Chương 8: Đổi tính
Hàng xóm ở gần, nơi đây cãi nhau to tiếng quá, có lẽ ngày mai toàn bộ phố Lô Thủy sẽ biết được chuyện gì xảy ra tối nay.
Cô quay lại phòng ngủ, Giang Dạ đã tỉnh rồi, ngồi ở đầu giường nhìn cô.
Cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh, có lẽ Giang Dạ đã tỉnh từ lâu rồi.
Người lạ xông vào nhà mà nó không sợ hãi chút nào, thậm chí còn không hề la hét.
Đây vẫn là đứa trẻ hai tuổi bình thường sao? Hệ thống hơi ngượng ngùng: "Kí chủ, cũng may mà cô nhạy bén, vừa nãy tôi ngủ sâu quá, không phát hiện ra có
người đột nhập."
"Ha ha, một chuỗi mã số như mi mà cũng cần ngủ sao?"
"Đương nhiên rồi, tôi..." Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, sau này cô đừng nói chuyện với tôi ngay trước mặt Giang Dạ, Giang Dạ có trí nhớ ưu việt, bây giờ hắn không hiểu cô đang nói gì, đợi sau khi hản lớn lên sẽ nhận ra những điều này không hợp lý"
Lâm Giang Mộ hừ một tiếng, lại năm xuống, sau khi trải qua trận mạo hiểm này, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh hơn vừa nãy.
Ngày hôm sau, Lâm Giang Mộ dựng một quần hàng ở trước cửa, lần lượt treo từng bộ quần áo lòe loẹt trong tủ lên để bán.
Cô dựng một tấm gỗ có gắn thủy tinh lên, chính là tấm gỗ được lấy xuống từ ô cửa sổ hỏng ở tầng một, trên đó dán một tờ giấy có mấy chữ được viết bằng than đen - Đồng giá mười đồng một bộ.
Tất cả mọi người nghe thấy động tĩnh tối hôm qua, cũng biết được Giang Mộ muốn hoàn lương, không buôn bán da thịt nữa từ trong miệng Hồ Bình.
Mấy người phụ nữ trung niên túm tụm quanh bức tường cách đó mười mét xì xào bàn tán về quầy hàng.
Trong đó có một người đàn bà có chồng từng ngủ trên giường của Giang Mộ, nỗi oán hận tích tụ trong lòng đã hóa thành lưỡi dao ngôn từ sắc bén: "Cái thứ rách nát ngàn người cưỡi lên rồi này đang bày trò lẳng lơ gì vậy!"
Bọn họ đều biết những bộ quần áo này là hàng hiệu cả, Giang Mộ cầm tiền của đàn ông ném hết vào làm dáng, ngày nào cũng ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi.
Mấy người đàn bà ngoài miệng thì nói ngại quần áo này bẩn thỉu nhưng trong mắt lại thầm toát lên vẻ ghen tị.
Bọn họ mới chỉ nhìn thấy những bộ quần áo đẹp đế như vậy ở trên TV, bình thường mua ở trên đường ít nhất cũng phải hơn năm mươi đồng, họ không nỡ mua, mua cho mấy đứa con vài hộp sữa còn tạm được.
Sao Giang Mộ này lại đột nhiên đổi tính thế?
Chẳng lế thật sự quay đầu giống như người bên ngoài đồn thổi?
"Chó không đổi được tính ăn phân." nói: "Có khi đang làm trò gì mờ ám đấy!"
Một người trong đó
Người khơi mào nhanh chóng xuất hiện.
Triệu Miêu Phượng bước ra từ trong nhóm phụ nữ, đi đến trước mặt Lâm Giang Mộ rồi nở một nụ cười.
Cô quay lại phòng ngủ, Giang Dạ đã tỉnh rồi, ngồi ở đầu giường nhìn cô.
Cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh, có lẽ Giang Dạ đã tỉnh từ lâu rồi.
Người lạ xông vào nhà mà nó không sợ hãi chút nào, thậm chí còn không hề la hét.
Đây vẫn là đứa trẻ hai tuổi bình thường sao? Hệ thống hơi ngượng ngùng: "Kí chủ, cũng may mà cô nhạy bén, vừa nãy tôi ngủ sâu quá, không phát hiện ra có
người đột nhập."
"Ha ha, một chuỗi mã số như mi mà cũng cần ngủ sao?"
"Đương nhiên rồi, tôi..." Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, sau này cô đừng nói chuyện với tôi ngay trước mặt Giang Dạ, Giang Dạ có trí nhớ ưu việt, bây giờ hắn không hiểu cô đang nói gì, đợi sau khi hản lớn lên sẽ nhận ra những điều này không hợp lý"
Lâm Giang Mộ hừ một tiếng, lại năm xuống, sau khi trải qua trận mạo hiểm này, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh hơn vừa nãy.
Ngày hôm sau, Lâm Giang Mộ dựng một quần hàng ở trước cửa, lần lượt treo từng bộ quần áo lòe loẹt trong tủ lên để bán.
Cô dựng một tấm gỗ có gắn thủy tinh lên, chính là tấm gỗ được lấy xuống từ ô cửa sổ hỏng ở tầng một, trên đó dán một tờ giấy có mấy chữ được viết bằng than đen - Đồng giá mười đồng một bộ.
Tất cả mọi người nghe thấy động tĩnh tối hôm qua, cũng biết được Giang Mộ muốn hoàn lương, không buôn bán da thịt nữa từ trong miệng Hồ Bình.
Mấy người phụ nữ trung niên túm tụm quanh bức tường cách đó mười mét xì xào bàn tán về quầy hàng.
Trong đó có một người đàn bà có chồng từng ngủ trên giường của Giang Mộ, nỗi oán hận tích tụ trong lòng đã hóa thành lưỡi dao ngôn từ sắc bén: "Cái thứ rách nát ngàn người cưỡi lên rồi này đang bày trò lẳng lơ gì vậy!"
Bọn họ đều biết những bộ quần áo này là hàng hiệu cả, Giang Mộ cầm tiền của đàn ông ném hết vào làm dáng, ngày nào cũng ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi.
Mấy người đàn bà ngoài miệng thì nói ngại quần áo này bẩn thỉu nhưng trong mắt lại thầm toát lên vẻ ghen tị.
Bọn họ mới chỉ nhìn thấy những bộ quần áo đẹp đế như vậy ở trên TV, bình thường mua ở trên đường ít nhất cũng phải hơn năm mươi đồng, họ không nỡ mua, mua cho mấy đứa con vài hộp sữa còn tạm được.
Sao Giang Mộ này lại đột nhiên đổi tính thế?
Chẳng lế thật sự quay đầu giống như người bên ngoài đồn thổi?
"Chó không đổi được tính ăn phân." nói: "Có khi đang làm trò gì mờ ám đấy!"
Một người trong đó
Người khơi mào nhanh chóng xuất hiện.
Triệu Miêu Phượng bước ra từ trong nhóm phụ nữ, đi đến trước mặt Lâm Giang Mộ rồi nở một nụ cười.