Chương 17: Cô bỏ đói bé Giang Dạ cả một ngày
Thế là cô ta cầm từng loại hàng hóa lên, bấm chiếc máy tính kiểu cũ, mỗi lần bấm vào sẽ phát ra âm thanh kỹ thuật số cứng nhắc.
Sau khi tính xong mới phát hiện thế mà đúng là ba mươi lăm.
Cô ta kinh ngạc quay đầu liếc qua Giang Mộ rồi cười ngượng ngùng: "Ba mươi lăm."
"Làm gì thế!" Người đàn ông lườm hai người một cái, cầm túi ni lông rời đi.
Mới đầu Ngưu Xuyên Hồng vẫn chưa yên tâm, sợ Giang Mộ sẽ tính sai, nhưng hết cả ngày, cô ta đã hoàn toàn thay. đổi cách nhìn của mình về người phụ nữ Giang Mộ này.
Biết chữ thì thôi không nói, cô còn là người nhanh nhẹn tháo vát, làm nghề gì chẳng được mà sao trước kia lại không thông suốt đi ngủ nhăng nhít với người đàn ông khác vậy.
Trời tối, Ngưu Xuyên Hồng thấy cô đứng cả ngày cũng không than phiền câu nào, còn cười nói tạm biệt với mình, vào giờ khắc này trong lòng Ngưu Xuyên Hồng đã nhận cô vào. làm.
Cô ta gọi Giang Mộ lại, đưa cho cô một cái bánh bao nóng hầm hập, nói: "Ngày mai đến tiếp nhé, làm việc chăm chỉ"
Cửa hàng nhỏ của Ngưu Xuyên Hồng cách nhà của Giang Mộ khoảng mười năm phút đi bộ, cô nhìn con đường nhỏ tối đen chỉ có ánh trăng chiếu sáng trước mặt, võ lưng, chậm rãi bước đi.
Không lâu sau có một chùm sáng chiếu đến từ phía sau lưng, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, Ngưu Xuyên Hồng đạp xe ba bánh tới, nói mấy từ: "Lên xe, tôi đưa cô về."
"Chị Hồng..."
"Đêm hôm khuya khoät, nếu cô xảy ra chuyện gì thì chắc tôi sẽ chết đuối trong nước bọt của tất cả mọi người mất!"
Mười phút sau đã đến nhà, Ngưu Xuyên Hồng quay đầu xe, nói với cô: "Tôi không quan tâm trước kia cô làm gì, ở chỗ của tôi thì chỉ cần cô thành tâm làm việc, tôi sẽ không đối xử tệ với côi"
Lâm Giang Mộ mệt mỏi khắp người trở về phòng ngủ trên tầng hai, đứng cả ngày, bây giờ cô chỉ muốn năm xuống thôi.
Bật đèn lên, cô nghe thấy tiếng sột soạt, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ bé từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen như mực nhìn cô.
Rõ ràng không có cảm xúc gì nhưng cô vẫn nhìn ra sự tủi thân và một chút sợ hãi từ trong ánh mắt của nó.
Hệ thống bị cô phớt lờ một ngày, lên tiếng: "Ký chủ, cô bỏ đói Giang Dạ nhỏ nguyên một ngày."
Đương nhiên Lâm Giang Mộ biết, nhưng rõ ràng hôm nay Ngưu Xuyên Hồng kiểm tra cô, việc buôn bán trong cửa hàng lại bận bịu, cô gần như bận đến nỗi không có thời gian để về.
Hơn nữa không phải trước đây đứa trẻ này chưa từng bị bỏ đói, cũng không khác gì ngày hôm nay.
Sau khi tính xong mới phát hiện thế mà đúng là ba mươi lăm.
Cô ta kinh ngạc quay đầu liếc qua Giang Mộ rồi cười ngượng ngùng: "Ba mươi lăm."
"Làm gì thế!" Người đàn ông lườm hai người một cái, cầm túi ni lông rời đi.
Mới đầu Ngưu Xuyên Hồng vẫn chưa yên tâm, sợ Giang Mộ sẽ tính sai, nhưng hết cả ngày, cô ta đã hoàn toàn thay. đổi cách nhìn của mình về người phụ nữ Giang Mộ này.
Biết chữ thì thôi không nói, cô còn là người nhanh nhẹn tháo vát, làm nghề gì chẳng được mà sao trước kia lại không thông suốt đi ngủ nhăng nhít với người đàn ông khác vậy.
Trời tối, Ngưu Xuyên Hồng thấy cô đứng cả ngày cũng không than phiền câu nào, còn cười nói tạm biệt với mình, vào giờ khắc này trong lòng Ngưu Xuyên Hồng đã nhận cô vào. làm.
Cô ta gọi Giang Mộ lại, đưa cho cô một cái bánh bao nóng hầm hập, nói: "Ngày mai đến tiếp nhé, làm việc chăm chỉ"
Cửa hàng nhỏ của Ngưu Xuyên Hồng cách nhà của Giang Mộ khoảng mười năm phút đi bộ, cô nhìn con đường nhỏ tối đen chỉ có ánh trăng chiếu sáng trước mặt, võ lưng, chậm rãi bước đi.
Không lâu sau có một chùm sáng chiếu đến từ phía sau lưng, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, Ngưu Xuyên Hồng đạp xe ba bánh tới, nói mấy từ: "Lên xe, tôi đưa cô về."
"Chị Hồng..."
"Đêm hôm khuya khoät, nếu cô xảy ra chuyện gì thì chắc tôi sẽ chết đuối trong nước bọt của tất cả mọi người mất!"
Mười phút sau đã đến nhà, Ngưu Xuyên Hồng quay đầu xe, nói với cô: "Tôi không quan tâm trước kia cô làm gì, ở chỗ của tôi thì chỉ cần cô thành tâm làm việc, tôi sẽ không đối xử tệ với côi"
Lâm Giang Mộ mệt mỏi khắp người trở về phòng ngủ trên tầng hai, đứng cả ngày, bây giờ cô chỉ muốn năm xuống thôi.
Bật đèn lên, cô nghe thấy tiếng sột soạt, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ bé từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen như mực nhìn cô.
Rõ ràng không có cảm xúc gì nhưng cô vẫn nhìn ra sự tủi thân và một chút sợ hãi từ trong ánh mắt của nó.
Hệ thống bị cô phớt lờ một ngày, lên tiếng: "Ký chủ, cô bỏ đói Giang Dạ nhỏ nguyên một ngày."
Đương nhiên Lâm Giang Mộ biết, nhưng rõ ràng hôm nay Ngưu Xuyên Hồng kiểm tra cô, việc buôn bán trong cửa hàng lại bận bịu, cô gần như bận đến nỗi không có thời gian để về.
Hơn nữa không phải trước đây đứa trẻ này chưa từng bị bỏ đói, cũng không khác gì ngày hôm nay.