Chương 15:
– Thang đang bị giữ thì phải, con để bố thử. – Ông Vũ bấm loạn xạ vẫn không có gì xảy ra. Lúc sau bỗng có một chiếc xe nâng hàng từ đâu đi tới.– Bác gì ơi, đây là thang hàng, không phải thang máy chung cư đâu bác! – Thanh niên lái xe nâng nói với vào.– Đấy, người ta không cho đi đâu, bố đã bảo mà. – Ông Vũ định bước ra ngoài nhưng Thảo gàn lại.– anh ơi! Em đang vội quá mà mấy thang bên kia tận trên tầng 60, anh cho em đi nhờ lên tầng 40 nha, em đi suốt ấy mà, không sao đâu! – Thảo cười nói, không quên liếc ra ngoài nhìn lũ thợ xây, thấy chúng nó cứ xì xào điều gì đó với nhau và quay đầu nhìn về phía nàng và ông Vũ, càng nhìn càng sợ, cái lũ đó thật nguy hiểm nên giờ nàng nhất định phải đi lên, chắc sắp tới nàng sẽ phải có ý kiến với quản lý chung cư này.– Nhưng mà mình nhiều hàng lắm!– Không sao đâu ạ, em thấy bọn anh chuyện đệm lên mấy ngày nay, chắc có người chuyển đến ở ạ?– Ừ! Bọn mình chuyển lên tầng 60 đó, nếu bạn vẫn quyết đi thì phải lên tầng 60 sau đó mới đi xuống được nhé! – Bị vẻ đẹp của Thảo làm cho lú lẫn, thanh niên đồng ý ngay lập tức.– Dạ… Vâng! – Thảo đành chấp nhận, chứ đi ra bây giờ nguy hiểm quá, thà về nhà muộn một chút còn hơn.– Tít tít tít… Chiếc xe hàng đẩy từng lô đệm bông vào trong, khá nhiều nên ông Vũ đã đứng nép sát vào bên trong, hai tay cầm hai túi đồ. Thảo cũng vậy, nàng đứng trước ông Vũ cách ông Vũ chừng 10cm. Tầm 5 phút sau, không nghe thấy tiếng tít tít của xe nâng, có lẽ thang máy chuẩn bị di chuyển lên rồi.– Hơi chật, con thấy thoải mái không? – Ông Vũ đứng sau hỏi, từ nãy đến giờ ông nhìn chằm chằm vào mông Thảo, nhìn viền quần lót của con bé mà chim ông lại cửng tướng lên, gáy con bé trắng mà thơm quá, có vài sợi tóc lơ thơ bay khỏi kẹp tóc thơm mùi nước hoa đắt tiền, ông Vũ nhìn lên nhìn xuống, cơ thể nó đẹp như người mẫu vậy, ông nuốt nước bọt đứng dựa vào bên trong nhìn xuống thấy chiếc quần của mình cộm to lên hướng thẳng tới mông con dâu càng làm ông Vũ lên cơn nứng.– Con sợ bố không quen thôi, nhiều lúc ở tầng trên bất tiện lắm ạ, nhiều lần con phải đi thang này một mình ấy, cứ đứng chơi điện thoại lên đến nhà cũng phải mất vài phút. – Thảo vừa nói vừa nhìn lên trần, chiếc quạt thông gió thổi mát rượi.– Vậy à, cũng vất vả cho bọn con, ngày trước bố mẹ đáng nhẽ nên chọn cho bọn con tầng thấp hơn… – Ông Vũ nói rất tình cảm nhưng mặt ông dần đỏ lên rồi.– Tít tít tít… bỗng tiếng của xe nâng lại vang lên, chiếc đệm tiếp tục được đẩy vào bên trong, khoảng cách của Thảo với ông Vũ lại gần hơn.– Ơ! Này anh gì ơi! Chật quá rồi! – Ông Vũ kiễng chân nói với ra ngoài.– SaO LẠI CÓ NGƯỜI BÊN TRONG? – Tiếng nói của một người đứng tuổi, có lẽ là quản lý của thanh niên kia.– Trong có một cô gái và một bác xin đi nhờ anh ạ…– MÀY BỊ NÃO À, ĐÂY LÀ THaNG HÀNG, SaO LẠI CHO NGƯỜI ĐI ĐƯỢC!– Nhưng bạn gái bên trong bảo đi nhiều rồi, với lại là người ở đây, họ chờ thang máy quá lâu anh ạ.– MÀY CÓ BIẾT CHUYẾN HÀNG NÀY PHẢI CHUYỂN NGaY TRONG VÀI PHÚT TỚI KHÔNG? SaO MÀY KHÔNG HỎI TaO, CÒN MỘT ĐỐNG HÀNG ĐÂY NÀY, BÂY GIỜ CHUYỂN KIỂU GÌ?– Dạ… Em xin lỗi, hay em chuyển bớt hàng để họ đi ra…– CÁI THẰNG NGU NÀY, MÀY CHUYỂN TỪ NÃY ĐẾN GIỜ ĐÃ CHẬM GIỜ CỦa TaO RỒI, BÂY GIỜ MÀY LẠI ĐÒI CHUYỂN Ra, TaO KHÔNG CẦN BIẾT, MÀY CHUYỂN HẾT VÀO CHO TaO KHÔNG THÌ NGHỈ!!!– Thôi chết rồi con ơi, làm sao bây giờ… – Ông Vũ lo lắng. Thảo cũng chẳng nói gì nàng chỉ cắn ngón tay, chưa biết phải xử lý thế nào.– Bạn gì ơi, chỗ bạn đứng còn thoải mái không? – Thanh niên bên ngoài nói với vào, chắc ông quản lý đi rồi.– Không sao đâu anh ơi, đủ hàng để lên chưa anh? Làm phiền anh quá. – Thảo rất ngại khi làm ảnh hướng đến chất lượng công việc của thanh niên bên ngoài nhưng bây giờ ra cũng không được, đi lên là cách cuối cùng rồi.– Mình vẫn phải nhét thêm tầm 3 bịch nữa, thôi mọi người chịu khó nhé, mình nhét 2 bịch còn bịch thứ 3 mình tính sau vậy. – Thanh niên bên ngoài rất tốt bụng, nếu như nhét 3 bịch thì chắc chắn hai người bên trong không có chỗ đứng rồi, mà mấy chiếc đệm bông này toàn cao 2m, to cồng kềnh nhưng được cái mềm và nhẹ.– Em cảm ơn anh! – Vừa nói dứt câu tiếng tít tít xe nâng lại vang lên, mấy chiếc đệm dần dần đi vào làm Thảo cũng lùi lại một bước, Thảo giật mình một cái, lúc này Thảo và ông Vũ đã đứng sát lại với nhau, chiếc bụng to của ông Vũ khẽ chạm vào eo của Thảo, cái dương vật đang cửng của ông cũng cạ vào một bên mông.– Con… chật lắm à? – Ông Vũ ngượng chín mặt, đành phải đánh trống lảng. Thảo hơi rùng mình, nàng cũng đang khá xấu hổ khi đứng gần bố chồng thế này, nhưng chẳng còn cách nào khác, đâm lao phải theo lao rồi.– Hơi chật bố ạ, nhưng không đi cái thang này thì còn lâu mới đến nhà được.– Tít tít tít… Đây mình đóng cửa thang máy nha! – Thanh niên bên ngoài nói với vào, tiếng xe nâng lại vang lên, lúc này mấy chiếc đệm lại chèn vào thêm.– Ơ ơ… Thảo bị đẩy dần vào bên trong ngơ ngác, lúc nãy đã gần lắm rồi, bây giờ lùi nữa thì xấu hổ chết đi được, từ nãy Thảo đã cảm nhận được điều gì đó không đúng ở đây nhưng chưa dám khẳng định điều gì.– Này! anh gì ơi! Chật quá, muốn ép chết chúng tôi hả? – Ông Vũ nói với ra ngoài.– Bác thông cảm, cái đó là xong rồi ạ, bây giờ cháu ấn thang lên đây…– Con có khó thở không? – Ông Vũ lúng túng, bây giờ toàn bộ cơ thể Thảo đang đứng trước ép về phía sau, áp sát vào người ông Vũ, ông Vũ ra vẻ lo lắng nhưng ông phải cảm ơn thanh niên kia rất nhiều đấy, ông được đường đường chính chính áp sát vào người con dâu là điều chưa bao giờ ông ngờ tới.– Không ạ, trong này thoáng lắm, bốn phía đều có cửa thông gió mà bố. – Thảo giải thích nhưng mặt nàng bắt đầu đỏ ửng lên, nàng cảm nhận được cơ thể mình đang ma sát với người bố chồng, mông nàng đang bị cái gì đó ấn vào, càng lúc… càng lớn… càng cứng…– Ừ… cố một chút con… – Ông Vũ nói lí nhí trong mồm, ông không biết phải xử lý thằng cu mình kiểu gì, nó làm ông khó xử quá. Từ nãy đến giờ ông Vũ cảm nhận được bộ mông mềm mại của Thảo cạ vào, mặc dù cách vài lớp vải nhưng ông vẫn cảm nhận được độ mềm của mông con bé, tim ông đập càng lúc càng nhanh, ông cố gắng dùng kỹ năng của mình để không to lên nhưng làm sao có thể cưỡng lại vẻ đẹp này của Thảo, chim ông Vũ cửng tướng lên trong quần chọc vào mông Thảo. Ông thấy con bé đứng im, ông cũng không dám nhúc nhích. Dù có cựa một cái là đủ cảm nhận rồi, muốn lùi về không được, Thảo muốn tiến lên cũng không được, cái góc nhỏ này đã quá chật rồi.– Cộm quá, cái chìa khóa này… – Ông Vũ ngại quá bèn đánh trống lảng chứ thực ra chả có chiếc chìa khóa nào, ông thả túi đồ xuống tay đút vào túi quần cầm cái dương vật to tổ bố của ông chỉnh lên và lấy tay che đi, ông biết con dâu mình chắc chắn sẽ cảm nhận được rồi, nên ông phải hành động luôn kẻo con bé hiểu lầm. Ông nắm và kéo đầu cu ông đi lên hướng 12h thì ối dời ơi nó quét qua mông Thảo một cách rõ rệt làm mông con bé hõm vào theo đường đi của đầu khấc ông Vũ.