đến giờ phút này, nhìn chàng trai đứng ở chốn phồn hoa trong trí nhớ, cô vô cùng chắc chắn, cô hy vọng ở bên anh cả đời.
“Anh đến nước Anh khi nào vậy?”
“Sau khi em tới nửa tháng anh đã.”
“Vì sao lại không gặp em?”
“Bởi vì ngay lúc đó anh hai bàn tay trắng, mà bây giờ cũng vậy… Đỗ Lam… gặp được em là chuyện tốt đẹp nhất trong đời anh!”
“Em cũng vậy!”
*
Khi Lý Tình và bạn trai Hàn Thần đến viện phúc lợi tặng đồ, vô tình nghe bảo mẫu thảo luận tin hai người Đỗ Lam kết hôn.
“Khó khăn lắm Hiểu Huy mới kết hôn, tôi không thể ngờ được thằng bé có thể có cuộc sống như hiện tại.”
“Đúng vậy, nghe nói người nữ là bạn học tiểu học của thằng bé, là cô nhóc lúc trước tới chỗ chúng ta đấy.”
“Tốt qua, nghĩ lại những năm mà thằng bé đã trải qua… haizzzz, xem tôi kìa, nói mấy chuyện này làm gì chứ, chỉ cần bọn chúng sống vui vẻ là được, mấy đứa trẻ xuất thân từ nơi này khó có được một tương lai như vậy.”
“Đúng vậy…”
…
Hàn Thần nhìn thấy sắc mặt của Lý Tình không đúng lắm, quan tâm: “Em quen người mà họ nói ư?”
Cảm giác tội lỗi và hổ thẹn dồn nén lâu ập vào trái tim, Lý Tình đột nhiên cảm thấy không khí quá mức oi bức, cô ấy bình ổn lại tâm trạng, bình tĩnh trả lời: “Bạn cấp ba lúc trước, là một đôi rất đẹp.”
“Uầy, từ lúc học đến khi tu thành chính quả hiện tại, đúng là không dễ dàng mà, bây giờ các em không liên lạc sao?”
“Mối quan hệ không thân lắm, sau đó hai người họ cũng ra nước ngoài, ít khi liên lạc.”
Hàn Thần là một lập trình viên, vẻ ngoài cao lớn sáng sủa, không ngây ngô như con trai tự nhiên mà trái lại, anh ấy có một trái tim nhạy cảm tinh tế. Bọn họ quen nhau ở viện phúc lợi. Lúc đó cô ấy đang chơi trò chơi người gỗ cùng mấy đứa trẻ trong viện, anh cũng tới nơi này đưa một ít vật dụng hàng ngày.
Hàn Thần thấy cô ấy không muốn nhiều lời nên không tiếp tục hỏi nữa.
Nhiều năm như vậy, bảo mẫu trong viện rất quen thuộc với cô ấy.
Bọn nhỏ cũng thật lòng thích cô ấy.
Bạn trai cũng thích sự thiện lương của cô ấy.
Sau một tháng quen nhau, anh ấy theo đuổi cô ấy, sau vài lần hẹn hò thì cô ấy đồng ý, hai người bắt đầu chậm rãi thân thiết.
Cô ấy thật sự thích anh ấy nhưng trong lòng vẫn luôn có một hồi kết, anh ấy thích bộ dáng hiện tại của mình chứ không phải mọi thứ của mình, không phải là một “bản thân” thật sự.
Bạn tốt Lưu Văn Văn hồi cấp ba cũng không còn liên lạc nữa, mỗi lần bạn học họp lớp cấp 3 thì cô ấy cũng không hề tham gia, giống như chỉ cần làm vậy thì có thể ném đi hồi ức lúc xưa.
Nhưng, không thể!
Những hồi ức kia cứ quanh quẩn trong lòng những đêm khuya tĩnh lặng.
Cô ấy hâm mộ những người có thể không kiêng nể gì làm chuyện ác nhưng lại không hề áy náy kia, cũng hâm mộ những người thiện lương dũng cảm kia.
Bởi vì cô ấy chỉ có thể bồi hồi giữa cả hai, mang nặng rời đi trước.
Những thứ hiện tại cũng chỉ là cách cô ấy dùng để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mà thôi.
Cô ấy không hề lương thiện, cô ấy có lòng dạ độc ác, chỉ dùng trên người mà mình thích.
Trận tuyết đè ở đáy lòng mùa đông năm ấy chỉ có cô ấy biết.
Không, còn một người nữa, còn Đỗ Lam biết.
Cô ấy hâm mộ cô, ghen ghét cô, ghen ghét sự dũng cảm, ghen ghét sự thản nhiên của cô, ghen ghét sự tập trung của cô, ghen ghét cô cứ mãi thẳng tiến không lùi.
Ghen ghét những thứ mà cô ấy hướng tới… nhưng lại không có được.
Cô ấy nhớ tới, năm ấy ở trên xe bus, mọi người xung quanh đều làm lơ người sàm sỡ mình, chỉ có Đỗ Lam, cô giơ tay về phía người đàn ông kia, cô vẫn luôn kiên định, dũng cảm như vậy.
Nếu là Đỗ Lam thì kết quả như vậy, Lý Tình không kinh ngạc một chút nào.
Cô luôn biết mình muốn gì, cũng hiểu rõ thứ gì đáng quý nhất so với người khác.
*
Nhìn Đỗ Lam mặc váy cưới bước từng bước một tới, trong đầu Trần Hiểu Huy hiện lên từng hình ảnh đã trải qua.
Anh nhớ rõ tình huống lúc gặp cô lần đầu tiên.
Mọi người trong phòng học vui cười đùa giỡn, anh hâm một ngồi nhìn ở trên chỗ ngồi, đột nhiên, một cô bé dùng sức đẩy cửa ra, cô bé xinh đẹp giống như một búp bê sứ, mọi người đều tò mò nhìn bé, mà bé lại khẽ ngẩng đầu, từng bước từng bước kiêu ngạo nhìn lại, bộ dáng giống như một bà hoàng nho nhỏ tuần tra con dân trong lãnh địa mình.
Sau đó, cô bước từng bước đến chỗ anh ngồi, trái tim của anh cũng đập thình thịch chào đón nữ vương.
Bọn họ dần dần thân quen.
Cô bé khẽ hất cằm: “Cậu tự làm đồ bồi thường là được.”
Cô bé chạy tới nhét kẹo que vào trong tay hắn anh: “Này, cho cậu.”
Sau khi cô bé giúp anh đánh cậu nhóc mắt nạt mình thì vỗ đầu anh: “Đừng cười.”
Lúc khai giảng cấp 3, cô là người độc nhất vô nhị trong đám người.
Lời đồn đãi đầy trời, cô giữ chặt lấy anh.
Cô cười nói với anh vĩnh viễn đừng để bị đánh bại!
Cô kiên định nói với anh, nếu bây giờ anh không có dũng khí đi về phía em, em sẽ đứng chờ anh ngay tại chỗ!
Trên đời làm gì còn ai giống như cô, kiên định yêu anh, kiên định bước về phía anh, kiên định sưởi ấm anh!
Anh không bố không mẹ, cơn thể tàn tật, tâm hồn mục rữa, may mắn là gặp được em! Là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh!
Từ hôm nay trở đi, anh không bao giờ chia cách khỏi em nữa, anh nguyện dùng cả đời trung thành với em, yêu em, tôn trọng em, bảo vệ em!
Lúc trao nhẫn, Trần Hiểu Huy lấy chiếc nhẫn anh gấp gáp chế tạo trong khoảng thời gian này.
Hai tiếng nhẫn làm bằng gỗ, được đính một viên đá quý tinh khiết màu lam.
Viên đá quý màu lam chừng hạt gạo, được mài giũa thành hình thoi.
Lúc đeo nhẫn lên ngón áp út của Đỗ Lam, tiếng chuông nhà thờ đúng lúc vang lên.
Giống như đang cảm động với đôi tình nhân đáng yêu kia, con đường bầu bạn dài ngoằng, cuối cùng cũng tìm được điểm đến!
Đỗ Đức Vĩ và Trình Ngọc Lan cũng không sống cùng bọn.
Tiền chữa bệnh còn thừa, bọn họ mua một chung cư ở gần đó.
Trình Ngọc Lan đang dưỡng bệnh rất nhiều, lại thêm việc học, trải qua một trận sống chết thì càng hiểu rõ mạng sống không còn bao nhiêu rồi, muốn làm gì thì đi làm đó, không bị hạn chế bởi cái nhìn thế gian và tuổi tác.
Đỗ Đức Vĩ hết lòng ủng hộ bà, trước kia ông không hề nấu cơm, bây giờ lại phụ trách ba bữa cơm một ngày của hai người. Việc làm ăn ở trong nước vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, bây giờ chỉ để lại một ít cổ phần, chỉ cần mỗi tuần tham gia hội nghị video một lần.
Sự kiện ấy, tuy giảm bớt nguồn thu nhập cả gia đình nhưng cũng thay đổi cách sống của họ.
Mỗi tuần hai nhà sum vầy bên nhau ăn một bữa cơm. Lần nào cũng vậy, bọn họ luôn toát ra sự nhung nhớ với cuộc sống trong nước.
Sau đó Đại Hoàng được Diệp Mạn đưa tới, chị ấy ở lại Anh một tuần, dựa theo kế hoạch trước kia mà bắt đầu chuyến du lịch.
Thỉnh thoảng gửi bưu thiếp cho Trần Hiểu Huy bọn họ.
Bưu thiếp có Tháp Eiffel của pháp, trấn Venice xinh đẹp, kim tự tháp thần bí tang thương, lần nào cũng chỉ nói vài lời, nói chị ấy vẫn mạnh khỏe.
Bưu thiếp được Trần Hiểu Huy cẩn thận cất ngay ngắn trong ngăn kéo, đặt cùng với thư của anh và Đỗ Lam năm đó.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến lúc trời đông giá rét.
Vào đông luôn không ngừng đổ tuyết, bên ngoài lại là một vùng trắng tinh.
Trong phòng khách, Trần Hiểu Huy bày một chiếc thảm lông cực lớn, Đại Hoàng nằm lên trên, nằm gần lò sưởi âm tường. Con Bulldog con khác thì nằm trong lồng ngực nó, thỉnh thoảng ngáp vài cái. Đại Hoàng nhìn chằm chằm vào nó, phòng ngừa nó ngã xuống khỏi người mình.
Trên chiếc sô pha màu xám bên cạnh, Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam ngồi ở hai bên, trên người đắp một chiếc chăn lông màu lam, hai người đang yên lặng đọc tiểu thuyết.
Củi lửa trong lò sưởi âm tường thỉnh thoảng phát ra tiếng bụp bụp.
Đỗ Lam đang đọc đến một chỗ rất hay, nhẹ a một tiếng.
Trần Hiểu Huy nâng mắt ra khỏi sách, nhìn về phía cô.
Cô vẫn đắm chìm trong sách như cũ, khóe miệng mang theo ý cười, ngoài cửa sổ phía sau cô là bông tuyết bay lả tả, nóc nhà màu đỏ và nhánh cây xum xuê chứa đầy tuyết trắng tinh.
Ánh lửa trong lò sưởi âm tường với màu trắng tinh ngoài cửa sổ khiến cả phòng khách có cảm giác lười biếng rõ rệt.
Giờ khắc này vẫn cứ an bình tốt đẹp như thế!
Trần Hiểu Huy đột nhiên cảm thấy tất cả những đau khổ đang dần phai nhạt trong giây phút bình tĩnh này! Dã thú vẫn luôn gặm cắn nội tâm cũng tạm thời ngừng gào thét!
Trần Hiểu Huy thay một bộ tây trang nghiêm túc.
Một đêm không ngủ, trông anh vẫn tràn đầy tinh thần như cũ.
Anh đi bộ dưới lầu chỗ Đỗ Lam, yên lặng chờ đợi. Khóe miệng không giấu được ý cười.
Khoảng 1 tiếng sau, lúc 7 giờ rưỡi, anh nhìn thấy Đỗ Lam bước ra từ cửa.
Hai người đến chỗ đăng ký để điền thông tin cần thiết, nhân viên công tác nói hai người biết nhanh nhất là 15 ngày sau mới có thể có hiệu lực.
Hai người có chút mơ hồ ra khỏi sở đăng ký, đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đi về đâu.
Đỗ Lam mở miệng trước: “Không mời em đến chỗ anh nghỉ chân à?”
Trần Hiểu Huy ngơ ngác gật gật đầu.
Hai người không bắt xe, cũng không ngồi phương tiện công cộng, cứ đi bộ qua năm cái quảng trường như thế.
Mặt trời hôm nay đẹp bất ngờ, chim chóc trên cây giống như biết tin hai người đã kết hôn, ríu rít chúc mừng.
Người đi đường tấp nập dường như cũng mỉm cười với hai người.
Hai người đến bàn đu dây sân nhà anh nói chuyện phiếm.
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc nhưng cũng xa lạ trước mặt.
Sau khi chia lìa từ mùa hè năm lớp 11, bọn họ cứ luôn gặp rồi chia lìa.
Bọn họ thay đổi ư?
Đúng vậy, bọn họ đã thay đổi. Bọn họ đã trưởng thành hơn trước kia.
Bọn họ không thay đổi ư?
Đúng vậy, bọn họ không thay đổi. Ánh mắt họ nhìn nhau vẫn không thay đổi.
Ngày hôm qua lời mời kết hôn là xúc động nhất thời sao?
Không phải.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc họ cũng HAPPY ENDING ư?
Cô không biết nhưng đến giờ phút này, nhìn chàng trai đứng ở chốn phồn hoa trong trí nhớ, cô vô cùng chắc chắn, cô hy vọng ở bên anh cả đời.
“Anh đến nước Anh khi nào vậy?”
“Sau khi em tới nửa tháng anh đã.”
“Vì sao lại không gặp em?”
“Bởi vì ngay lúc đó anh hai bàn tay trắng, mà bây giờ cũng vậy… Đỗ Lam… gặp được em là chuyện tốt đẹp nhất trong đời anh!”
“Em cũng vậy!”
*
Khi Lý Tình và bạn trai Hàn Thần đến viện phúc lợi tặng đồ, vô tình nghe bảo mẫu thảo luận tin hai người Đỗ Lam kết hôn.
“Khó khăn lắm Hiểu Huy mới kết hôn, tôi không thể ngờ được thằng bé có thể có cuộc sống như hiện tại.”
“Đúng vậy, nghe nói người nữ là bạn học tiểu học của thằng bé, là cô nhóc lúc trước tới chỗ chúng ta đấy.”
“Tốt qua, nghĩ lại những năm mà thằng bé đã trải qua… haizzzz, xem tôi kìa, nói mấy chuyện này làm gì chứ, chỉ cần bọn chúng sống vui vẻ là được, mấy đứa trẻ xuất thân từ nơi này khó có được một tương lai như vậy.”
“Đúng vậy…”
…
Hàn Thần nhìn thấy sắc mặt của Lý Tình không đúng lắm, quan tâm: “Em quen người mà họ nói ư?”
Cảm giác tội lỗi và hổ thẹn dồn nén lâu ập vào trái tim, Lý Tình đột nhiên cảm thấy không khí quá mức oi bức, cô ấy bình ổn lại tâm trạng, bình tĩnh trả lời: “Bạn cấp ba lúc trước, là một đôi rất đẹp.”
“Uầy, từ lúc học đến khi tu thành chính quả hiện tại, đúng là không dễ dàng mà, bây giờ các em không liên lạc sao?”
“Mối quan hệ không thân lắm, sau đó hai người họ cũng ra nước ngoài, ít khi liên lạc.”
Hàn Thần là một lập trình viên, vẻ ngoài cao lớn sáng sủa, không ngây ngô như con trai tự nhiên mà trái lại, anh ấy có một trái tim nhạy cảm tinh tế. Bọn họ quen nhau ở viện phúc lợi. Lúc đó cô ấy đang chơi trò chơi người gỗ cùng mấy đứa trẻ trong viện, anh cũng tới nơi này đưa một ít vật dụng hàng ngày.
Hàn Thần thấy cô ấy không muốn nhiều lời nên không tiếp tục hỏi nữa.
Nhiều năm như vậy, bảo mẫu trong viện rất quen thuộc với cô ấy.
Bọn nhỏ cũng thật lòng thích cô ấy.
Bạn trai cũng thích sự thiện lương của cô ấy.
Sau một tháng quen nhau, anh ấy theo đuổi cô ấy, sau vài lần hẹn hò thì cô ấy đồng ý, hai người bắt đầu chậm rãi thân thiết.
Cô ấy thật sự thích anh ấy nhưng trong lòng vẫn luôn có một hồi kết, anh ấy thích bộ dáng hiện tại của mình chứ không phải mọi thứ của mình, không phải là một “bản thân” thật sự.
Bạn tốt Lưu Văn Văn hồi cấp ba cũng không còn liên lạc nữa, mỗi lần bạn học họp lớp cấp 3 thì cô ấy cũng không hề tham gia, giống như chỉ cần làm vậy thì có thể ném đi hồi ức lúc xưa.
Nhưng, không thể!
Những hồi ức kia cứ quanh quẩn trong lòng những đêm khuya tĩnh lặng.
Cô ấy hâm mộ những người có thể không kiêng nể gì làm chuyện ác nhưng lại không hề áy náy kia, cũng hâm mộ những người thiện lương dũng cảm kia.
Bởi vì cô ấy chỉ có thể bồi hồi giữa cả hai, mang nặng rời đi trước.
Những thứ hiện tại cũng chỉ là cách cô ấy dùng để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mà thôi.
Cô ấy không hề lương thiện, cô ấy có lòng dạ độc ác, chỉ dùng trên người mà mình thích.
Trận tuyết đè ở đáy lòng mùa đông năm ấy chỉ có cô ấy biết.
Không, còn một người nữa, còn Đỗ Lam biết.
Cô ấy hâm mộ cô, ghen ghét cô, ghen ghét sự dũng cảm, ghen ghét sự thản nhiên của cô, ghen ghét sự tập trung của cô, ghen ghét cô cứ mãi thẳng tiến không lùi.
Ghen ghét những thứ mà cô ấy hướng tới… nhưng lại không có được.
Cô ấy nhớ tới, năm ấy ở trên xe bus, mọi người xung quanh đều làm lơ người sàm sỡ mình, chỉ có Đỗ Lam, cô giơ tay về phía người đàn ông kia, cô vẫn luôn kiên định, dũng cảm như vậy.
Nếu là Đỗ Lam thì kết quả như vậy, Lý Tình không kinh ngạc một chút nào.
Cô luôn biết mình muốn gì, cũng hiểu rõ thứ gì đáng quý nhất so với người khác.
*
Nhìn Đỗ Lam mặc váy cưới bước từng bước một tới, trong đầu Trần Hiểu Huy hiện lên từng hình ảnh đã trải qua.
Anh nhớ rõ tình huống lúc gặp cô lần đầu tiên.
Mọi người trong phòng học vui cười đùa giỡn, anh hâm một ngồi nhìn ở trên chỗ ngồi, đột nhiên, một cô bé dùng sức đẩy cửa ra, cô bé xinh đẹp giống như một búp bê sứ, mọi người đều tò mò nhìn bé, mà bé lại khẽ ngẩng đầu, từng bước từng bước kiêu ngạo nhìn lại, bộ dáng giống như một bà hoàng nho nhỏ tuần tra con dân trong lãnh địa mình.
Sau đó, cô bước từng bước đến chỗ anh ngồi, trái tim của anh cũng đập thình thịch chào đón nữ vương.
Bọn họ dần dần thân quen.
Cô bé khẽ hất cằm: “Cậu tự làm đồ bồi thường là được.”
Cô bé chạy tới nhét kẹo que vào trong tay hắn anh: “Này, cho cậu.”
Sau khi cô bé giúp anh đánh cậu nhóc mắt nạt mình thì vỗ đầu anh: “Đừng cười.”
Lúc khai giảng cấp 3, cô là người độc nhất vô nhị trong đám người.
Lời đồn đãi đầy trời, cô giữ chặt lấy anh.
Cô cười nói với anh vĩnh viễn đừng để bị đánh bại!
Cô kiên định nói với anh, nếu bây giờ anh không có dũng khí đi về phía em, em sẽ đứng chờ anh ngay tại chỗ!
Trên đời làm gì còn ai giống như cô, kiên định yêu anh, kiên định bước về phía anh, kiên định sưởi ấm anh!
Anh không bố không mẹ, cơn thể tàn tật, tâm hồn mục rữa, may mắn là gặp được em! Là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh!
Từ hôm nay trở đi, anh không bao giờ chia cách khỏi em nữa, anh nguyện dùng cả đời trung thành với em, yêu em, tôn trọng em, bảo vệ em!
Lúc trao nhẫn, Trần Hiểu Huy lấy chiếc nhẫn anh gấp gáp chế tạo trong khoảng thời gian này.
Hai tiếng nhẫn làm bằng gỗ, được đính một viên đá quý tinh khiết màu lam.
Viên đá quý màu lam chừng hạt gạo, được mài giũa thành hình thoi.
Lúc đeo nhẫn lên ngón áp út của Đỗ Lam, tiếng chuông nhà thờ đúng lúc vang lên.
Giống như đang cảm động với đôi tình nhân đáng yêu kia, con đường bầu bạn dài ngoằng, cuối cùng cũng tìm được điểm đến!
Đỗ Đức Vĩ và Trình Ngọc Lan cũng không sống cùng bọn.
Tiền chữa bệnh còn thừa, bọn họ mua một chung cư ở gần đó.
Trình Ngọc Lan đang dưỡng bệnh rất nhiều, lại thêm việc học, trải qua một trận sống chết thì càng hiểu rõ mạng sống không còn bao nhiêu rồi, muốn làm gì thì đi làm đó, không bị hạn chế bởi cái nhìn thế gian và tuổi tác.
Đỗ Đức Vĩ hết lòng ủng hộ bà, trước kia ông không hề nấu cơm, bây giờ lại phụ trách ba bữa cơm một ngày của hai người. Việc làm ăn ở trong nước vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, bây giờ chỉ để lại một ít cổ phần, chỉ cần mỗi tuần tham gia hội nghị video một lần.
Sự kiện ấy, tuy giảm bớt nguồn thu nhập cả gia đình nhưng cũng thay đổi cách sống của họ.
Mỗi tuần hai nhà sum vầy bên nhau ăn một bữa cơm. Lần nào cũng vậy, bọn họ luôn toát ra sự nhung nhớ với cuộc sống trong nước.
Sau đó Đại Hoàng được Diệp Mạn đưa tới, chị ấy ở lại Anh một tuần, dựa theo kế hoạch trước kia mà bắt đầu chuyến du lịch.
Thỉnh thoảng gửi bưu thiếp cho Trần Hiểu Huy bọn họ.
Bưu thiếp có Tháp Eiffel của pháp, trấn Venice xinh đẹp, kim tự tháp thần bí tang thương, lần nào cũng chỉ nói vài lời, nói chị ấy vẫn mạnh khỏe.
Bưu thiếp được Trần Hiểu Huy cẩn thận cất ngay ngắn trong ngăn kéo, đặt cùng với thư của anh và Đỗ Lam năm đó.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến lúc trời đông giá rét.
Vào đông luôn không ngừng đổ tuyết, bên ngoài lại là một vùng trắng tinh.
Trong phòng khách, Trần Hiểu Huy bày một chiếc thảm lông cực lớn, Đại Hoàng nằm lên trên, nằm gần lò sưởi âm tường. Con Bulldog con khác thì nằm trong lồng ngực nó, thỉnh thoảng ngáp vài cái. Đại Hoàng nhìn chằm chằm vào nó, phòng ngừa nó ngã xuống khỏi người mình.
Trên chiếc sô pha màu xám bên cạnh, Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam ngồi ở hai bên, trên người đắp một chiếc chăn lông màu lam, hai người đang yên lặng đọc tiểu thuyết.
Củi lửa trong lò sưởi âm tường thỉnh thoảng phát ra tiếng bụp bụp.
Đỗ Lam đang đọc đến một chỗ rất hay, nhẹ a một tiếng.
Trần Hiểu Huy nâng mắt ra khỏi sách, nhìn về phía cô.
Cô vẫn đắm chìm trong sách như cũ, khóe miệng mang theo ý cười, ngoài cửa sổ phía sau cô là bông tuyết bay lả tả, nóc nhà màu đỏ và nhánh cây xum xuê chứa đầy tuyết trắng tinh.
Ánh lửa trong lò sưởi âm tường với màu trắng tinh ngoài cửa sổ khiến cả phòng khách có cảm giác lười biếng rõ rệt.
Giờ khắc này vẫn cứ an bình tốt đẹp như thế!
Trần Hiểu Huy đột nhiên cảm thấy tất cả những đau khổ đang dần phai nhạt trong giây phút bình tĩnh này! Dã thú vẫn luôn gặm cắn nội tâm cũng tạm thời ngừng gào thét!