Chương 33:
– NÀY!!! Mấy anh kia!!! – Chuyện xảy ra được một lúc mới có một bác bảo vệ già già chạy tới, Thấy vậy Thảo liền chạy tới thang máy và lên tầng, vừa đi lên Thảo vừa khóc, nàng rất ấm ức nhưng không làm gì được lũ thần kinh này, đây là lần đầu tiên nàng bị sàm sỡ trong hàng chục lần bị trêu ở căn hầm này.Lên đến nhà, hai hàng nước mắt chảy xuống cằm, đứng ở cửa ấn chuông, Ông Vũ ra mở cửa, nhìn thấy ông Vũ, Thảo ôm mặt khóc òa chạy vào trong nhà.– Thảo! Sao vậy con? Có chuyện gì vậy? – Ông Vũ chạy theo gặng hỏi.– Huhu con… con bị trêu… chúng nó… làm vỡ… ống nghiệm rồi… huhu – Thảo khóc nấc lên, càng khóc nhìn nàng càng xinh, đôi mắt to long lanh, những giọt lệ như pha lê lăn trên đôi má ửng đỏ, cảnh tượng khiến bất kể nam nhân nào cũng bị yếu lòng.– Bọn nào! Bọn nào trêu con! Lại bọn thợ xây hôm nọ đúng không? – Ông Vũ mặt đỏ như gấc, điên tiết, ông gồng tay gồng chân tức giận.– Vâng! Huhu! – Thảo vừa khóc vừa dụi mắt như trẻ con.– Cái bọn khốn nạn này! – Ông Vũ đi thẳng ra cửa.– Bố! Kệ bọn nó đi! – Thảo nói với ra nhưng không kịp.Ông Vũ đi thang máy xuống lao ra như một vị thần, thấy mấy thằng thợ xây đang đôi co với bác bảo vệ già, nhìn xung quanh thấy đồ của Thảo văng tứ tung, cả chiếc ống nghiệm vỡ vụn ở một góc càng làm ông Vũ điên tiết, chắc hẳn con dâu ông sẽ rất xấu hổ vì cái ống nghiệm chứa tinh trùng của ông, điều này không thể chấp nhận được thêm một giây phút nào nữa, lần này ông Vũ quyết khô máu với bọn thợ xây này, chẳng nhẽ ở cái chung cư này lại không có quy tắc gì sao?– NÀY! Mấy thằng kia, chúng mày vừa làm cái trò gì? – Ông Vũ lao đến tay chống nạnh, mặt đỏ như gà chọi, mắt trợn trừng.– Làm sao! Ông già mập này chán sống à? – Một thằng thanh niên hất hàm về phía ông Vũ.– Hết thằng già bảo vệ đến thằng già nào đây?– Hình như bố của con bé lúc nãy anh ạ. – Một thằng đứng nói thầm với thằng già U50.– Bố hay ông nội nó tao cũng không sợ, làm sao? – Thằng già tiếp tục thách thức ông Vũ.– Lũ chúng mày… lũ chúng mày là một lũ côn đồ, lũ khốn nạn! – Ông Vũ cáu không làm được gì đứng cách một đoạn chửi, dù gì chúng nó cũng khá côn đồ không nên lại gần.– Thằng già mập địt mày nói gì? – Một thằng lao đến đẩy mạnh vào người ông Vũ, khiến ông Vũ lùi lùi mấy bước ra sau ngã chổng vó. Bác bảo vệ già vội vàng đến đỡ dậy.– Thôi bác, bác đừng dây với tụi nó, bọn này côn đồ lắm.– Côn đồ thì sao? Chả nhẽ bác lại để tụi nó lộng hành đến vậy, pháp luật đâu? Quy tắc đâu? – Ông Vũ đứng dậy phủi quần áo gân cổ lên nói.– Bác, bọn em cũng bó tay thôi, đợt trước có người bị chúng nó đánh nhập viện, bọn em có báo công an mà cũng có làm gì được đâu bác… – Bác bảo vệ già bất lực nói.– Vô lý! Hết sức vô lý, bọn này làm gì mà lộng hành vậy, chỉ là mấy thằng thợ xây cỏn con!– Thằng cai chúng nó quen biết rộng, mà quản lý chung cư này bù nhìn lắm bác ạ, em cũng ngại người dân ở đây lắm, bác thông cảm… – Bác bảo vệ mặt khổ tâm.– Vớ vẩn! Lúc tôi mua chung cư cho chúng nó, mấy người nói hay lắm cơ mà… – Ông Vũ tức giận nói, nhưng cũng không trách được ông bảo vệ già, ông liền đi đến trước mặt lũ thợ xây.– Tao không cần biết chúng mày có ai chống lưng, nhưng hôm nay! Chúng mày có quỳ xuống xin lỗi, tao cũng không tha cho chúng mày! Tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là quyền lực của đồng tiền! Bác bảo vệ gọi công an đến cho tôi! – Ông Vũ một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng mặt từng thằng thợ xây, nhất là thằng già nhất đám đó.– Mẹ cái thằng già này còn già mồm à? – Thằng già U50 đi đến dơ nắm đấm lên.– Mày đánh đi! Mày đánh tao đi! – Ông Vũ chống nạnh dơ cái bụng béo ra thách thức, ở cái hầm này phải đến chục cái camera có hình ảnh này nên ông Vũ cố tình kích bọn chúng đánh mình để nhờ pháp luật trị tội.– Mẹ mày! – Thằng già U50 giơ lên giả vờ đánh, thấy ông Vũ cứng, lời lẽ hùng hồn nên chúng nó vẫn còn một ít thông minh mà không dám động thủ, vừa hay ngoài đường lúc này có một chiếc xe của phường đi qua, có vài đồng chí công an ngồi trên đang làm nhiệm vụ dọn dẹp chợ tạm.– CÁC CHÚ CÔNG aN, MaY QUÁ!!! CÁC CHÚ CÔNG aN!!! – Ông Vũ chạy nhanh ra ngoài gọi công an vào cuộc. Ngay lập tức thấy đám đông mấy đồng chí công an xuống xe đi tới.– Có chuyện gì vậy bác! – Một đồng chí trẻ tuổi nói.– Đây! Tôi báo cáo các đồng chí, mấy thằng thợ xây kia, chúng nó hành hung người khác, gây mất trật tự trị an ở khu vực này, lúc nãy chúng nó còn sàm sỡ con dâu tôi, đánh con dâu tôi, tôi không nghĩ ở khu này an ninh lại kém đến thế! – Ông Vũ nói và nhìn vào lũ thợ xây đang chùn đứng đá lá cậy xi tường.– Tôi mời bác và các anh ra đây làm việc! – Đồng chí công an gọi đám thợ xây và thằng già U50 lại làm việc.– Bây giờ tôi hỏi các anh, sự thật có đúng như bác đây vừa trình bày không? – Đồng chí công an trẻ tuổi nói.– Làm gì, tất cả đều là vu khống, đúng không chúng mày? – Thằng già U50 hất mặt nháy mắt với mấy thằng đàn em.– Ở đây chúng tôi có camera đầy đủ bằng chứng! – Bác bảo vệ già nói, người dân xung quanh cũng bu lại xem.– Được rồi, bây giờ tôi mời tất cả lên phường làm việc, còn một đồng chí ở đây trích xuất camera sự việc.– Được! Chú đồng ý, chú với anh Đoan là bạn thân, các cháu giúp chú vụ này! – Ông Vũ cười nói.– Đúng rồi đấy! Các chú công an bắt bọn thợ xây khốn nạn này đi, bọn này còn ở đây bao lâu thì chúng tôi bất an bấy lâu! Đúng rồi! Đúng rồi! Bắt hết lũ chúng nó đi!!! – Người dân xung quanh cũng xúm vào lên án lũ thợ xây, dùng tất cả mọi ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng.– Dạ, bác là bạn bác Đoan ạ, vâng, bác yên tâm, cháu luôn đứng về phía công lý nên bác đừng lo ạ. – Đồng chí công an trẻ tuổi cười nói niềm nở với ông Vũ, vì ông Đoan mà ông Vũ vừa nhắc đó là trưởng công an thành phố Hà Nội, chuyến này bọn thợ xây chết chắc, bị hốt một lũ lên phường, sau khi nói chuyện với trưởng phường và một ít quà cáp thì ông Vũ về nhà trước, ông Vũ đã yêu cầu khởi kiện và thuê luật sư đàng hoàng…Sau khi lên công an phường làm việc, lúc này là 15h chiều, ông Vũ mở cửa vào nhà, thấy Thảo đang phơi đồ, mặt xị nhìn ông Vũ.– Con chào bố ạ…– Con yên tâm! Bố giải quyết xong lũ côn đồ đó rồi! Từ giờ con đi lại không phải lo lắng gì nhé, bố sẽ cho cả công ty chúng nó hầu tòa, coi thường pháp luật! – Ông Vũ ngồi phịch xuống sofa.– Bố! Con cảm ơn bố… – Thảo cũng đi vào sofa ngồi đối diện, trong lòng cảm kích hành động của bố chồng hôm nay.– Không phải cảm ơn, con khách sáo với bố? Sự an toàn luôn là tiêu chí hàng đầu từ khi bố mua căn chung cư này cho bọn con, nhưng giám đốc ở đây làm bố quá thất vọng.– Vâng, may mà nhờ có bố… à bố đã ăn gì chưa ạ? – Thảo chợt nhớ ra ông Vũ ở phường xuyên trưa để giải quyết việc này.– Bố không đói, lát bố ăn, con cứ phơi đồ nốt đi, kệ bố! Mà cái thằng Minh này, nó là đàn ông thì mấy việc này nó phải làm xong từ lâu rồi chứ! Để con phải chịu thiệt nhiều… – Ông Vũ cau mày.– Dạ, bố đừng trách anh Minh, anh ấy bận trăm công nghìn việc nên… – Thảo bênh chồng, nhưng thực ra thẳm sâu trong thâm tâm nàng ẩn chưa sự thất vọng đối với chồng, có rất nhiều lần nàng cũng kể qua mấy chuyện trêu ghẹo này, Minh đều tặc lưỡi cho qua, một phần vì anh ta bận, một phần cũng tin tưởng vào hệ thống an ninh an toàn ở đây, và cũng nghĩ đơn giản chỉ là bọn côn đồ trêu ghẹo bình thường chưa xảy ra chuyện gì cũng chẳng muốn làm to. Nhưng có một lần Thảo rất tức giận vì bị sàm sỡ nhưng không đến mức như hôm nay, có khóc kể với Minh nhưng Minh cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ hỏi qua loa.Thường thì phụ nữ cần nhất chỗ dựa những lúc như thế này, vậy mà Minh để lại ấn tượng không mấy tốt với vợ mình. Còn sự thể hiện của ông Vũ hôm nay lại hoàn toàn khác, Thảo cảm thấy có sự che chở, sự quan tâm đến từ vị trí một người bố, nàng cảm thấy yên lòng và cảm kích hành động ấy, thậm chí bố chồng nàng còn cố gắng tận tâm làm việc qua trưa vì nàng… Trong lòng nàng cảm thấy tình cảm ấy thật ấm áp…– Bận thì bận sự an nguy của vợ nó cũng bỏ qua à? Mà thôi! Không nói nữa, chuyện xong rồi! – Ông Vũ vẫn rất tức giận.– Vâng! Bố đói cứ bảo con nha, con sẽ chuẩn bị điểm tâm cho bố! – Thảo mỉm cười nhìn ông Vũ.– À! Con ra đây bố xem nào! – Ông Vũ vẫn cau mày vẫy vẫy tay vì thấy bàn tay Thảo có vết thương.– Dạ… – Thảo từ từ đi sang ngồi cạnh ông Vũ.– Đưa tay bố xem nào, tay con có đau không? – Ông Vũ ôn tồn nói.– Không sao đâu ạ, chỉ hơi đau một chút… – Thảo bỗng đỏ mặt với sự quan tâm của ông Vũ.– Đưa đây! Trời! Bầm tím hết thế này, bọn chó khốn nạn, chúng nó vẫn chưa xong với bố đâu! Bố có ít mật gấu xịn để bên nhà, chiều bố tạt qua lấy cho bôi vài hôm là đỡ… – Ông Vũ cầm tay Thảo nhìn thấy vết bầm làm ông lại thêm tức giận.