Chương 6: Quá khứ của hắn
Thế là Giang Dạ bị bỏ đói vơ được thứ gì bên tay là bỏ vào. mồm, bánh mỳ Giang Mộ ăn thừa, khăn giấy trong thùng rác, vụn đồ ăn rơi vãi đã sớm bốc mùi...
Hắn có thể sống đến khi trưởng thành cũng là một kỳ tích.
Chiếc giường không lớn không nhỏ, chỉ có một cái chăn. Lâm Giang Mộ ngủ ở bên cạnh Giang Dạ, nhìn trần nhà.
Đứa trẻ bên cạnh vẫn luôn nhìn mình khiến cô cảm thấy hơi phiền, tắt đèn rồi tiếp tục nhìn về phía trên đen kịt.
Cô là cô trẻ mồ côi, khả năng thích ứng rất mạnh, chỉ cần ăn no rồi thì ngủ ở đâu cũng được, hiếm khi bị mất ngủ như hôm nay.
Cô không có chỗ dựa, từ nhỏ chỉ có thể dựa vào bản thân mình vì vậy cô cố gắng học hành, tin rằng tri thức có thể thay đổi được số phận.
Cô lớn lên trong vòng tay của người mẹ tổ quốc, hoàn thành xong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.
Bởi vì có thành tích xuất sắc nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông nên cô chọn một trường trung học có thể cắt giảm học phí và tiền ăn ở cho mình.
Sau này, cô thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm thông qua sự nỗ lực của bản thân.
Một năm sau khi tốt nghiệp, cô được đảng và chính quyền thành phố A nhận vào, vốn tưởng rằng cuộc sống của cô cuối cùng cũng thật sự bät đầu rồi.
Chính là ngày hôm qua nhận được thông báo trúng tuyển, bởi vì quá xúc động cô gọi gà rán rồi đi xuống nhà mua bia, nhưng khi đi ngang qua ngõ thì trông thấy một người đàn ông có "hành động khả nghi".
Khi đó vụ án "Giang Dạ" đang ầm ï xôn xao, mặc dù là một buổi chiều cuối tuần nhưng trên đường cũng chẳng có ai.
Người đàn ông rất khôi ngô nhưng vẻ mặt lại tái xanh, hẳn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trảng, mặc một chiếc áo. lên màu xám tro và quần jean.
Gương mặt vô cảm lướt ngang qua cô, da thịt nơi cần cổ hắn gần như là trong suốt lộ ra dưới ánh mặt trời, ở giữa thấp thoáng những mạch máu hơi xanh như thể bệnh nhân năm trên giường lâu ngày không được đón ánh nắng mặt trời.
Lúc đi ngang nhau, ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt cô, trong lòng cô hơi căng thẳng một cách khó hiểu.
Cô tò mò quay đầu liếc nhìn lại thấy hẳn rẽ vào một con ngõ không người, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi theo Sau.
Có lẽ ánh mắt kia của hắn là cố tình dụ dỗ mình đi theo sau. .
Trong con ngõ nhỏ không người, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngã trên đất, cũng chính là nữ chính của thế giới trong sách này theo như lời hệ thống đã nói.
Trong nháy mắt cô nói không thành tiếng, chiếc túi nilon đựng ba lon bia trong tay rơi xuống đất.
Hắn có thể sống đến khi trưởng thành cũng là một kỳ tích.
Chiếc giường không lớn không nhỏ, chỉ có một cái chăn. Lâm Giang Mộ ngủ ở bên cạnh Giang Dạ, nhìn trần nhà.
Đứa trẻ bên cạnh vẫn luôn nhìn mình khiến cô cảm thấy hơi phiền, tắt đèn rồi tiếp tục nhìn về phía trên đen kịt.
Cô là cô trẻ mồ côi, khả năng thích ứng rất mạnh, chỉ cần ăn no rồi thì ngủ ở đâu cũng được, hiếm khi bị mất ngủ như hôm nay.
Cô không có chỗ dựa, từ nhỏ chỉ có thể dựa vào bản thân mình vì vậy cô cố gắng học hành, tin rằng tri thức có thể thay đổi được số phận.
Cô lớn lên trong vòng tay của người mẹ tổ quốc, hoàn thành xong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.
Bởi vì có thành tích xuất sắc nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông nên cô chọn một trường trung học có thể cắt giảm học phí và tiền ăn ở cho mình.
Sau này, cô thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm thông qua sự nỗ lực của bản thân.
Một năm sau khi tốt nghiệp, cô được đảng và chính quyền thành phố A nhận vào, vốn tưởng rằng cuộc sống của cô cuối cùng cũng thật sự bät đầu rồi.
Chính là ngày hôm qua nhận được thông báo trúng tuyển, bởi vì quá xúc động cô gọi gà rán rồi đi xuống nhà mua bia, nhưng khi đi ngang qua ngõ thì trông thấy một người đàn ông có "hành động khả nghi".
Khi đó vụ án "Giang Dạ" đang ầm ï xôn xao, mặc dù là một buổi chiều cuối tuần nhưng trên đường cũng chẳng có ai.
Người đàn ông rất khôi ngô nhưng vẻ mặt lại tái xanh, hẳn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trảng, mặc một chiếc áo. lên màu xám tro và quần jean.
Gương mặt vô cảm lướt ngang qua cô, da thịt nơi cần cổ hắn gần như là trong suốt lộ ra dưới ánh mặt trời, ở giữa thấp thoáng những mạch máu hơi xanh như thể bệnh nhân năm trên giường lâu ngày không được đón ánh nắng mặt trời.
Lúc đi ngang nhau, ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt cô, trong lòng cô hơi căng thẳng một cách khó hiểu.
Cô tò mò quay đầu liếc nhìn lại thấy hẳn rẽ vào một con ngõ không người, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi theo Sau.
Có lẽ ánh mắt kia của hắn là cố tình dụ dỗ mình đi theo sau. .
Trong con ngõ nhỏ không người, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngã trên đất, cũng chính là nữ chính của thế giới trong sách này theo như lời hệ thống đã nói.
Trong nháy mắt cô nói không thành tiếng, chiếc túi nilon đựng ba lon bia trong tay rơi xuống đất.