Chương 6:
– Cạch! – Ông Vũ chọc đôi đũa vào bát và gắp thức ăn cho mọi người.– Ăn đi con, ăn nhiều vào rồi đẻ cho bố một thằng cu kháu khỉnh nhé. – Ông vũ nhìn Thảo mỉm cười trìu mến.– Ui dào, ông lo thân ông đi, tối qua đi đâu về muộn tôi còn chưa hỏi đấy. – Bà Hiền lườm ông Vũ nói.– Dạ con cảm ơn bố! – Thảo ngẩng lên nhìn ông Vũ cười tít mắt, rồi quay sang nhìn chồng.– Bọn con đang kế hoạch bố ạ, dạo này công việc cũng bộn bề nên con chưa nghĩ đến đẻ em bé. – Minh vừa ăn vừa nói, không thèm nhìn Thảo, đôi mắt của Thảo khẽ nhìn xuống bát cơm và không nói gì.– Cái ông này, việc đẻ con là của chúng nó chứ có phải ông đẻ đâu mà ông lo, chúng nó còn trẻ đẻ lúc nào mà chả được. – Bà Hiền thấy vậy liền nói chen vào.– Khà khà! Bố là bố nhắc vui vậy chứ mẹ các con nói đúng, có lúc nào cũng được ha! Thôi ăn đi kẻo nguội. – Thấy vậy ông Vũ liền chữa quê, ông Vũ năm nay 60 tuổi, hơn bà Hiền hai tuổi, ông đang làm Giám Đốc một chi nhánh ngân hàng, sắp đến tuổi nghỉ hưu. Còn con trai ông tên Đức Minh, lại không thích làm trong môi trường Ngân hàng, anh đang làm cho một công ty nước ngoài, Đức Minh là một người thông minh, nhiệt huyết trong công việc, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ thăng tiến cao, ngược lại đối với gia đình có lẽ con người nghiện việc như anh đang đặt công ty mình cao hơn vị trí gia đình một chút, tuy nhiên anh lại là một người rất yêu vợ, anh hiểu rõ vợ mình hơn hiểu bản thân, biết vợ chịu thiệt thòi nên Minh rất chiều vợ, Thảo không thiếu gì về vật chất tuy nhiên đó có phải là điều nàng cần?Về phần Thảo,nàng 28 tuổi, người đúng như tên, con nhà có giáo dục, bố mẹ là gia đình cơ bản giàu có ở Tỉnh Quảng Ninh, khi nàng tốt nghiệp đại học, nàng được mời về làm giáo viên một trường THPT danh tiếng tại Hà Nội nên nàng không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, xa gia đình bố mẹ, nàng quyết định lập nghiệp ở đất Hà Thành phồn hoa nhộn nhịp. Là một cô gái nết na, ngoan ngoãn, hiền lành, từ lúc học cấp 3 đến lúc thi đại học cho đến lúc đỗ ngạch giáo viên tại trường, chưa một ai có thể đứng ngang hàng với Thảo về nhan sắc và phẩm giá. Mọi người từ học sinh cho đến đồng nghiệp bạn bè ai nấy đều rất yêu quý Thảo. Ngoài những đức tính tốt đẹp, Thảo có chiều cao 1m68, nàng sở hữu một đôi chân dài miên man, thẳng tưng, đẹp như được nặn ra vậy, cùng một vòng ngực to tròn như những nữ chính trong truyện người lớn Hàn Quốc, vòng eo thon nhỏ, điều đó làm nên sự quyến rũ chết người từ nàng.Trước khi lấy Minh, ít ai có thể làm nàng cảm thấy rung động, số ít còn lại thì không thể bén duyên với nàng quá một tuần vì tên nào cũng có ý định chịch nàng khi còn chưa nên cơm cháo gì, một số khác không dám trèo cao mặc dù biết nàng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Chỉ duy nhất có Minh, một chàng trai hơn nàng hai tuổi, duyên phận thế nào lại đưa hai người đến với nhau bằng một lần tham gia triển lãm công ty Minh, năm ấy Thảo mới 25 tuổi, Thảo đã bị Minh thu hút không bởi vẻ đẹp trai vì Minh không có đẹp trai, mà vì một tấm lòng nhiệt huyết với công việc, Thảo đã đứng nhìn Minh hàng giờ khi nghe Minh thuyết trình về những công nghệ của công ty mình, nhìn cái cách anh tận tụy đam mê với công việc, điều đó làm Thảo bị thu hút, đương nhiên Minh cũng đã bị quyến rũ bởi thân hình nóng bỏng và gương mặt xinh đẹp của Thảo, cả hai đến với nhau tình cờ như vậy đó. Trong thời gian yêu nhau, cả hai đã rất hạnh phúc, tuy gặp ít nhưng yêu nhiều, Thảo càng lúc càng say mê cái cách mà Minh dành thời gian cho công việc, Thảo coi đó là nét đẹp hiếm có của một người đàn ông, tuy anh không để ý đến mình nhưng Thảo vẫn không cảm thấy buồn lòng. Sau cái đêm liên hoan công ty Minh và Thảo lần đầu tiên làm chuyện đó, Minh đã lấy đi thứ quý giá nhất của Thảo, điều đó làm hai người càng yêu nhau sâu đậm hơn. Minh là một con người phải nói rất lạ, nếu như sau lần đó, được chiêm ngưỡng cơ thể đẹp như tranh vẽ của Thảo thì anh ít nhiều sẽ bị “nghiện”. Nhưng không, sau lần đó công việc vẫn cuốn hút anh hơn cơ thể của người yêu mình. Về phần Thảo, lần đầu tiên nàng được trải nghiệm chuyện ấy, đối với nàng mà nói, nàng cảm thấy cũng khá bình thường, cũng không ghê gớm như bạn thân của nàng kể, lúc ấy vì tình yêu mà nàng đã trao thân gửi phận cho người mà nàng yêu thương, nàng không hề thấy hối hận.2 năm sau khi yêu nhau, Thảo và Minh đã đi đến hôn nhân. Hai gia đình môn đăng hộ đối, Thảo được coi như cục vàng ở nhà thì bố mẹ Minh cũng coi Thảo như cục ngọc trong gia đình, hết lòng yêu thương Thảo, ông Vũ bà Hiền đã tặng hai vợ chồng một căn trung cư làm của hồi môn, còn bên gia đình Thảo đã tặng cho vợ chồng nàng một con xe ô tô Mercedes.1 năm sau khi cưới nhau, tất cả mọi thứ đều vô cùng đẹp, không thiếu thứ gì chỉ thiếu một mụn con, nàng và Minh đã thả cửa một năm nay mà không có dấu hiệu gì, hai bên gia đình, nhất là ông Vũ và bà Hiền đã nhiều lúc nhắc đến vấn đề này mà Thảo không biết trả lời ra sao, tính tình hiền lành nàng lại tự đổi cho bản thân mình không tốt, nên nàng tự cảm thấy áp lực, tự cảm thấy mình đã phụ lòng bố mẹ hai bên. Bản thân nàng lúc này là lứa tuổi đẹp để có một đứa con kháu khỉnh, đôi lúc đi shopping cùng Minh, Thảo hay đến cửa hàng đồ sơ sinh và ngắm nhìn rất lâu, nàng luôn nở một nụ cười xinh mỗi khi nhìn thấy đồ trẻ con, nhưng Minh đã thiếu tinh tế khi không biết vợ mình đang rất muốn có em bé, tuy nhiên, không phải vậy, Minh hiểu rất rõ vợ, Minh rất buồn mỗi lần nhìn thấy vợ như vậy, anh đều lảng tránh vì Minh biết người gây ra lỗi này là mình, cách đây 2 năm Minh đã để ý rất nhiều lần tinh trùng của mình khi bắn lên chiếc bụng phẳng lỳ của Thảo nó có màu trong như nước, điều này khiến anh lo lắng, vì tinh trùng thường rất đặc, nhất là một người như Minh một thời gian dài không động vào phụ nữ thì nó phải nhiều và đặc lắm. Minh đã trốn Thảo đi khám và kết quả đã khiến anh ngỡ ngàng, anh bị vô sinh bệnh lý… Từ đó về sau càng ngày Minh càng yêu Thảo hơn, việc cưới xin Minh đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của vợ, nhưng vì quá yêu nàng nên anh đã quyết định lấy Thảo, dù gì thì bây giờ công nghệ khoa học tiên tiến rồi, vẫn còn nước còn tát.Tuy nhiên gần đây, Minh cảm thấy khá áp lực về việc bố mẹ cứ nhắc nhiều về vấn đề con cái, cũng phải thôi một năm cưới nhau chưa có gì các cụ cũng lo lắm chứ, biết vậy nên Minh chỉ lôi lý do công việc ra chống chế.– Con mời bố mẹ ăn cam ạ. – Thảo đặt đĩa cam lên bàn, sau khi mọi người đã dùng bữa xong. Hôm nay ngày nghỉ Thảo và Minh đến nhà bố mẹ ăn cơm, tuần nào cũng vậy, vì chung cư của hai vợ chồng cũng không cách xa nhà ông Vũ bà Hiền là mấy.– Ừ, bố cảm ơn, con cứ để bát đấy lát dọn, ngồi đây ăn cam đi con. – Ông Vũ nhìn Thảo nói, hôm nay dậy muộn nên Thảo chỉ mặc mỗi chiếc áo lót vào trong và vẫn bận bộ ngủ đến nhà bố mẹ chồng, ông Vũ bà Hiền tính tình thoải mái nên Thảo cũng không lo về vấn đề ăn mặc. Thậm chí ngược lại ông Vũ bà Hiền còn thích là đằng khác, nhìn con bé ăn mặc thế này cảm giác như nó đang sống trong nhà của mình vậy, hai ông bà có mỗi Minh con một, mặc dù ao ước chúng nó sống cùng mình đấy nhưng vì là người mẹ tâm lý nên bà Hiền đã bảo ông Vũ mua cho chúng nó một căn chung cư để sống riêng thời gian đầu, có gì sau này chúng nó dọn về ở cũng không muộn.