Chương 1: Buổi chiều ở bãi tha ma
"Truyện không phải tác phẩm văn học chuyên sâu, hư cấu, không có thật, phi thực tế, không nhằm mục đích cung kích, xúc phạm ai. Đọc chỉ để giải trí
Truyện có yếu tố 18+, (lời văn diễn tả KHÔNG thô tục, quá đà), mong mọi người cân nhắc trước khi đọc."
By Thuytinh103
***
Mộ Hàn Vương ôm hủ tro cốt trong tay mà lòng đau nhói, hắn tự hỏi "trên đời này tình yêu là thứ mãnh liệt đến độ khiến cho con người ta dốc sức lao vào mù quáng như vậy hay sao?".
Chính em gái của hắn cũng vì yêu người không yêu mình mà kết cục bỏ mạng bị xe lửa cán ngang qua thân thịt nát xương tan, mớ hài cốt hắn cầm trên tay sẽ mãi mãi không nguyên vẹn vì sau chuyến xe định mệnh đó thể xác của em gái hắn đã nằm lại nơi lạnh lẽo bên đường ray.
Nhận lại hài cốt của em gái từ tay Đường Dận, người đàng ông mà em gái hắn yêu say đắm để rồi anh ta đem lòng yêu cô gái khác, bây giờ gia đình bọn họ còn có thêm 2 thiên thần nhỏ 1 con trai 4 tuổi và 1 con gái 2 tuổi hết sức đáng yêu lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười
Trước mắt hắn điều đó thật đáng sỉ nhục, đối với hắn hạnh phúc của gia đình họ Đường có được hôm nay là do đánh đổi mạng sống của em gái hắn, ngay cả đến chết em gái hắn cũng không còn nguyên vẹn, nơi quê nhà cũng không thấy đường về có lẽ bây giờ chỉ là một bóng ma mãi lang thang nơi lạnh lẽo
_"Để cho các người chết thì quá nhẹ nhàng rồi"
Mộ Hàn Vương im lặng độc thoại, trong đáy mắt thâm sâu chỉ có một nỗi hận, cả đời này nhất định phải trả thù cho em gái, đôi mắt toan tính của hắn dán chặt ánh nhìn về phía bé gái 2 tuổi đang ngây thơ đứng cạnh bố mẹ
Hắn xoay người đưa hủ tro cốt cho thuộc hạ sau đó nhíu mày ra lệnh, lập tức thuộc hạ hiểu ý liền đảo mắt về phía bé gái vô tội.
Đường Dận và Y Du buồn bã đưa Mộ Hàn Vương đi thăm ngôi mộ mà họ xây cho Mộ Đình Đình, đối với họ lúc còn sống Đình Đình có gây ra bao nhiêu lỗi lầm nhưng người đã mất rồi cũng sẽ hoá kiếp, bao nhiêu đau buồn nên khép lại.
_Bố của cậu và tôi là huynh đệ trong bang, ông ấy muốn tôi và Đình Đình kết hôn nhưng không thành, nay Đình Đình mất rồi chắc ông ấy suy sụp lắm, tôi mong có thể làm gì đó cho huynh đệ của mình và chúng tôi sẽ mãi nhớ đến Đình Đình
Đường Dận nhìn ngôi mộ màu trắng ở trước mặt, tuy dưới huyệt không có xác nhưng ông và vợ năm nào cũng sẽ đến đây như một cách làm để mãi mãi nhớ đến Đình Đình
_Tiểu Đình cần tình yêu của ông hay là cần ông đấp mộ?
Mộ Hàn Vương chấp hai tay ra phía sau, chân chận rãi sải bước, nụ cười tươi nở trên cánh môi đa tình, từng câu từng chữ đều sực mùi hận thù
_Hàn Vương tuổi cậu còn trẻ, sự đời còn dài lắm
Đường Dận vỗ vai hắn vuốt giận, nhớ năm đó Đường Dận bước vào bang cũng là người trẻ tuổi nhất, chuyện tình cảm có phần bốc đồng nay cũng hiểu được cảm giác của Mộ Hàn Vương giành cho em gái đã mất
_Sự đời còn dài...biết đâu Mộ gia và Đường gia lại có duyên
Mộ Hàn Vương hất bàn tay đang ngự trên vai mình xuống, hắn từ thái độ tức giận chuyển sang vui vẻ bắt tay với người đã hại chết em gái mình
_Tôi mong là duyên chứ không phải là thù.
Đường Dận nhún nhường trước hắn, khoé môi chua chát nói, mong là sau này vẫn còn giữ được hoà khí giữa 2 gia đình
_Lão gia, có chuyện rồi!
Là thuộc hạ của Đường Dận hớt hãi chạy đến thông báo, anh ta nói nhỏ vào tai Đường Dận, lập tức mặt mày hắn biến sắc suy sụp vội vàng nắm tay vợ nói nhỏ
_Có chuyện gì xảy ra sao?
Mộ Hàn Vương vui vẻ trong lòng, hắn diễn tả cảm xúc lo lắng ra ngoài gương mặt thanh tú khiến cho người đối diện lập tức tin tưởng rằng hắn thật sự rất biết cách san sẻ lo lắng cùng người khác
_À... không... không có gì quan trọng, chúng tôi chỉ là có chút việc cần xử lý nên đi trước, chúng ta sẽ gặp lại sau
Đường Dận mặt mày tái nhợt, hắn vội vã tạm biệt rồi rời đi thật nhanh, cả Y Du vợ hắn cũng không còn đứng vững nữa mà phải có người dìu bước đi ra siêu xe
Đường Dận và Y Du đi khỏi bãi tha ma, bọn họ ra đường lớn gấp gáp lên siêu xe chuẩn bị rời đi
_Đường chủ tịch tại sao chúng ta không nói cho Mộ thiếu biết là hai đứa trẻ bị lạc rồi, có thể nhờ người của bọn họ tìm giúp mà
Một thuộc hạ lo lắng mở lời, trên xe không khí nặng nề bao trùm, Đường Dận chỏ lắc đầu chua xót
_Mộ Hàn Vương đến đây nhận hài cốt của Đình Đình cũng đã quá đau buồn rồi, bây giờ chúng ta còn nói ra chuyện này khác nào lại nợ họ một ân tình.
Đường Dận vừa nói hết câu thì từ xa hắn trông thấy Thụy Vũ chạy đến, đứa con trai bé bỏng 4 tuổi rất vui vẻ cầm trên tay chiếc giày của em gái
_Tiểu Vũ, còn Tiểu Vi đâu con?
Y Du đớn đau ôm chặt Thụy Vũ, lòng cô như bị xé nát khi nghĩ đến cảnh có kẻ nào đó bắt mất đứa con gái thân thương
_Chúng con chơi trốn tìm, con tìm em mãi không thấy, em có ở dưới mộ không mẹ?
Đứa trẻ huơ tay múa chân diễn tả, lời nói ngây thơ lại làm cho mọi người xung quanh sợ hãi, không khí nặng nề của buổi chiều tà càng khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn
Đường Dận nhìn về phía ngôi mộ của Đình Đình, hắn nhanh chân bước về phía đó nhưng chỉ có con quạ đen đậu trên mộ kêu mấy tiếng rồi bay đi, không gian yên ắng đến đáng sợ, bọn họ tìm kiếm đến sáng, cũng chỉ nhận lại khung cảnh u ám, lạnh lẽo của bãi tha ma.
...
Mộ Hàn Vương ngồi trên siêu xe trở về nhà mình, nơi đó cũng rất gần với biệt thự nhà họ Đường, trái với không khí đau thương suy sụp của gia đình lạc mất con, thì hắn lại rất vui vẻ với món quà đặc biệt trên siêu xe, đứa trẻ ngây thơ đang ngủ say như một thiên thần, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân
_Thụy Vũ có nghĩa là "Cơn mưa báo điềm lành", vậy con sẽ là Hiểu Yên có nghĩa là "Sương khói ban mai".
Vân Phi theo lệnh của chủ nhân đặt cho nha đầu một cái tên mới, chính cái tên này sẽ xoá sạch những hồi ức tươi đẹp của con bé
_ Mà đã là "sương khói" thì mỏng manh và dễ tan, ban mai có đẹp cũng chỉ là thứ hư ảo mà không phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy.
Vũ Phi giải nghĩa cái tên, một cuộc đời đầy sóng gió sẽ bắt đầu từ đây
_Biết đâu sau này lớn lên Thụy Vũ và Hiểu Yên sẽ yêu nhau thì đúng là một tấn bi kịch của nhà họ Đường
Phong Phi nghĩ đến kế hoạch thâm sâu sau này mà chủ nhân giao cho thì phấn khởi lắm, bọn họ xưa nay những chuyện ác tày trời mới là nguồn cơn hứng thú trong cuộc sống.
Truyện có yếu tố 18+, (lời văn diễn tả KHÔNG thô tục, quá đà), mong mọi người cân nhắc trước khi đọc."
By Thuytinh103
***
Mộ Hàn Vương ôm hủ tro cốt trong tay mà lòng đau nhói, hắn tự hỏi "trên đời này tình yêu là thứ mãnh liệt đến độ khiến cho con người ta dốc sức lao vào mù quáng như vậy hay sao?".
Chính em gái của hắn cũng vì yêu người không yêu mình mà kết cục bỏ mạng bị xe lửa cán ngang qua thân thịt nát xương tan, mớ hài cốt hắn cầm trên tay sẽ mãi mãi không nguyên vẹn vì sau chuyến xe định mệnh đó thể xác của em gái hắn đã nằm lại nơi lạnh lẽo bên đường ray.
Nhận lại hài cốt của em gái từ tay Đường Dận, người đàng ông mà em gái hắn yêu say đắm để rồi anh ta đem lòng yêu cô gái khác, bây giờ gia đình bọn họ còn có thêm 2 thiên thần nhỏ 1 con trai 4 tuổi và 1 con gái 2 tuổi hết sức đáng yêu lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười
Trước mắt hắn điều đó thật đáng sỉ nhục, đối với hắn hạnh phúc của gia đình họ Đường có được hôm nay là do đánh đổi mạng sống của em gái hắn, ngay cả đến chết em gái hắn cũng không còn nguyên vẹn, nơi quê nhà cũng không thấy đường về có lẽ bây giờ chỉ là một bóng ma mãi lang thang nơi lạnh lẽo
_"Để cho các người chết thì quá nhẹ nhàng rồi"
Mộ Hàn Vương im lặng độc thoại, trong đáy mắt thâm sâu chỉ có một nỗi hận, cả đời này nhất định phải trả thù cho em gái, đôi mắt toan tính của hắn dán chặt ánh nhìn về phía bé gái 2 tuổi đang ngây thơ đứng cạnh bố mẹ
Hắn xoay người đưa hủ tro cốt cho thuộc hạ sau đó nhíu mày ra lệnh, lập tức thuộc hạ hiểu ý liền đảo mắt về phía bé gái vô tội.
Đường Dận và Y Du buồn bã đưa Mộ Hàn Vương đi thăm ngôi mộ mà họ xây cho Mộ Đình Đình, đối với họ lúc còn sống Đình Đình có gây ra bao nhiêu lỗi lầm nhưng người đã mất rồi cũng sẽ hoá kiếp, bao nhiêu đau buồn nên khép lại.
_Bố của cậu và tôi là huynh đệ trong bang, ông ấy muốn tôi và Đình Đình kết hôn nhưng không thành, nay Đình Đình mất rồi chắc ông ấy suy sụp lắm, tôi mong có thể làm gì đó cho huynh đệ của mình và chúng tôi sẽ mãi nhớ đến Đình Đình
Đường Dận nhìn ngôi mộ màu trắng ở trước mặt, tuy dưới huyệt không có xác nhưng ông và vợ năm nào cũng sẽ đến đây như một cách làm để mãi mãi nhớ đến Đình Đình
_Tiểu Đình cần tình yêu của ông hay là cần ông đấp mộ?
Mộ Hàn Vương chấp hai tay ra phía sau, chân chận rãi sải bước, nụ cười tươi nở trên cánh môi đa tình, từng câu từng chữ đều sực mùi hận thù
_Hàn Vương tuổi cậu còn trẻ, sự đời còn dài lắm
Đường Dận vỗ vai hắn vuốt giận, nhớ năm đó Đường Dận bước vào bang cũng là người trẻ tuổi nhất, chuyện tình cảm có phần bốc đồng nay cũng hiểu được cảm giác của Mộ Hàn Vương giành cho em gái đã mất
_Sự đời còn dài...biết đâu Mộ gia và Đường gia lại có duyên
Mộ Hàn Vương hất bàn tay đang ngự trên vai mình xuống, hắn từ thái độ tức giận chuyển sang vui vẻ bắt tay với người đã hại chết em gái mình
_Tôi mong là duyên chứ không phải là thù.
Đường Dận nhún nhường trước hắn, khoé môi chua chát nói, mong là sau này vẫn còn giữ được hoà khí giữa 2 gia đình
_Lão gia, có chuyện rồi!
Là thuộc hạ của Đường Dận hớt hãi chạy đến thông báo, anh ta nói nhỏ vào tai Đường Dận, lập tức mặt mày hắn biến sắc suy sụp vội vàng nắm tay vợ nói nhỏ
_Có chuyện gì xảy ra sao?
Mộ Hàn Vương vui vẻ trong lòng, hắn diễn tả cảm xúc lo lắng ra ngoài gương mặt thanh tú khiến cho người đối diện lập tức tin tưởng rằng hắn thật sự rất biết cách san sẻ lo lắng cùng người khác
_À... không... không có gì quan trọng, chúng tôi chỉ là có chút việc cần xử lý nên đi trước, chúng ta sẽ gặp lại sau
Đường Dận mặt mày tái nhợt, hắn vội vã tạm biệt rồi rời đi thật nhanh, cả Y Du vợ hắn cũng không còn đứng vững nữa mà phải có người dìu bước đi ra siêu xe
Đường Dận và Y Du đi khỏi bãi tha ma, bọn họ ra đường lớn gấp gáp lên siêu xe chuẩn bị rời đi
_Đường chủ tịch tại sao chúng ta không nói cho Mộ thiếu biết là hai đứa trẻ bị lạc rồi, có thể nhờ người của bọn họ tìm giúp mà
Một thuộc hạ lo lắng mở lời, trên xe không khí nặng nề bao trùm, Đường Dận chỏ lắc đầu chua xót
_Mộ Hàn Vương đến đây nhận hài cốt của Đình Đình cũng đã quá đau buồn rồi, bây giờ chúng ta còn nói ra chuyện này khác nào lại nợ họ một ân tình.
Đường Dận vừa nói hết câu thì từ xa hắn trông thấy Thụy Vũ chạy đến, đứa con trai bé bỏng 4 tuổi rất vui vẻ cầm trên tay chiếc giày của em gái
_Tiểu Vũ, còn Tiểu Vi đâu con?
Y Du đớn đau ôm chặt Thụy Vũ, lòng cô như bị xé nát khi nghĩ đến cảnh có kẻ nào đó bắt mất đứa con gái thân thương
_Chúng con chơi trốn tìm, con tìm em mãi không thấy, em có ở dưới mộ không mẹ?
Đứa trẻ huơ tay múa chân diễn tả, lời nói ngây thơ lại làm cho mọi người xung quanh sợ hãi, không khí nặng nề của buổi chiều tà càng khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn
Đường Dận nhìn về phía ngôi mộ của Đình Đình, hắn nhanh chân bước về phía đó nhưng chỉ có con quạ đen đậu trên mộ kêu mấy tiếng rồi bay đi, không gian yên ắng đến đáng sợ, bọn họ tìm kiếm đến sáng, cũng chỉ nhận lại khung cảnh u ám, lạnh lẽo của bãi tha ma.
...
Mộ Hàn Vương ngồi trên siêu xe trở về nhà mình, nơi đó cũng rất gần với biệt thự nhà họ Đường, trái với không khí đau thương suy sụp của gia đình lạc mất con, thì hắn lại rất vui vẻ với món quà đặc biệt trên siêu xe, đứa trẻ ngây thơ đang ngủ say như một thiên thần, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân
_Thụy Vũ có nghĩa là "Cơn mưa báo điềm lành", vậy con sẽ là Hiểu Yên có nghĩa là "Sương khói ban mai".
Vân Phi theo lệnh của chủ nhân đặt cho nha đầu một cái tên mới, chính cái tên này sẽ xoá sạch những hồi ức tươi đẹp của con bé
_ Mà đã là "sương khói" thì mỏng manh và dễ tan, ban mai có đẹp cũng chỉ là thứ hư ảo mà không phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy.
Vũ Phi giải nghĩa cái tên, một cuộc đời đầy sóng gió sẽ bắt đầu từ đây
_Biết đâu sau này lớn lên Thụy Vũ và Hiểu Yên sẽ yêu nhau thì đúng là một tấn bi kịch của nhà họ Đường
Phong Phi nghĩ đến kế hoạch thâm sâu sau này mà chủ nhân giao cho thì phấn khởi lắm, bọn họ xưa nay những chuyện ác tày trời mới là nguồn cơn hứng thú trong cuộc sống.