Chương 43:
– Ừ, bố cũng nhận ra vài thằng, có lẽ chúng nó lại bám theo chủ khác, con yên tâm, chúng nó không nhìn thấy trong xe đâu…– Vâng… đi đâu cũng gặp, sợ thật đấy…– Bây giờ bố đưa con sang cổng bên kia lấy xe nhé… Nhưng còn chuyện ống nghiệm, ta phải làm sao đây con? – Ông Vũ vừa được xuất tinh tinh thần sảng khoái đến lạ.– Hmm… con cũng không biết, chẳng nhẽ phải hoãn lại… ra ngoài thế này nguy hiểm lắm bố ạ… ngộ nhỡ có người nhận ra…– Không được con ạ, con không thấy bạn con đang rất cố gắng vì chúng ta hay sao…– Vâng… nhưng… đâu còn chỗ nào nữa… với lại con sợ bố mệt… – Thảo nói nhỏ, không hiểu sao mình vừa bị lợi dụng nhưng lại nhẹ nhàng với bố chồng đến thế, có lẽ tất cả vì tương lai và con cái nên nàng đành vứt bỏ cái tôi của một người con gái đoan trang sang bên cạnh?– Bố không hề mệt nếu có con… khà khà!!! Bố có ý kiến thế này… hay chúng ta chờ đến tối muộn, chờ thằng Minh ngủ say rồi bố lên nhà con, dù gì thì trước bố cũng sống ở đó một thời gian, chắc các anh bảo vệ vẫn nhớ mặt bố, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất… con thấy có được không?– Không được đâu… bố không sợ anh Minh à? – Thảo lo lắng.– Thì bố bảo chờ nó ngủ, thằng này nó ngủ say lắm, còn chưa kể làm việc mệt mỏi còn say nữa, nói chúng bố con mình phải phối hợp thật nhanh, con có làm được không?– Con… vẫn sợ lắm… – Thảo lưỡng lự.– Vậy chỉ còn cách ra khách sạn…– Trời ơi! Không được đâu, ai lại vào khách sạn, kiểu gì họ cũng nhận ra… – Thảo ngắt lời luôn.– Vậy chỉ còn cách đó thôi, chỉ cần bố và con thật cẩn thận, nếu trong trường hợp xấu Minh biết bố trong nhà thì bố giả vờ say đến ngủ nhờ chỗ các con.– Vâng… cũng được ạ… – Thảo cắn môi suy nghĩ, nếu không lấy hôm nay thì phải chờ thêm một tuần nữa vì thời gian của cái Linh có hạn, chưa kể nó nhiệt tình với mình vậy mà không làm đúng lời nó dặn thì khác gì phụ lòng nó, rồi nó lại nghĩ mình hời hợt lại không hay… ai ngờ đâu việc lấy mẫu tinh trùng lại gian nan vất vả thế này cơ chứ…Ông Vũ đưa Thảo đi lấy xe và mỗi người một nơi, ông Vũ phải lượn lờ đến hơn 12h mới quay về còn nói dối bà Hiền đưa đối tác đi hát hò ăn đêm các kiểu, khá khó vì vừa được bà Hiền tha thứ mà đã đổ đốn thế này…Thảo về nhà, trong lòng nàng rất lo lắng, bồn chồn và hồi hộp. Nhìn Minh đang ngồi ở máy tính làm việc, Thảo lại thấy thương nhưng dù gì cũng chưa làm gì có lỗi với Minh, nàng đành nhắm mắt để chồng phải chịu thiệt một thời gian…– Em về sớm thế? – Minh mỉm cười.– Vâng, ra nói chuyện một lúc chán chán anh ạ, anh vẫn chưa làm việc xong à? – Thảo đứng ở tủ nàng lấy một chiếc quần đùi và một chiếc áo phông cổ trái tim.– anh chưa, có cái dự án chưa hoàn thành, anh làm nốt rồi ngủ, em cứ ngủ trước đi…– Vâng… anh có ăn hay uống gì không em làm cho…– Không cần đâu, anh không đói… – Minh nhe răng ra cười, anh vẫn không hề biết vừa rồi cái âm đạo của vợ bị bố chồng trêu chọc, anh vẫn rất vui vẻ.– Vâng, em tắm qua rồi ngủ trước nha… – Thảo vào phòng tắm, nàng cởi chiếc váy và giặt qua với nước để không còn mùi tinh trùng vương lại sáng hôm sau, rồi từ từ cởi chiếc quần lót ướt nhẹp của mình ném vào thùng đồ bẩn, hai má Thảo lại đỏ ửng, nàng đưa tay xuống sờ vào mép âm hộ, nhớ đến lúc cái dương vật đó chà qua chà lại, vừa xấu hổ vừa thấy sướng… Không ngờ chuyện đó lại xảy ra, nàng có hơi tức ông Vũ nhưng rồi lại thôi, dù gì cũng là đàn ông, nàng tiếp xúc gần và bí mật vậy thì phải chịu thôi, biết tâm sự với ai, chỉ có nàng tự ý thức bản thân mình, không được buông lơi, phóng túng một cách dễ dàng… Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng những lúc đó, trong đầu Thảo đâu ý thức được điều gì, tất cả trách phải trách chồng nàng mới đúng, anh ta là tác nhân gián tiếp khiến Thảo gần như đã đánh mất bản thân…Nằm trên giường Thảo giả vờ ngủ, 23h hơn chồng nàng mới đóng máy tính và lên giường, như thường lệ Minh quay sang hôn Thảo một cái rồi lăn ra ngủ ngáy khò khò. Từ lúc đó đến giờ trong lòng Thảo cứ hồi hộp sao ấy, càng về đêm nàng càng cảm giác hưng phấn trở lại, đầu ti cương cứng nhạy cảm, âm đạo rỉ nước khá nhiều, chỉ cần chọc ngón tay vào thì như một cái túi nước nhờn vậy. “Tinh tinh” 12h15 tiếng chuông điện thoại reo, Thảo vơ vội máy và tắt đi, chắc chắn là bố chồng nàng nháy. Thảo từ từ ngồi dậy, nàng lấy chiếc áo lót mặc vào và nhìn Minh, thấy Minh ngủ ngáy đều làm Thảo càng yên tâm, nàng nhẹ nhàng rón rén đi ra cửa, đóng cửa phòng lại.– Bố… – Thảo vừa mở cửa, ông Vũ liền lao vào nhà vì sợ hàng xóm nhìn thấy.– Bố đi tắm qua đã con nhé! – Ông Vũ nói thầm, ông nhìn sắc mặt ửng đỏ của Thảo biết nó đang hồi hộp sợ hãi chẳng kém gì mình, nhưng lén lút thế này quả là thú vị.– Nhanh lên bố, con sợ lắm… – Thảo đứng ở phòng khách nghe ngóng cánh cửa phòng ngủ của hai vợ chồng. Tầm 5 phút sau, ông Vũ rón rén từ phòng tắm bước ra. Căn hộ của Thảo tối thui chỉ có ánh điện bên ngoài hắt vào.– Ở đâu bây giờ con? – Ông Vũ tiến lại gần nói nhỏ vào tai Thảo khiến nàng rụt lại vì buồn. Nàng không nói gì chỉ chỉ tay vào sofa.– Tại sao lại ở đây? Sao không vào phòng bố? – Ông Vũ tiếp tục ghé vào tai Thảo nói, mùi thơm từ tóc Thảo khiến ông Vũ luôn ngây ngất. Thảo rất nhạy cảm nên cứ hễ bị ông Vũ nói vào tai là nàng lại rụt người.– Nếu có chuyện gì bố trốn ra ban công, con che rèm lại rồi… – Thảo cũng nói thầm với ông Vũ, nếu như ở trong phòng mà bị Minh bắt gặp thì còn phiền phức hơn, Thảo đã nghĩ đến mọi tình huống, đây là cách tốt nhất nếu Minh phát hiện, ông Vũ sẽ ra ban công trốn, còn Thảo giả vờ ngủ trên ghế sofa vì gặp ác mộng và đương nhiên nàng sẽ không để chồng ra ban công rồi, tất cả đều nằm trong dự tính của Thảo.Ông Vũ cũng hồi hộp sợ hãi không kém, nhưng lén lút thế này thực sự khiến ông hưng phấn cực kỳ, chưa bao giờ nhiều cảm giác như thời gian gần đây, phải nói đây là khoảng thời gian rất vui và hạnh phúc của ông Vũ, nên mấy đứa ở ngân hàng ông đã không coi ra gì từ lâu.