Chương 7: C7: Đi Thôi Ạ
"Chung tiểu thư, chúng ta xuất phát nhé?" Diệp Thiên Bách đề nghị. "Đi thôi ạ!" Hai người nói rồi đi xuống lầu. "Anh Thiên Bách, anh đừng gọi em là Chung tiểu thư nữa, nghe không thoải mái chút nào." Sau khi lên xe, Chung Linh Hi có chút ghét bỏ nói. "Vậy trước đây tôi gọi cô là gì?" Diệp Thiên Bách mỉm cười hỏi. "Trước kia anh gọi em là nhỏ, Tiểu Hi hoặc Linh Hi, bây giờ anh cũng gọi em như vậy đi." Nhắc đến quá khứ, Chung Linh Hi đột nhiên có chút kích động. "Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Hi vậy." Diệp Thiên Bách trả lời. "Hì hì, được ạ." "Đi thôi, chúng ta đến trung tâm thương mại Star Mall gần đây, ở đó có thể mua mọi thứ." Chung Linh Hi đề nghị. "Được." Diệp Thiên Bách nghe vậy liền đáp rồi khởi động xe, chạy về phía trung tâm thương mại Star Mall. Trung tâm thương mại Star Mall là một trong ba trung tâm thương mại lớn nhất ở Giang Thành, rất xa hoa, diện tích cũng cực kỳ lớn. Hai người lái xe chưa đầy mười phút đã đến đích. Trong một tiếng tiếp theo, Chung Linh Hi lôi kéo Diệp Thiên Bách liên tục mua, mua và mua. Mặc dù Chung Linh Hi đang mua vật dụng hàng ngày cho Diệp Thiên Bách nhưng Diệp Thiên Bách lại không có cách nào cản được đam mê mua sắm của Chung Linh Hi. "Anh Thiên Bách, anh nghĩ còn thiếu gì nữa không?" Chung Linh Hi nghiêm túc hỏi, mặc dù hiện tại trên tay Diệp Thiên Bách đã đầy túi lớn túi nhỏ, mua không ít đồ rồi. "Khụ, nên mua hay không nên mua đều đã mua hết rồi." Diệp Thiên Bách ho nhẹ. "Thật sao? Để em suy nghĩ đã!" "Đúng rồi, vẫn chưa mua dao cạo râu." "Anh Thiên Bách, anh cất đồ đang cầm lên xe trước đi, cứ cầm thế này thì quá mệt, để em đi mua dao cạo râu cho anh, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở tiệm quần áo đằng trước nhé." Chung Linh Hi gãi gãi đầu, cuối cùng cũng nhớ ra, sau đó chia việc. "Được." Diệp Thiên Bách nghe vậy thì xoay người đi về phía chỗ đỗ xe. Mất vài phút, Diệp Thiên Bách cuối cùng cũng đặt mọi thứ gọn gàng lên xe, cốp xe không nhét vừa nên chỉ có thể để một ít ở ghế sau, may là không gian chiếc xe này đủ lớn. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Diệp Thiên Bách đang định xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang vội vã đi về hướng trung tâm thương mại. Nhân vật quen thuộc này không ai khác chính là vợ cũ của anh - Hạ Thanh Nguyệt. Diệp Thiên Bách theo bản năng xoay người lại, đợi Hạ Thanh Nguyệt đi vào trước rồi mới đi vào. Anh đã rời khỏi nhà họ Hạ, anh không muốn chạm mặt nhiều với người nhà họ Hạ, chủ yếu là cũng không có gì cần phải gặp nhau cả. "Anh Thiên Bách, em mua xong rồi, không biết anh có thích không, nhưng cái này là đắt nhất ở tiệm kia rồi." Diệp Thiên Bách vừa bước vào trung tâm thương mại đã chạm mặt Chung Linh Hi, trong tay cô nàng còn đang cầm một bộ âu phục dành cho nam. "Có thể dùng là được rồi." Diệp Thiên Bách nghe vậy thì cười cười. "Vậy kế tiếp chúng ta đi mua cho anh vài bộ quần áo đẹp.""Đi thôi, chúng ta vào xem đi."Chung Linh Hi kéo tay Diệp Thiên Bách đi vào một cửa hàng quần áo, cửa hàng này trông rất cao cấp.Ở cửa hàng này toàn bán đồ hiệu, thậm chí có một số thương hiệu mà Diệp Thiên Bách chưa từng thấy trước đây, ngay cả một chiếc áo sơ mi bình thường cũng có giá vài nghìn."Anh Thiên Bách, anh xem bên này trước, em qua bên kia xem, chọn cho anh hai bộ quần áo để anh mặc đi làm nhé. Anh thấy thích cái gì thì cứ lấy, ông nội nói rồi, nhà em bao tất cả chi phí."Sau khi vào cửa hàng thời trang, Chung Linh Hi dặn dò mấy câu rồi vội vàng đi sang phía khác.Cửa hàng thời trang này khá lớn, thậm chí còn không thể nhìn thấy được điểm cuối của nó.Diệp Thiên Bách nhìn xung quanh, có chút bất đắc dĩ, quần áo ở đây quá đắt.Nếu anh thực sự lấy một vài bộ, chẳng phải sẽ trở thành kẻ ăn bám sao? Đạo đức và lương tâm trong lòng khiến anh không chịu nổi cái việc ăn bám này."Diệp Thiên Bách?" Lúc này đột nhiên có một giọng nói truyền đến. Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thiên Bách cười khổ, rốt cuộc vẫn gặp sao?