Chương : 3
Tối Phương Anh lên mạng tra thông tin về Trần Minh Đức, mọi lời mà Nam nói đều copy giống hệt trên google, chắc cậu nhóc học thuộc lòng đây mà. Hỏi google cô vẫn thấy ko ổn liền hỏi thăm bạn bè, nhất là những đứa mê trai và tài lướt bàn phím nhanh như tia chớp đấy. Quả nhiên mấy phút sau hàng loạt thông tin, đời tư lẫn tin đồn gần xa của anh đều được thu bé lại bằng màn hình máy tính.
Tin đồn thứ nhất từng làm người yêu mang thai rồi chối bỏ trách nhiệm. Là người đàn ông lăng nhăng, số đào hoa là tay sát gái số một Hà Thành. Vung tiền như nước lã, thay bạn gái như thay áo...... Cuối cùng là hình ảnh anh ta hôn và ôm ấp một người phụ nữ ko rõ mặt nhưng thoáng qua cũng biết nhan sắc cô ta ko phải dạng vừa đâu.
Chốt cmn một câu " nhất định phải trốn " Cô ko thể giao cuộc đời mình cho một tên khốn ăn chơi loạn lạc, hại đời con gái nhà người ta mà còn khốn nạn chối bỏ trách nhiệm. Nếu cô cưới anh ta lỡ sau này anh ta cũng đối xử với cô ko ra gì thì chi bằng ba mươi sáu kế trốn là thượng sách.
Phương Anh xé một tờ giấy đôi, đặt bút viết những dòng chữ ko thể nắn nót hơn: " gửi bố mẹ kính yêu và em trai thân yêu, con vẫn còn yêu cuộc đời độc thân nhiều lắm, con còn chưa được đi du lịch vòng quanh trái đất, chưa cùng bạn bè đi ăn các mòn ăn vặt lẫn sơn hào hải vị..... Vì vậy con ko thể cưới sớm, càng ko thể kết hôn với một người đàn ông đồi truỵ, lăng nhăng, đào hoa khốn nạn như Trần Minh Đức. Tóm lại nếu bố mẹ muốn làm thông gia với anh ta thì chi bằng gả Nam đi ạ bởi vì xã hội bây giờ nam cưới nam đã ko thành vấn đề gì mà hai người họ nhìn đẹp đôi lắm. Công và thụ tôi chúc hai người sống hạnh phúc với nhau. Ok i'm fine " Chấm bút Phương Anh dứt khoát ra đi, cô ko dám mang nhiều cùng lắm là mang hai ba bộ quần áo đơn giản nhét vào cái túi nhỏ, à quên cô còn mang luôn lợn cu Nam nuôi ba năm theo chắc tầm con lợn nặng năm triệu kg rồi.
Phương Anh trốn biệt tăm, cả nhà được phen nháo nhác nhất là cu Nam khóc mếu đủ mọi tạp chất khi phát hiện lợn mất tích ko dấu vết mà ko nhầm thì bị chị gái mang theo. Cậu ăn vạ, lăn xả mọi hình dáng để cho bố mẹ biết mình đau khổ như thế nào. Là người trong cuộc cậu thừa biết phải vất vả như thế nào, tích cóp ra sao.....để có thể nuôi được con lợn vừa trắng hồng lại nặng cân.
Trên ghế mặt Minh Đức tối sầm khi đọc lá thư mà Phương Anh để lại, con bé này đúng là fan cuồng đam mỹ dám bảo anh kết hôn với con trai ko ra con trai mà đàn ông chưa dám nói tới. Cứ cho em trai cô là thụ thì dù anh là công, chuyện kết hôn, chuyện trở thành bà chủ Trần sẽ ko bao giờ xảy ra. Dòng họ nhà Trần chưa từng chấp nhận cô chủ lại là " Thụ ".
Phương Anh thuê một ngôi nhà bình dân, tháng tầm năm trăm ngàn gì đó. Cô chưa dám ra ngoài mà chỉ dám ra vào buổi tối. Bởi vì bị bắt là toi đấy. Ngay cả trường học cô cũng ko dám bén mảng tới, cả ngày rơm rớp trong nhà lo bị bắt.
Tin đồn thứ nhất từng làm người yêu mang thai rồi chối bỏ trách nhiệm. Là người đàn ông lăng nhăng, số đào hoa là tay sát gái số một Hà Thành. Vung tiền như nước lã, thay bạn gái như thay áo...... Cuối cùng là hình ảnh anh ta hôn và ôm ấp một người phụ nữ ko rõ mặt nhưng thoáng qua cũng biết nhan sắc cô ta ko phải dạng vừa đâu.
Chốt cmn một câu " nhất định phải trốn " Cô ko thể giao cuộc đời mình cho một tên khốn ăn chơi loạn lạc, hại đời con gái nhà người ta mà còn khốn nạn chối bỏ trách nhiệm. Nếu cô cưới anh ta lỡ sau này anh ta cũng đối xử với cô ko ra gì thì chi bằng ba mươi sáu kế trốn là thượng sách.
Phương Anh xé một tờ giấy đôi, đặt bút viết những dòng chữ ko thể nắn nót hơn: " gửi bố mẹ kính yêu và em trai thân yêu, con vẫn còn yêu cuộc đời độc thân nhiều lắm, con còn chưa được đi du lịch vòng quanh trái đất, chưa cùng bạn bè đi ăn các mòn ăn vặt lẫn sơn hào hải vị..... Vì vậy con ko thể cưới sớm, càng ko thể kết hôn với một người đàn ông đồi truỵ, lăng nhăng, đào hoa khốn nạn như Trần Minh Đức. Tóm lại nếu bố mẹ muốn làm thông gia với anh ta thì chi bằng gả Nam đi ạ bởi vì xã hội bây giờ nam cưới nam đã ko thành vấn đề gì mà hai người họ nhìn đẹp đôi lắm. Công và thụ tôi chúc hai người sống hạnh phúc với nhau. Ok i'm fine " Chấm bút Phương Anh dứt khoát ra đi, cô ko dám mang nhiều cùng lắm là mang hai ba bộ quần áo đơn giản nhét vào cái túi nhỏ, à quên cô còn mang luôn lợn cu Nam nuôi ba năm theo chắc tầm con lợn nặng năm triệu kg rồi.
Phương Anh trốn biệt tăm, cả nhà được phen nháo nhác nhất là cu Nam khóc mếu đủ mọi tạp chất khi phát hiện lợn mất tích ko dấu vết mà ko nhầm thì bị chị gái mang theo. Cậu ăn vạ, lăn xả mọi hình dáng để cho bố mẹ biết mình đau khổ như thế nào. Là người trong cuộc cậu thừa biết phải vất vả như thế nào, tích cóp ra sao.....để có thể nuôi được con lợn vừa trắng hồng lại nặng cân.
Trên ghế mặt Minh Đức tối sầm khi đọc lá thư mà Phương Anh để lại, con bé này đúng là fan cuồng đam mỹ dám bảo anh kết hôn với con trai ko ra con trai mà đàn ông chưa dám nói tới. Cứ cho em trai cô là thụ thì dù anh là công, chuyện kết hôn, chuyện trở thành bà chủ Trần sẽ ko bao giờ xảy ra. Dòng họ nhà Trần chưa từng chấp nhận cô chủ lại là " Thụ ".
Phương Anh thuê một ngôi nhà bình dân, tháng tầm năm trăm ngàn gì đó. Cô chưa dám ra ngoài mà chỉ dám ra vào buổi tối. Bởi vì bị bắt là toi đấy. Ngay cả trường học cô cũng ko dám bén mảng tới, cả ngày rơm rớp trong nhà lo bị bắt.