Chương : 12
Đám người Bách Hằng bị nhốt ở dưới khoang thuyền, số lượng không ít, cũng may tàu thủy đủ lớn, có rất nhiều chỗ.
Hai bên xung đột bởi vì Bách Hằng bắt nhốt người của Đằng Long trước, phần đông là đàn bà, còn giết hai người đàn ông trung tuổi có dị năng.
Kiểu này xem như kết thù lớn.
Đằng Long tuy không hung tàn giống Bách Hằng, nhưng cũng không dễ chọc.
Bọn họ không nhằm vào những người riêng lẻ, cứ thích nhằm vào các căn cứ tổ chức, coi như Bách Hằng chủ động đụng phải họng súng.
Lạc Thanh Phong gia nhập Đằng Long ba năm, là tâm phúc hàng đầu của Địch lão đại, địa vị không nhỏ, nhưng bản nhân hắn không có tâm tư tranh quyền đoạt vị, những năm gần đây hắn chỉ chuyên chú đúng hai việc.
Nắm rõ cơ thể biến hoá thế nào.
Tìm Thịnh Tuyết Tiêu.
Người có dị năng và không có dị năng bị tách ra nhốt riêng, gã mặt sẹo có dị năng ở bên kia.
Giữa lối đi nhỏ chỉ có một chiếc đèn thắp sáng, khi thì lập loè một lúc, sáng sáng mờ mờ, khiến cho không gian dưới này càng thêm âm u.
Lạc Thanh Phong vốn đứng dưới ánh đèn, nhưng bởi vì ánh đèn lập loè mà nháy mắt từ giống con người lại trở thành quỷ đêm u ám.
Cho dù hắn không có dị năng, quân địch cũng sẽ bị khí thế cường đại hơn người áp chế không thể nhúc nhích.
Mai Nhất Xuyên đi lên lôi gã mặt sẹo ra khỏi buồng.
Mặt mũi gã bầm dập, trên người có không ít vết thương, đến đứng còn đứng không vững, vừa ra tới liền trực tiếp quỳ xuống, trong miệng ngậm đầy máu nói: "Người là do lũ người phó đoàn bắt, không liên quan đến bọn tao!"
Lạc Thanh Phong đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cô gái kia, mày có quen không?"
Gã mặt sẹo hơi đần ra, chần chờ hỏi lại: "Ai cơ?"
"Người tối hôm qua uống rượu với mày!" Mai Nhất Xuyên lạnh lùng hỏi: "Không phải người của bọn mày hả?"
Gã mặt sẹo vội vàng lắc đầu, gã hiện tại đã tỉnh rượu, chỉ số thông minh khôi phục bình thường: "Lần đầu tiên thấy cô gái đó!"
Lạc Thanh Phong nhớ tới lúc ấy có một gã đàn ông khác đưa Tuyết Tiêu tiến vào, vì thế ngó nhìn đám người phía sau, tìm được gã đàn ông với ánh mắt trốn tránh núp trong góc.
Đối phương thình lình đối diện với cặp mắt đen trầm, trong lòng đánh cái bộp, cắn răng giơ tay nói: "Tôi, tôi biết!"
Gã thẳng thắn một năm một mười thuật lại toàn bộ quá trình tối hôm qua gặp được Tuyết Tiêu.
Gã mặt sẹo nghe kể xong trừng lớn hai mắt, cuối cùng tức giận hỏi: "Mày nói A Lan còn chưa chết?!"
Mai Nhất Xuyên cười nhạo: "Cô ta vậy mà đối xử với chị gái khá tốt."
Lạc Thanh Phong nắm chặt năm ngón tay thành quyền, trong lòng không khỏi tự giễu.
Cô vì Thịnh Viện có thể không màng nguy hiểm lẻn vào căn cứ Bách Hằng, nhưng lại có thể vứt bỏ cả hắn lẫn thuyền.
Hắn có địa vị gì trong lòng Thịnh Tuyết Tiêu?
Sợ là không đáng một đồng.
"Nhìn dáng vẻ cô ta sống khá tốt, ít nhất cũng không lưu lạc giống như chị gái cô ta." Mai Nhất Xuyên lại nói.
Lạc Thanh Phong nhớ tới tối hôm qua Tuyết Tiêu cầm thuốc tiêm, lòng thầm nói cô ta sống quá tốt là đằng khác.
"Nói một tiếng với Trần nhị ca, người của căn cứ Bách Hằng chạy mất mấy người, tôi muốn đi bắt người trở về." Lạc Thanh Phong nhẹ giọng nói, một bên đi ra ngoài.
Mai Nhất Xuyên đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của hắn, đi theo sau đè thấp giọng nói: "Cậu muốn đi bắt Thịnh Tuyết Tiêu? Cậu có biết cô ta ở đâu không? Cô ta đã làm ra loại chuyện này với cậu thì khẳng định đã sớm chạy rất xa!"
Lạc Thanh Phong đi ra bên ngoài, mím môi đón gió đông lạnh.
Hắn biết.
Bởi vì hắn đã để lại một món đồ đặc biệt trên người con gái đó.
-
Tuyết Tiêu đang ăn cơm trưa bỗng nhiên hắt xì hai cái, cô duỗi tay chùi mũi, hoài nghi mình có phải bị cảm rồi không.
Thịnh Viện lập tức duỗi tay sờ sờ trán cô, lo lắng sốt ruột nhìn cô.
"Tối hôm qua không nên để cho cậu ta tắm trước, Thịnh Tuyết Tiêu thật là phiền phức, làm gì tự nhiên đưa bạn trai của mình về rồi bắt chúng ta chăm sóc!" Thịnh Viện cả giận nói.
Tuyết Tiêu: "......"
Hồng Phát buồn bực nhìn lại: "Không phải bạn trai cũ hả chị?"
"Phỏng chừng chia tay rồi nhưng chị còn chưa biết thôi." Lục Mao gảy cơm trong chén nói, "Lão đại, cô làm gì mà phải trốn tránh bạn trai cũ vậy?"
Tuyết Tiêu chậm rì rì mà nói: "Vì chạy trốn, đẩy anh ấy ngã vào bầy zombie xong bỏ chạy một mình."
Nghe lời cô nói xong, trên bàn cơm chìm vào trầm mặc quỷ dị.
Sau một lúc lâu, Lục Mao mới trịnh trọng nói: "Chạy trốn là đúng, khẳng định phải chạy."
Hồng Phát gật đầu phụ họa.
Một tay Tuyết Tiêu chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hai người nói: "Các cậu nhớ kỹ dáng vẻ của anh ta, đừng trêu chọc anh ta, về sau nếu tôi không còn nữa, có thể gia nhập vào đội ngũ của anh ta thì cứ gia nhập, ít nhất có thể bảo đảm an toàn, đương nhiên chờ đến khi tôi không về thì hãy đi."
"Lão đại, cô nói đâu đâu gì đó! Bọn tôi khẳng định chỉ đi theo cô thôi!" Hồng Phát đập bàn, mắt ngập tràn chân thành.
"Đúng vậy đúng vậy, tuy bạn trai cũ rất thảm, nhưng bọn tôi trăm phần trăm đứng ở phe lão đại!" Lục Mao giơ tay thề thốt.
Tuyết Tiêu cười mỉm, không nói thêm nữa.
Buổi chiều bọn họ cầm công cụ vào núi đi tìm nguyên liệu, đúng lúc tuyết đọng lâu ngày bắt đầu tan, mùa đông đã sắp kết thúc.
Đốn củi cần thể lực, nhưng cũng may cô không phải làm.
Hồng Phát và Lục Mao vác lấy rìu chặt cây, tuyết đọng nặng trĩu bị rung rơi đầy đất, Thịnh Viện đứng bên cạnh phát ngốc có khi không biết né ra, bị một xấp tuyết giáng từ trên trời xuống, thiếu chút nữa thì té ngã.
"Chị không sao chứ!" Hồng Phát vội vàng đi qua đỡ lấy người.
Thịnh Viện bỗng nhiên hét lên, hai tay ôm đầu vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ hô lên: "Cút ngay! Cút ngay!"
Hồng Phát nghe xong nhanh buông tay lấy lại trong sạch, một bên dỗ dành nói: "Được được được, em buông ra, buông ra rồi."
Thịnh Viện như cũ thét chói tai.
Tuyết Tiêu và Lục Mao quay đầu lại nhìn, buồn bực hỏi: "Làm sao vậy?"
Hồng Phát bất đắc dĩ giải thích.
"Không phải chỉ bị tuyết rơi trúng thôi à?" Tuyết Tiêu nhíu mày, tiến lên nói chuyện với Thịnh Viện, giơ tay quơ quơ trước mắt chị, "Chị? Rơi trúng à? Đau không?"
Thịnh Viện bỗng nhiên cầm tay cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía sau vai cô nói: "Đi mau, đi mau!"
Tuyết Tiêu quay đầu lại, trong nháy mắt cảm giác có một cơn gió hôi tanh đánh úp tới, còn chưa kịp phân biệt, đã bị Thịnh Viện đẩy ngã.
"**!"
Lục Mao hoảng sợ hô lớn, Hồng Phát phản ứng nhanh chóng quăng chuẩn xác cây rìu trong tay vào thân ảnh nhảy từ trên cây xuống, chỗ thân ảnh lùn gầy nhảy xuống đúng ngay chỗ Tuyết Tiêu đứng vừa rồi.
Rìu chém trúng vào lưng nó, đối phương phát cuồng gầm rú xoay người sang chỗ khác.
Thứ trước mắt có hình thù của con người, nhưng toàn thân trơ trụi lông, làn da màu xanh lá đậm thoạt nhìn bóng loáng vô cùng, giống như ếch xanh, trên đầu lại có cặp mắt xanh lục đặc trưng của zombie.
Hồng Phát ngốc một giây, ngay lúc zombie người nhái vọt tới chỗ cậu thì được Lục Mao lôi kéo tránh thoát, kết quả vừa nhấc đầu, lại thấy một con zombie người nhái nhảy từ trên cây xuống.
"Tránh ra!"
Giọng Tuyết Tiêu vang lên, giây tiếp theo hai đứa em liền ăn ý ngồi xổm người né tránh, chỉ thấy một cây rìu bay từ phía sau tới, trực tiếp chém rớt đầu của con thứ hai.
Tốc độ hai bên rất nhanh.
Cái đầu giống người tựa ếch lăn lông lốc trên nền tuyết, vẩy ra máu đỏ đậm điểm xuyết trên mặt đất, như hoa nở vào đông.
Thịnh Viện vẫn đang đứng bên người cô phát điên hô to: "Đừng có lại đây!"
-
Zombie cũng được phân thấp.
Cấp thấp nhất là đám trong thành phố Tuân Nam, trừ bỏ giết chóc người sống, không tự mình ý thức được, sẽ không đói không đau, trừ phi chém rơi đầu hoặc bị đánh trúng tim mới có thể tử vong.
Đó là thường thấy nhất.
Còn có một số zombie có chỉ số thông minh rất cao.
Bọn chúng biết kết đội hợp tác, sẽ mai phục săn thú, thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn học được chiến thuật hay chiêu thức mà con người dùng với nó.
Loại zombie này được gọi là loại biến dị, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, rất lanh lẹ.
Một loại khác là zombie tiến hoá có được dị năng, gọi là Dị Khôi.
Trong tim của loài biến dị và Dị Khôi cất giấu một món đồ tên là tinh hạch, tinh hạch có thể giúp năng lực dị năng của con người thăng cấp.
Đó là giả thuyết về zombie trong nguyên tác mà Tuyết Tiêu biết được.
Nhưng loài trước mắt cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì ba loài zombie được giả thiết trong nguyên tác vẫn duy trì ngoại hình con người, nhưng ngoại hình của zombie trước mắt cô thật sự quỷ dị.
Giống như ếch xanh, khung xương đầu đã xảy ra biến dị, tuy có tứ chi, nhưng lại bóng loáng có màu xanh lá đậm, nếu nói là da của con người, thì giống ếch hơn hẳn.
Chỉ nhìn đơn thuần ngoài ngoại hình, cũng không luận được nam nữ.
Thật ra mấy năm nay Tuyết Tiêu gặp được không ít loại biến dị, nhưng chưa từng thấy Dị Khôi, tuy thấy zombie người nhái kỳ quái nhưng không có dị năng, cũng không hoảng hốt lắm.
Trên người Hồng Phát và Lục Mao đều được Tuyết Tiêu trang bị vũ khí phòng thân, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải zombie đánh bất ngờ, cho nên không quá hoảng loạn, biết bình tĩnh đối phó.
Khi hai người nhìn con zombie người nhái còn sót lại đang muốn giải quyết nốt, lại thấy nó đột nhiên ngẩng đầu tru lên tiếng hét chói tai bén nhọn.
Tiếng hét khiến người ta cảm thấy không khoẻ cực kỳ, đầu váng mắt hoa lại còn ghê tởm, Lục Mao nhịn không được duỗi tay bịt kín lỗ tai.
Tuyết Tiêu trong nháy mắt ngay khi nó tru lên liền cảm thấy không ổn, theo bản năng cho rằng đây là một loại phương thức truyền tín hiệu, lập tức ra tay nả một phát súng vào đầu nó.
Hoa máu văng khắp nơi, zombie người nhái nằm xuống ngay tại chỗ.
Sau khi âm thanh đó biến mất, Lục Mao mới cảm giác mình sống lại.
"Này...... Thứ đồ chơi gì đây?" Vẻ mặt Lục Mao ngốc nghếch hỏi.
Hồng Phát hất hất đầu, sâu kín đáp: "Zombie."
Mặc kệ là cái gì, zombie là được rồi.
Tuyết Tiêu cúi đầu ngồi xổm nhìn Thịnh Viện đang dúi đầu vào hai cánh tay bên chân cô, duỗi tay sờ sờ đầu chị nói: "Chị, không sao rồi."
Thịnh Viện bắt lấy tay cô, nâng lên gương mặt tràn đầy hoảng sợ như cũ: "Đi, đi mau."
"Đi liền đây, đi liền đây." Tuyết Tiêu cũng không có ý định tiếp tục ở lại.
Quỷ mới biết được tiếng tru vừa rồi có phải triệu tập đồng bạn hay không.
"Lão đại, không đào tinh hạch hả?" Hồng Phát hỏi.
"Chúng ta không có dị năng thì lấy tinh hạch cũng vô dụng." Tuyết Tiêu thuận miệng nói xong, thì thấy Thịnh Viện đứng dậy, nhất thời cứng họng.
Lục Mao chỉ vào Thịnh Viện nói: "Chị có mà."
Nói cũng đúng, cho Thịnh Viện bổ sung tinh hạch nói không chừng đầu óc chị ấy có thể tỉnh táo hơn.
Tuyết Tiêu đi tới trước người zombie người nhái đã chết, cầm dao đào được một viên tinh hạch màu trắng phát ra ánh sáng óng ánh ở ngay trái tim của nó, ước chừng nhỏ bằng móng tay cái, xúc cảm có hơi mềm.
"Chị, cho chị nè." Tuyết Tiêu đặt tinh hạch vào trong tay chị.
Thịnh Viện hoảng sợ ném đi: "Không muốn!"
Tuyết Tiêu: "......"
Lục Mao nhặt lên nói: "Chị chịu kích thích, đầu óc cũng không tốt, lão đại nên cảm thông."
Tuyết Tiêu trợn trắng mắt, dẫn bà chị ngu ngốc theo cô trở về.
Trên đường cô bất động thanh sắc quan sát Thịnh Viện.
Từ khi zombie người nhái xuất hiện, Thịnh Viện rất không bình thường, giống như đã sớm phát hiện ra zombie người nhái tồn tại.
Là do trước đây gặp phải zombie người nhái công kích nên mới sợ hãi như thế?
Tuyết Tiêu trầm tư, đi trong vùng núi tối đen, nghe thấy Hồng Phát đi bên cạnh nói: "Trước kia chúng ta cũng đi qua bên đó rồi, cái gì cũng không có, làm sao hôm nay lại có thứ tà môn như vậy."
"Ngày mai dọn dẹp một chút rồi rời đi." Tuyết Tiêu nói.
Cô vốn tính ở Tuân Nam một đoạn thời gian nữa, ngại di chuyển hối hả trong mùa đông.
"Lão đại, nếu vì để tránh thứ đó ở đường núi, thì chúng ta phải đi đường thủy, nhưng chúng ta không có thuyền." Lục Mao nhắc nhở cô.
Tuyết Tiêu lúc này mới nhớ tới du thuyền của mình đã ném cùng với Lạc Thanh Phong rồi.
Cô có chút đau đầu.
Sớm biết vậy đã ném Lạc Thanh Phong ở nhà sàn, cô ngồi du thuyền chạy.
Khi Tuyết Tiêu còn đang hối hận, Hồng Phát đi bên cạnh bỗng nhiên bất động.
"Thất thần làm gì nữa?" Tuyết Tiêu giơ tay chọc chọc vai cậu.
"Bà ngoại ơi, lão đại......" Lục Mao ngả mình, nói lắp: "Anh anh anh ta ——"
Tuyết Tiêu giương mắt nhìn qua.
Vách núi liên tiếp tựa nhau, người đàn ông khoác bóng đêm đen đặc dựa vào vách núi, một chân thon dài hơi cong, cánh tay rũ bên người cầm một cái bật lửa.
Bật lửa là loại cực kỳ thông dụng trên thị trường, màu xanh lục, dầu hôi được rất ít.
Mở bật lửa, Lạc Thanh Phong đánh lửa xong lại thả, lặp đi lặp lại, phát ra tiếng vang "cạch cạch cạch" thanh thúy.
Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc mới vừa châm không lâu, một màu tối đen trong bóng đêm, chỉ có một đốm lửa nhỏ lập loè.
Thấy người mình chờ tới, hắn mới vứt cái bật lửa trong tay.
Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Phong từ bên vách đá đứng thẳng dậy, mặt mày xinh đẹp nhàn nhạt nhìn cô, nói: "Tôi tới cảm ơn cô đã cho thuốc và thuyền."
Giọng nói thanh lãnh rơi vào trong tai, tựa như thiên thần rù rì êm tai.
Nhưng lại là tử thần.
Hai bên xung đột bởi vì Bách Hằng bắt nhốt người của Đằng Long trước, phần đông là đàn bà, còn giết hai người đàn ông trung tuổi có dị năng.
Kiểu này xem như kết thù lớn.
Đằng Long tuy không hung tàn giống Bách Hằng, nhưng cũng không dễ chọc.
Bọn họ không nhằm vào những người riêng lẻ, cứ thích nhằm vào các căn cứ tổ chức, coi như Bách Hằng chủ động đụng phải họng súng.
Lạc Thanh Phong gia nhập Đằng Long ba năm, là tâm phúc hàng đầu của Địch lão đại, địa vị không nhỏ, nhưng bản nhân hắn không có tâm tư tranh quyền đoạt vị, những năm gần đây hắn chỉ chuyên chú đúng hai việc.
Nắm rõ cơ thể biến hoá thế nào.
Tìm Thịnh Tuyết Tiêu.
Người có dị năng và không có dị năng bị tách ra nhốt riêng, gã mặt sẹo có dị năng ở bên kia.
Giữa lối đi nhỏ chỉ có một chiếc đèn thắp sáng, khi thì lập loè một lúc, sáng sáng mờ mờ, khiến cho không gian dưới này càng thêm âm u.
Lạc Thanh Phong vốn đứng dưới ánh đèn, nhưng bởi vì ánh đèn lập loè mà nháy mắt từ giống con người lại trở thành quỷ đêm u ám.
Cho dù hắn không có dị năng, quân địch cũng sẽ bị khí thế cường đại hơn người áp chế không thể nhúc nhích.
Mai Nhất Xuyên đi lên lôi gã mặt sẹo ra khỏi buồng.
Mặt mũi gã bầm dập, trên người có không ít vết thương, đến đứng còn đứng không vững, vừa ra tới liền trực tiếp quỳ xuống, trong miệng ngậm đầy máu nói: "Người là do lũ người phó đoàn bắt, không liên quan đến bọn tao!"
Lạc Thanh Phong đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cô gái kia, mày có quen không?"
Gã mặt sẹo hơi đần ra, chần chờ hỏi lại: "Ai cơ?"
"Người tối hôm qua uống rượu với mày!" Mai Nhất Xuyên lạnh lùng hỏi: "Không phải người của bọn mày hả?"
Gã mặt sẹo vội vàng lắc đầu, gã hiện tại đã tỉnh rượu, chỉ số thông minh khôi phục bình thường: "Lần đầu tiên thấy cô gái đó!"
Lạc Thanh Phong nhớ tới lúc ấy có một gã đàn ông khác đưa Tuyết Tiêu tiến vào, vì thế ngó nhìn đám người phía sau, tìm được gã đàn ông với ánh mắt trốn tránh núp trong góc.
Đối phương thình lình đối diện với cặp mắt đen trầm, trong lòng đánh cái bộp, cắn răng giơ tay nói: "Tôi, tôi biết!"
Gã thẳng thắn một năm một mười thuật lại toàn bộ quá trình tối hôm qua gặp được Tuyết Tiêu.
Gã mặt sẹo nghe kể xong trừng lớn hai mắt, cuối cùng tức giận hỏi: "Mày nói A Lan còn chưa chết?!"
Mai Nhất Xuyên cười nhạo: "Cô ta vậy mà đối xử với chị gái khá tốt."
Lạc Thanh Phong nắm chặt năm ngón tay thành quyền, trong lòng không khỏi tự giễu.
Cô vì Thịnh Viện có thể không màng nguy hiểm lẻn vào căn cứ Bách Hằng, nhưng lại có thể vứt bỏ cả hắn lẫn thuyền.
Hắn có địa vị gì trong lòng Thịnh Tuyết Tiêu?
Sợ là không đáng một đồng.
"Nhìn dáng vẻ cô ta sống khá tốt, ít nhất cũng không lưu lạc giống như chị gái cô ta." Mai Nhất Xuyên lại nói.
Lạc Thanh Phong nhớ tới tối hôm qua Tuyết Tiêu cầm thuốc tiêm, lòng thầm nói cô ta sống quá tốt là đằng khác.
"Nói một tiếng với Trần nhị ca, người của căn cứ Bách Hằng chạy mất mấy người, tôi muốn đi bắt người trở về." Lạc Thanh Phong nhẹ giọng nói, một bên đi ra ngoài.
Mai Nhất Xuyên đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của hắn, đi theo sau đè thấp giọng nói: "Cậu muốn đi bắt Thịnh Tuyết Tiêu? Cậu có biết cô ta ở đâu không? Cô ta đã làm ra loại chuyện này với cậu thì khẳng định đã sớm chạy rất xa!"
Lạc Thanh Phong đi ra bên ngoài, mím môi đón gió đông lạnh.
Hắn biết.
Bởi vì hắn đã để lại một món đồ đặc biệt trên người con gái đó.
-
Tuyết Tiêu đang ăn cơm trưa bỗng nhiên hắt xì hai cái, cô duỗi tay chùi mũi, hoài nghi mình có phải bị cảm rồi không.
Thịnh Viện lập tức duỗi tay sờ sờ trán cô, lo lắng sốt ruột nhìn cô.
"Tối hôm qua không nên để cho cậu ta tắm trước, Thịnh Tuyết Tiêu thật là phiền phức, làm gì tự nhiên đưa bạn trai của mình về rồi bắt chúng ta chăm sóc!" Thịnh Viện cả giận nói.
Tuyết Tiêu: "......"
Hồng Phát buồn bực nhìn lại: "Không phải bạn trai cũ hả chị?"
"Phỏng chừng chia tay rồi nhưng chị còn chưa biết thôi." Lục Mao gảy cơm trong chén nói, "Lão đại, cô làm gì mà phải trốn tránh bạn trai cũ vậy?"
Tuyết Tiêu chậm rì rì mà nói: "Vì chạy trốn, đẩy anh ấy ngã vào bầy zombie xong bỏ chạy một mình."
Nghe lời cô nói xong, trên bàn cơm chìm vào trầm mặc quỷ dị.
Sau một lúc lâu, Lục Mao mới trịnh trọng nói: "Chạy trốn là đúng, khẳng định phải chạy."
Hồng Phát gật đầu phụ họa.
Một tay Tuyết Tiêu chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hai người nói: "Các cậu nhớ kỹ dáng vẻ của anh ta, đừng trêu chọc anh ta, về sau nếu tôi không còn nữa, có thể gia nhập vào đội ngũ của anh ta thì cứ gia nhập, ít nhất có thể bảo đảm an toàn, đương nhiên chờ đến khi tôi không về thì hãy đi."
"Lão đại, cô nói đâu đâu gì đó! Bọn tôi khẳng định chỉ đi theo cô thôi!" Hồng Phát đập bàn, mắt ngập tràn chân thành.
"Đúng vậy đúng vậy, tuy bạn trai cũ rất thảm, nhưng bọn tôi trăm phần trăm đứng ở phe lão đại!" Lục Mao giơ tay thề thốt.
Tuyết Tiêu cười mỉm, không nói thêm nữa.
Buổi chiều bọn họ cầm công cụ vào núi đi tìm nguyên liệu, đúng lúc tuyết đọng lâu ngày bắt đầu tan, mùa đông đã sắp kết thúc.
Đốn củi cần thể lực, nhưng cũng may cô không phải làm.
Hồng Phát và Lục Mao vác lấy rìu chặt cây, tuyết đọng nặng trĩu bị rung rơi đầy đất, Thịnh Viện đứng bên cạnh phát ngốc có khi không biết né ra, bị một xấp tuyết giáng từ trên trời xuống, thiếu chút nữa thì té ngã.
"Chị không sao chứ!" Hồng Phát vội vàng đi qua đỡ lấy người.
Thịnh Viện bỗng nhiên hét lên, hai tay ôm đầu vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ hô lên: "Cút ngay! Cút ngay!"
Hồng Phát nghe xong nhanh buông tay lấy lại trong sạch, một bên dỗ dành nói: "Được được được, em buông ra, buông ra rồi."
Thịnh Viện như cũ thét chói tai.
Tuyết Tiêu và Lục Mao quay đầu lại nhìn, buồn bực hỏi: "Làm sao vậy?"
Hồng Phát bất đắc dĩ giải thích.
"Không phải chỉ bị tuyết rơi trúng thôi à?" Tuyết Tiêu nhíu mày, tiến lên nói chuyện với Thịnh Viện, giơ tay quơ quơ trước mắt chị, "Chị? Rơi trúng à? Đau không?"
Thịnh Viện bỗng nhiên cầm tay cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía sau vai cô nói: "Đi mau, đi mau!"
Tuyết Tiêu quay đầu lại, trong nháy mắt cảm giác có một cơn gió hôi tanh đánh úp tới, còn chưa kịp phân biệt, đã bị Thịnh Viện đẩy ngã.
"**!"
Lục Mao hoảng sợ hô lớn, Hồng Phát phản ứng nhanh chóng quăng chuẩn xác cây rìu trong tay vào thân ảnh nhảy từ trên cây xuống, chỗ thân ảnh lùn gầy nhảy xuống đúng ngay chỗ Tuyết Tiêu đứng vừa rồi.
Rìu chém trúng vào lưng nó, đối phương phát cuồng gầm rú xoay người sang chỗ khác.
Thứ trước mắt có hình thù của con người, nhưng toàn thân trơ trụi lông, làn da màu xanh lá đậm thoạt nhìn bóng loáng vô cùng, giống như ếch xanh, trên đầu lại có cặp mắt xanh lục đặc trưng của zombie.
Hồng Phát ngốc một giây, ngay lúc zombie người nhái vọt tới chỗ cậu thì được Lục Mao lôi kéo tránh thoát, kết quả vừa nhấc đầu, lại thấy một con zombie người nhái nhảy từ trên cây xuống.
"Tránh ra!"
Giọng Tuyết Tiêu vang lên, giây tiếp theo hai đứa em liền ăn ý ngồi xổm người né tránh, chỉ thấy một cây rìu bay từ phía sau tới, trực tiếp chém rớt đầu của con thứ hai.
Tốc độ hai bên rất nhanh.
Cái đầu giống người tựa ếch lăn lông lốc trên nền tuyết, vẩy ra máu đỏ đậm điểm xuyết trên mặt đất, như hoa nở vào đông.
Thịnh Viện vẫn đang đứng bên người cô phát điên hô to: "Đừng có lại đây!"
-
Zombie cũng được phân thấp.
Cấp thấp nhất là đám trong thành phố Tuân Nam, trừ bỏ giết chóc người sống, không tự mình ý thức được, sẽ không đói không đau, trừ phi chém rơi đầu hoặc bị đánh trúng tim mới có thể tử vong.
Đó là thường thấy nhất.
Còn có một số zombie có chỉ số thông minh rất cao.
Bọn chúng biết kết đội hợp tác, sẽ mai phục săn thú, thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn học được chiến thuật hay chiêu thức mà con người dùng với nó.
Loại zombie này được gọi là loại biến dị, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, rất lanh lẹ.
Một loại khác là zombie tiến hoá có được dị năng, gọi là Dị Khôi.
Trong tim của loài biến dị và Dị Khôi cất giấu một món đồ tên là tinh hạch, tinh hạch có thể giúp năng lực dị năng của con người thăng cấp.
Đó là giả thuyết về zombie trong nguyên tác mà Tuyết Tiêu biết được.
Nhưng loài trước mắt cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì ba loài zombie được giả thiết trong nguyên tác vẫn duy trì ngoại hình con người, nhưng ngoại hình của zombie trước mắt cô thật sự quỷ dị.
Giống như ếch xanh, khung xương đầu đã xảy ra biến dị, tuy có tứ chi, nhưng lại bóng loáng có màu xanh lá đậm, nếu nói là da của con người, thì giống ếch hơn hẳn.
Chỉ nhìn đơn thuần ngoài ngoại hình, cũng không luận được nam nữ.
Thật ra mấy năm nay Tuyết Tiêu gặp được không ít loại biến dị, nhưng chưa từng thấy Dị Khôi, tuy thấy zombie người nhái kỳ quái nhưng không có dị năng, cũng không hoảng hốt lắm.
Trên người Hồng Phát và Lục Mao đều được Tuyết Tiêu trang bị vũ khí phòng thân, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải zombie đánh bất ngờ, cho nên không quá hoảng loạn, biết bình tĩnh đối phó.
Khi hai người nhìn con zombie người nhái còn sót lại đang muốn giải quyết nốt, lại thấy nó đột nhiên ngẩng đầu tru lên tiếng hét chói tai bén nhọn.
Tiếng hét khiến người ta cảm thấy không khoẻ cực kỳ, đầu váng mắt hoa lại còn ghê tởm, Lục Mao nhịn không được duỗi tay bịt kín lỗ tai.
Tuyết Tiêu trong nháy mắt ngay khi nó tru lên liền cảm thấy không ổn, theo bản năng cho rằng đây là một loại phương thức truyền tín hiệu, lập tức ra tay nả một phát súng vào đầu nó.
Hoa máu văng khắp nơi, zombie người nhái nằm xuống ngay tại chỗ.
Sau khi âm thanh đó biến mất, Lục Mao mới cảm giác mình sống lại.
"Này...... Thứ đồ chơi gì đây?" Vẻ mặt Lục Mao ngốc nghếch hỏi.
Hồng Phát hất hất đầu, sâu kín đáp: "Zombie."
Mặc kệ là cái gì, zombie là được rồi.
Tuyết Tiêu cúi đầu ngồi xổm nhìn Thịnh Viện đang dúi đầu vào hai cánh tay bên chân cô, duỗi tay sờ sờ đầu chị nói: "Chị, không sao rồi."
Thịnh Viện bắt lấy tay cô, nâng lên gương mặt tràn đầy hoảng sợ như cũ: "Đi, đi mau."
"Đi liền đây, đi liền đây." Tuyết Tiêu cũng không có ý định tiếp tục ở lại.
Quỷ mới biết được tiếng tru vừa rồi có phải triệu tập đồng bạn hay không.
"Lão đại, không đào tinh hạch hả?" Hồng Phát hỏi.
"Chúng ta không có dị năng thì lấy tinh hạch cũng vô dụng." Tuyết Tiêu thuận miệng nói xong, thì thấy Thịnh Viện đứng dậy, nhất thời cứng họng.
Lục Mao chỉ vào Thịnh Viện nói: "Chị có mà."
Nói cũng đúng, cho Thịnh Viện bổ sung tinh hạch nói không chừng đầu óc chị ấy có thể tỉnh táo hơn.
Tuyết Tiêu đi tới trước người zombie người nhái đã chết, cầm dao đào được một viên tinh hạch màu trắng phát ra ánh sáng óng ánh ở ngay trái tim của nó, ước chừng nhỏ bằng móng tay cái, xúc cảm có hơi mềm.
"Chị, cho chị nè." Tuyết Tiêu đặt tinh hạch vào trong tay chị.
Thịnh Viện hoảng sợ ném đi: "Không muốn!"
Tuyết Tiêu: "......"
Lục Mao nhặt lên nói: "Chị chịu kích thích, đầu óc cũng không tốt, lão đại nên cảm thông."
Tuyết Tiêu trợn trắng mắt, dẫn bà chị ngu ngốc theo cô trở về.
Trên đường cô bất động thanh sắc quan sát Thịnh Viện.
Từ khi zombie người nhái xuất hiện, Thịnh Viện rất không bình thường, giống như đã sớm phát hiện ra zombie người nhái tồn tại.
Là do trước đây gặp phải zombie người nhái công kích nên mới sợ hãi như thế?
Tuyết Tiêu trầm tư, đi trong vùng núi tối đen, nghe thấy Hồng Phát đi bên cạnh nói: "Trước kia chúng ta cũng đi qua bên đó rồi, cái gì cũng không có, làm sao hôm nay lại có thứ tà môn như vậy."
"Ngày mai dọn dẹp một chút rồi rời đi." Tuyết Tiêu nói.
Cô vốn tính ở Tuân Nam một đoạn thời gian nữa, ngại di chuyển hối hả trong mùa đông.
"Lão đại, nếu vì để tránh thứ đó ở đường núi, thì chúng ta phải đi đường thủy, nhưng chúng ta không có thuyền." Lục Mao nhắc nhở cô.
Tuyết Tiêu lúc này mới nhớ tới du thuyền của mình đã ném cùng với Lạc Thanh Phong rồi.
Cô có chút đau đầu.
Sớm biết vậy đã ném Lạc Thanh Phong ở nhà sàn, cô ngồi du thuyền chạy.
Khi Tuyết Tiêu còn đang hối hận, Hồng Phát đi bên cạnh bỗng nhiên bất động.
"Thất thần làm gì nữa?" Tuyết Tiêu giơ tay chọc chọc vai cậu.
"Bà ngoại ơi, lão đại......" Lục Mao ngả mình, nói lắp: "Anh anh anh ta ——"
Tuyết Tiêu giương mắt nhìn qua.
Vách núi liên tiếp tựa nhau, người đàn ông khoác bóng đêm đen đặc dựa vào vách núi, một chân thon dài hơi cong, cánh tay rũ bên người cầm một cái bật lửa.
Bật lửa là loại cực kỳ thông dụng trên thị trường, màu xanh lục, dầu hôi được rất ít.
Mở bật lửa, Lạc Thanh Phong đánh lửa xong lại thả, lặp đi lặp lại, phát ra tiếng vang "cạch cạch cạch" thanh thúy.
Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc mới vừa châm không lâu, một màu tối đen trong bóng đêm, chỉ có một đốm lửa nhỏ lập loè.
Thấy người mình chờ tới, hắn mới vứt cái bật lửa trong tay.
Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Phong từ bên vách đá đứng thẳng dậy, mặt mày xinh đẹp nhàn nhạt nhìn cô, nói: "Tôi tới cảm ơn cô đã cho thuốc và thuyền."
Giọng nói thanh lãnh rơi vào trong tai, tựa như thiên thần rù rì êm tai.
Nhưng lại là tử thần.