Chương 15
Không cần dao, không cần kim, chỉ cần hai ngón tay như thế?
Người này đang làm gì vậy?
Người xung quanh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Có chuyện gì thế? Ai cho cậu ta vào đây vậy?”
“Y tá, mau đuổi cậu ta ra ngoài!”
“Đúng là đi lung tung”.
Một bác sĩ đeo kính tức giận giậm chân, muốn đuổi Lâm Chính đi.
Phòng cấp cứu có hơi lộn xộn.
Tô Cối đi vào vội vàng tiến lên muốn giải thích.
Nhưng đúng lúc này…
Tít!!!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn sang mới phát hiện hình ảnh trên máy đo điện tâm đồ đã là một đường thẳng.
“Tim của bệnh nhân… ngừng đập rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi khàn giọng nói.
“Thời gian quá gấp rút”.
“Bác sĩ Tô, xin nén đau thương”.
Mấy bác sĩ y tá khác cởi mũ thở dài.
“Mẹ kiếp!”
Tô Cối xông lên túm lấy cổ áo của Lâm Dương, giận dữ gào thét: “Cậu hại chết mẹ tôi, cậu trả mạng mẹ tôi lại đây!”
Nói xong, ông ta còn muốn đánh Lâm Chính.
Người bên cạnh vội kéo Tô Cối lại.
“Bác sĩ Tô đừng kích động”.
“Kích động? Mẹ của tôi bị cậu ta hại chết rồi còn bảo tôi đừng kích động?”, Tô Cối kích động la lên: “Tôi muốn truy cứu trách nhiệm của tên này, tôi muốn kiện cậu ta!”
Tô Cối hoàn toàn điên rồi.
Trước cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Bác sĩ Tô, người khác cứu mẹ cậu, sao cậu có thể lấy oán trả ơn muốn kiện người ta được?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.
Một ông lão dáng người gầy gò đứng trước cửa, dù lão không cao, còn ốm yếu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng.
“Là ông Tề!”
Các bác sĩ lộ vẻ cung kính.
Ông Tề là tiền bối đức cao vọng trọng của bệnh viện Đông y, viện trưởng gặp cũng phải khách sáo mấy phần.
“Ông Tề, người này hại chết mẹ tôi, sao ông còn nói cậu ta có ơn với tôi?”, Tô Cối cắn răng hỏi.
Nhưng ông Tề lại liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ai nói mẹ cậu chết rồi?”
“Hả?”, Tô Cối ngơ ngác.
Người này đang làm gì vậy?
Người xung quanh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Có chuyện gì thế? Ai cho cậu ta vào đây vậy?”
“Y tá, mau đuổi cậu ta ra ngoài!”
“Đúng là đi lung tung”.
Một bác sĩ đeo kính tức giận giậm chân, muốn đuổi Lâm Chính đi.
Phòng cấp cứu có hơi lộn xộn.
Tô Cối đi vào vội vàng tiến lên muốn giải thích.
Nhưng đúng lúc này…
Tít!!!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn sang mới phát hiện hình ảnh trên máy đo điện tâm đồ đã là một đường thẳng.
“Tim của bệnh nhân… ngừng đập rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi khàn giọng nói.
“Thời gian quá gấp rút”.
“Bác sĩ Tô, xin nén đau thương”.
Mấy bác sĩ y tá khác cởi mũ thở dài.
“Mẹ kiếp!”
Tô Cối xông lên túm lấy cổ áo của Lâm Dương, giận dữ gào thét: “Cậu hại chết mẹ tôi, cậu trả mạng mẹ tôi lại đây!”
Nói xong, ông ta còn muốn đánh Lâm Chính.
Người bên cạnh vội kéo Tô Cối lại.
“Bác sĩ Tô đừng kích động”.
“Kích động? Mẹ của tôi bị cậu ta hại chết rồi còn bảo tôi đừng kích động?”, Tô Cối kích động la lên: “Tôi muốn truy cứu trách nhiệm của tên này, tôi muốn kiện cậu ta!”
Tô Cối hoàn toàn điên rồi.
Trước cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Bác sĩ Tô, người khác cứu mẹ cậu, sao cậu có thể lấy oán trả ơn muốn kiện người ta được?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.
Một ông lão dáng người gầy gò đứng trước cửa, dù lão không cao, còn ốm yếu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng.
“Là ông Tề!”
Các bác sĩ lộ vẻ cung kính.
Ông Tề là tiền bối đức cao vọng trọng của bệnh viện Đông y, viện trưởng gặp cũng phải khách sáo mấy phần.
“Ông Tề, người này hại chết mẹ tôi, sao ông còn nói cậu ta có ơn với tôi?”, Tô Cối cắn răng hỏi.
Nhưng ông Tề lại liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ai nói mẹ cậu chết rồi?”
“Hả?”, Tô Cối ngơ ngác.