Chương : 5
Chuyện đoàn người Từ đại sư đột nhiên rời đi, một số thanh niên trong thôn rất thất vọng, rốt cuộc lần này Từ đại sư có xem phong thủy nữa không, cứ vậy mà chết, chứng tỏ vị có tiền kia chắc không thể xây biệt thự ở chỗ này được rồi.
Điều này khiến cho những thanh niên trong thôn muốn thay đổi chút thất vọng thực sự, họ vốn còn tưởng nếu trưởng thôn đã mời tiên sinh phong thủy đến xem phong thủy trong thôn thì biết đâu chừng có thể có cơ hội phát triển trong thôn lên chút chứ, ai ngờ thầy phong thủy không rõ cố gắng thế nào, giờ bệnh nặng đi mất rồi.
Úc Linh chẳng có ý kiến gì với chuyện này. Tuy cô không rõ các trưởng lão già làng trong thôn vì sao không đồng ý cho thôn liên hệ với người bên ngoài, mà vẫn cứ duy trì tình trạng thôn như hiện giờ, song trong lòng cô mơ hồ như có chút hiểu rõ, hẳn là những người già cũng có lý do của mình, mà lý đo đó cũng chỉ có những người già mới biết thôi. Các trưởng bối đều nguyện tuân theo quy củ tuần hoàn thế này, các cô làm con cháu, cũng hết cách để thay đổi ý nghĩ của các trưởng lão, cũng đành bỏ qua.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, thật ra cô cũng đã rất quen với hiện trạng của thôn, một thôn trang nhỏ bình yên như ngăn cách với người bên ngoài vậy, không có vẻ ồn ào náo động nóng nảy như bên ngoài, ở đây lúc nào cũng bình yên.
Từng ngày trôi qua nhàn nhã như cũ, Úc Linh ngày nào cũng bình thản sống yên bình trong thôn quê qua từng ngày, gần như quên hết những phồn hoa trong thành thị và những con người phiền phức bên ngoài, ngày nào cũng đi theo bà ngoại bận rộn với công việc nông thôn, thỉnh thoảng thì được Úc Quan Hương mời đi cùng cô ấy vào núi du ngoạn một chuyến.
Tuy Úc Linh lúc nào cũng cự tuyệt lời mời của cô ấy, song Úc Quan Hương vẫn mỗi ngày không phiền chạy qua tìm cô, mời nhiều lần, thỉnh thoảng Úc Linh cũng đồng ý một lần, lên núi cùng cô ấy. Đương nhiên, trông mong vào chuyện cô đi hái thuốc trên núi hay hái nấm gì đó thì không được rồi, đại đa số đều là đi du ngoạn, còn chuyện khác thì để Úc Quan Hương làm hết.
“Mẹ em nói, chị lúc nào cũng ở nhà với thím Bảy suốt, như vậy sẽ buồn bệnh mất, nên bảo em đến gọi chị đi dạo trong núi” Úc Quan Hương trêu Úc Linh cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều, “Trong núi nhiều thứ lắm, hiện giờ lại có quả dại ăn nữa, chị đi sẽ không thấy nhàm chán đâu”
Úc Linh ừ một câu, cảm ơn một câu, cảm thấy vị em họ này lúc nghiêm túc trông thật đáng yêu. Úc Quan Hương lớn lên trong núi từ nhỏ, chỗ nào trong núi mọc cái gì đều biết hết, vừa đến bờ ruộng, cô liền thả giỏ tre xuống, kiễng chân lên, hái được một chùm dâu đất đỏ mọng đưa cho Úc Linh ăn, còn chính cô thì lại cầm một chiếc liềm nhỏ, bắt đầu đào bụi thảo dược, lúc làm việc nghiêm túc vô cùng.
“Chị Úc Linh, đằng trước có một cái suối nhỏ, đợi chút chúng ta đi qua đó rửa mặt nhé, nhưng em nghe nói ở đó có rắn, nên chị đừng đi một mình tới đó nghe” Úc Quan Hương dặn dò.
Úc Linh đáp lại, ngồi lên một tảng đá, dùng nước mang theo rửa sạch dâu, sau đó chậm rãi nhấm nháp. Gió thổi qua mặt, có mấy sợi tóc phất phơ.
Bên chân hơi ngứa, Úc Linh cúi đầu nhìn thấy một con thỏ toàn thân trắng như tuyết chẳng biết đã tới bên chân cô từ lúc nào.
Con thỏ kia béo mập vô cùng, như thừa dinh dưỡng vậy, cả người toàn lông mềm mềm, từ xa nhìn lại trông như một đóa hoa nở trên cỏ xù ra. Con thỏ mập ngước mặt lên nhìn cô, cái miệng hơi hơi mở ra, lộ ra chiếc răng thỏ trăng trắng, thoạt nhìn trông cực kỳ ngốc nghếch, bên mép còn có chất lỏng chảy ra.
Úc Linh đưa cho nó một quả dâu đất. Con thỏ béo mập sau khi nhận lấy nhét ngay vào mồm, vẻ mặt ngốc lại ngước lên nhìn cô. Úc Linh lại đưa cho nó một quả nữa.
Chung quanh có tiếng sàn sạt vang lên, Úc Linh quay đầu, thì thấy có một con nhím màu vàng sáng thò nửa người ra từ bụi cỏ, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô.
Một quả tùng lăn tới chân cô, lại nhìn lên trên, thấy bên cạnh trên một cây tùng cao ba mét, có một chú sóc lông đỏ rực đang nằm trên đó, chiếc đuôi to cứ lắc lư, nhìn cực kỳ chói mắt.
Úc Linh nhìn mãi, chẳng để ý tới chúng, lại tiếp tục cùng con thỏ mập mỗi người một quả dâu ăn cho đến hết.
Ăn xong rồi, Úc Linh chỉ về phía mấy động vật, ý bảo chúng có thể đi rồi. Mấy động vật nhỏ nhìn cô một lát, không những không đi, ngược lại còn chạy về phía cô, lăn sát bên chân, con nào con nấy đều dựa vào gần, hào hứng ngẩng đầu nhìn cô, kể cả con nhìn cô dáng thâm trầm kia nữa. Mãi cho tới khi chung quanh vang lên một trận tiếng sàn sạt sàn sạt thì chúng mới như bị kinh hoảng, nháy mắt chạy mất không thấy bóng đâu.
Úc Quan Hương đào xong thảo dược tới đây, vừa lúc nhìn thấy bóng chú sóc đỏ chạy vào trong bụi cỏ, vẻ mặt đầy tiếc hận nói, “Ai nha, con sóc kia lông thật đẹp quá, tiếc là trốn quá nhanh”
Tiếng sàn sạt đã hết. Úc Linh đáp bừa, cũng không giải thích gì nhiều.
Úc Quan Hương vừa đi tới vừa nói với Úc Linh, “Em còn nhớ chị Úc Linh từ nhỏ đã được động vật thích, lần nào lên núi, không ngày nào không có động vật nhỏ chạy tới, nhìn rất quái. Như những con lợn rừng, con khỉ nè, sói nè, rắn thì thôi đi, vừa không dễ bắt lại không thích người, may là lần nào chị cũng đều không việc gì hết”
Úc Linh lại ừ một câu, cũng không giải thích với cô ấy nhiều. Sau khi các cô rời đi, mấy động vật nhỏ thò đầu ra từ trong bụi cỏ nhìn theo. Con thỏ mập móng còn cầm mấy quả dâu, vừa ăn vừa nói, “Cái vị giống cái trắng nõn nà kia, mùi trên người thơm quá đi, thơm đến nỗi chỉ muốn cắn một miếng thôi”
Con nhím dùng chính lông nhím nhọn trên người chọc vào mông nó, cả giận nói, “Thơm cũng không được, đó là người của ngài Hề Từ, ngươi thế mà còn dám tranh ăn dâu đất với cô ấy nữa, ta sẽ mách Hề Từ, ngươi quấy rối cô ấy”
“Hề, Hề lão, lão đại ư?” Con sóc đang gặm một quả thông nói lắp bắp, “Hề, lão đại, bà ngoại, lâu, rất lâu, mới tới một, lần”
“Hiện giờ Hề Từ đang ở trong đám người hỗn loạn rất tốt, nghe nói là sớm hai mươi năm trước đã đạt được hiệp nghị với chính phủ nhân loại không xâm phạm lẫn nhau, nếu không trong núi này sớm đã bị nhân loại khai phá rồi, đến chúng ta một nơi để sống cũng chẳng còn. Hề Từ là người rất bận, thỉnh thoảng mới trở về thôi” Con nhím dùng giọng cực kiêu ngạo nói.
Con thỏ mập lúc lắc mông, xoa xoa nước miếng bảo, ‘Ta chỉ nói thế thôi mà, ta lại không ăn thịt người, A Thứ ngươi phản ứng ghê quá”
“Thế cũng chưa chắc, đợi sau khi yêu lực ngươi tăng lên, suy nghĩ ngươi sẽ thay đổi ngay. Nghe nói heo Hắc Hắc kia vẫn luôn muốn hóa thành hình người, nên lần trước định ăn cô ấy, nếu không phải có Hề Từ nhắn lại, tung dây leo ra bó chặt lấy heo Hắc Hắc, thì e cô ấy cũng bị heo Hắc Hắc ăn rồi, trước đây heo Hắc Hắc cũng không ăn thịt, hiện tại chẳng phải cũng ăn đó thôi?” Con nhím nói đầy khinh bỉ.
Sóc lại nói lắp lần nữa, “Ta, ta biết rồi, lần trước, heo, heo Hắc Hắc bị, bị lão đại Hề treo lên đánh đó, hóa ra, hóa ra là thế à…”
Con thỏ mập chợt nhớ tới lúc ấy heo Hắc Hắc bị đánh kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, hai tai cụp xuống, che kín mặt mũi mình, quyết định lần sau con người giống cái kia mà lên núi thì nhất định phải cố chịu không chạy đi tìm cô ấy cọ cọ nữa.
Con người giống cái vừa thơm ấy, cũng phải cố nhịn xuống không thể ăn được.
***
Đầm nước ở khe núi, từ trên đỉnh nham thạch thỉnh thoảng rớt xuống từng giọt, tạo thành một đầm nước nhỏ, nước trong đầm trong thấy đáy, có thể nhìn thấy từng viên đá cuội và một số sinh vật nhỏ sống dưới nước, đa số đều là một số cá nhỏ và ốc đá gì đó, cây cỏ gì đó mọc rất tốt.
Úc Linh ngồi xổm trên một tảng đá nhô lên giữa đầm nước, vốc từng vốc nước rửa mặt, đột nhiên gai ốc nổi đầy mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy bên bờ đầm nước có một con rắn hoa trên cây rủ xuống, nhìn các cô chăm chăm, lưỡi thò ra thụt vào trông cực khó coi.
“Quan Hương” Úc Linh rất bình tĩnh kêu lên một tiếng.
Quan Úc Hương sảng khoái rửa mặt, nghe thấy giọng cô, quay đầu nhìn lại theo hướng cô nhìn tự dưng cũng thấy con rắn kia, trợn trừng mắt lên, cũng thè lưỡi ra dọa bên đó.
Con rắn kia nhanh chóng bò đi, chui vào một hốc tối biến mất. Úc Quan Hương như không có chuyện gì, rụt lưỡi về, xắn quần lên, ngồi trên hòn đá ngâm chân. Thời gian cũng khá lâu, cả hai cùng xuống núi.
Nói tóm lại, mỗi lần Úc Linh lên núi đều thế, những ngày đó thường không thấy bóng dáng động vật chạy ra ngay, may mắn gần đây số động vật chạy ra cũng không nguy hiểm như con lợn rừng, sói này… nên cũng không kinh động đến thôn dân.
Về đến nhà bà ngoại thấy cô đầy mồ hôi thì cười ha ha bảo, “Hôm nay đi đâu vậy? Đi chơi có vui không?”
Úc Linh vừa uống trà lạnh vừa nói, ‘Đi bên mảng rừng bên kia ạ, Quan Hương muốn lấy ít thảo dược, nên mới đi, ở đó có nhiều động vật nhỏ, cháu còn nhìn thấy cả một con nhím đầy lông nhọn với con sóc lông đỏ nữa, chỉ là sau đó dừng ở bờ đầm gặp phải một con rắn, may là bị Quan Hương dọa đi mất rồi ạ”
Bà ngoại nghe xong thì bảo, ‘Aizz, cháu từ bé đã dụ động vật trong núi rồi, may là chỉ những động vật nhỏ thôi không gây nguy hiểm gì, sao không bắt con thỏ về nuôi hả?”
“Thôi bà ạ, cháu còn lười chăm sóc mình nữa là, nuôi động vật nhỏ càng không được, chẳng may nuôi sẽ chết ạ”
Bà ngoại vừa bực vừa buồn cười, chọc cô, giả vờ tức giận, “Cháu cứ lười đi, sau này lười như thế thì làm sao đây? Xem ra phải tìm cho cháu một cháu trai làm việc nhà nấu cơm cho cháu mới được, đỡ cho cháu ngày nào đó lười quá bị chết đói đó”
“Không đâu, đói thì cháu sẽ ra ngoài kiếm, đây là bản năng sinh tồn của con người mà”
Bà ngoại nói không lại cô, vừa lải nhải vừa đi hái rau ở vườn. Ngày từng ngày trôi qua thật nhàn nhã, ngay khi Úc Linh tưởng bà ngoại đã không sao thì bà ngoại lại ngất xỉu.
Điều này khiến cho những thanh niên trong thôn muốn thay đổi chút thất vọng thực sự, họ vốn còn tưởng nếu trưởng thôn đã mời tiên sinh phong thủy đến xem phong thủy trong thôn thì biết đâu chừng có thể có cơ hội phát triển trong thôn lên chút chứ, ai ngờ thầy phong thủy không rõ cố gắng thế nào, giờ bệnh nặng đi mất rồi.
Úc Linh chẳng có ý kiến gì với chuyện này. Tuy cô không rõ các trưởng lão già làng trong thôn vì sao không đồng ý cho thôn liên hệ với người bên ngoài, mà vẫn cứ duy trì tình trạng thôn như hiện giờ, song trong lòng cô mơ hồ như có chút hiểu rõ, hẳn là những người già cũng có lý do của mình, mà lý đo đó cũng chỉ có những người già mới biết thôi. Các trưởng bối đều nguyện tuân theo quy củ tuần hoàn thế này, các cô làm con cháu, cũng hết cách để thay đổi ý nghĩ của các trưởng lão, cũng đành bỏ qua.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, thật ra cô cũng đã rất quen với hiện trạng của thôn, một thôn trang nhỏ bình yên như ngăn cách với người bên ngoài vậy, không có vẻ ồn ào náo động nóng nảy như bên ngoài, ở đây lúc nào cũng bình yên.
Từng ngày trôi qua nhàn nhã như cũ, Úc Linh ngày nào cũng bình thản sống yên bình trong thôn quê qua từng ngày, gần như quên hết những phồn hoa trong thành thị và những con người phiền phức bên ngoài, ngày nào cũng đi theo bà ngoại bận rộn với công việc nông thôn, thỉnh thoảng thì được Úc Quan Hương mời đi cùng cô ấy vào núi du ngoạn một chuyến.
Tuy Úc Linh lúc nào cũng cự tuyệt lời mời của cô ấy, song Úc Quan Hương vẫn mỗi ngày không phiền chạy qua tìm cô, mời nhiều lần, thỉnh thoảng Úc Linh cũng đồng ý một lần, lên núi cùng cô ấy. Đương nhiên, trông mong vào chuyện cô đi hái thuốc trên núi hay hái nấm gì đó thì không được rồi, đại đa số đều là đi du ngoạn, còn chuyện khác thì để Úc Quan Hương làm hết.
“Mẹ em nói, chị lúc nào cũng ở nhà với thím Bảy suốt, như vậy sẽ buồn bệnh mất, nên bảo em đến gọi chị đi dạo trong núi” Úc Quan Hương trêu Úc Linh cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều, “Trong núi nhiều thứ lắm, hiện giờ lại có quả dại ăn nữa, chị đi sẽ không thấy nhàm chán đâu”
Úc Linh ừ một câu, cảm ơn một câu, cảm thấy vị em họ này lúc nghiêm túc trông thật đáng yêu. Úc Quan Hương lớn lên trong núi từ nhỏ, chỗ nào trong núi mọc cái gì đều biết hết, vừa đến bờ ruộng, cô liền thả giỏ tre xuống, kiễng chân lên, hái được một chùm dâu đất đỏ mọng đưa cho Úc Linh ăn, còn chính cô thì lại cầm một chiếc liềm nhỏ, bắt đầu đào bụi thảo dược, lúc làm việc nghiêm túc vô cùng.
“Chị Úc Linh, đằng trước có một cái suối nhỏ, đợi chút chúng ta đi qua đó rửa mặt nhé, nhưng em nghe nói ở đó có rắn, nên chị đừng đi một mình tới đó nghe” Úc Quan Hương dặn dò.
Úc Linh đáp lại, ngồi lên một tảng đá, dùng nước mang theo rửa sạch dâu, sau đó chậm rãi nhấm nháp. Gió thổi qua mặt, có mấy sợi tóc phất phơ.
Bên chân hơi ngứa, Úc Linh cúi đầu nhìn thấy một con thỏ toàn thân trắng như tuyết chẳng biết đã tới bên chân cô từ lúc nào.
Con thỏ kia béo mập vô cùng, như thừa dinh dưỡng vậy, cả người toàn lông mềm mềm, từ xa nhìn lại trông như một đóa hoa nở trên cỏ xù ra. Con thỏ mập ngước mặt lên nhìn cô, cái miệng hơi hơi mở ra, lộ ra chiếc răng thỏ trăng trắng, thoạt nhìn trông cực kỳ ngốc nghếch, bên mép còn có chất lỏng chảy ra.
Úc Linh đưa cho nó một quả dâu đất. Con thỏ béo mập sau khi nhận lấy nhét ngay vào mồm, vẻ mặt ngốc lại ngước lên nhìn cô. Úc Linh lại đưa cho nó một quả nữa.
Chung quanh có tiếng sàn sạt vang lên, Úc Linh quay đầu, thì thấy có một con nhím màu vàng sáng thò nửa người ra từ bụi cỏ, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô.
Một quả tùng lăn tới chân cô, lại nhìn lên trên, thấy bên cạnh trên một cây tùng cao ba mét, có một chú sóc lông đỏ rực đang nằm trên đó, chiếc đuôi to cứ lắc lư, nhìn cực kỳ chói mắt.
Úc Linh nhìn mãi, chẳng để ý tới chúng, lại tiếp tục cùng con thỏ mập mỗi người một quả dâu ăn cho đến hết.
Ăn xong rồi, Úc Linh chỉ về phía mấy động vật, ý bảo chúng có thể đi rồi. Mấy động vật nhỏ nhìn cô một lát, không những không đi, ngược lại còn chạy về phía cô, lăn sát bên chân, con nào con nấy đều dựa vào gần, hào hứng ngẩng đầu nhìn cô, kể cả con nhìn cô dáng thâm trầm kia nữa. Mãi cho tới khi chung quanh vang lên một trận tiếng sàn sạt sàn sạt thì chúng mới như bị kinh hoảng, nháy mắt chạy mất không thấy bóng đâu.
Úc Quan Hương đào xong thảo dược tới đây, vừa lúc nhìn thấy bóng chú sóc đỏ chạy vào trong bụi cỏ, vẻ mặt đầy tiếc hận nói, “Ai nha, con sóc kia lông thật đẹp quá, tiếc là trốn quá nhanh”
Tiếng sàn sạt đã hết. Úc Linh đáp bừa, cũng không giải thích gì nhiều.
Úc Quan Hương vừa đi tới vừa nói với Úc Linh, “Em còn nhớ chị Úc Linh từ nhỏ đã được động vật thích, lần nào lên núi, không ngày nào không có động vật nhỏ chạy tới, nhìn rất quái. Như những con lợn rừng, con khỉ nè, sói nè, rắn thì thôi đi, vừa không dễ bắt lại không thích người, may là lần nào chị cũng đều không việc gì hết”
Úc Linh lại ừ một câu, cũng không giải thích với cô ấy nhiều. Sau khi các cô rời đi, mấy động vật nhỏ thò đầu ra từ trong bụi cỏ nhìn theo. Con thỏ mập móng còn cầm mấy quả dâu, vừa ăn vừa nói, “Cái vị giống cái trắng nõn nà kia, mùi trên người thơm quá đi, thơm đến nỗi chỉ muốn cắn một miếng thôi”
Con nhím dùng chính lông nhím nhọn trên người chọc vào mông nó, cả giận nói, “Thơm cũng không được, đó là người của ngài Hề Từ, ngươi thế mà còn dám tranh ăn dâu đất với cô ấy nữa, ta sẽ mách Hề Từ, ngươi quấy rối cô ấy”
“Hề, Hề lão, lão đại ư?” Con sóc đang gặm một quả thông nói lắp bắp, “Hề, lão đại, bà ngoại, lâu, rất lâu, mới tới một, lần”
“Hiện giờ Hề Từ đang ở trong đám người hỗn loạn rất tốt, nghe nói là sớm hai mươi năm trước đã đạt được hiệp nghị với chính phủ nhân loại không xâm phạm lẫn nhau, nếu không trong núi này sớm đã bị nhân loại khai phá rồi, đến chúng ta một nơi để sống cũng chẳng còn. Hề Từ là người rất bận, thỉnh thoảng mới trở về thôi” Con nhím dùng giọng cực kiêu ngạo nói.
Con thỏ mập lúc lắc mông, xoa xoa nước miếng bảo, ‘Ta chỉ nói thế thôi mà, ta lại không ăn thịt người, A Thứ ngươi phản ứng ghê quá”
“Thế cũng chưa chắc, đợi sau khi yêu lực ngươi tăng lên, suy nghĩ ngươi sẽ thay đổi ngay. Nghe nói heo Hắc Hắc kia vẫn luôn muốn hóa thành hình người, nên lần trước định ăn cô ấy, nếu không phải có Hề Từ nhắn lại, tung dây leo ra bó chặt lấy heo Hắc Hắc, thì e cô ấy cũng bị heo Hắc Hắc ăn rồi, trước đây heo Hắc Hắc cũng không ăn thịt, hiện tại chẳng phải cũng ăn đó thôi?” Con nhím nói đầy khinh bỉ.
Sóc lại nói lắp lần nữa, “Ta, ta biết rồi, lần trước, heo, heo Hắc Hắc bị, bị lão đại Hề treo lên đánh đó, hóa ra, hóa ra là thế à…”
Con thỏ mập chợt nhớ tới lúc ấy heo Hắc Hắc bị đánh kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, hai tai cụp xuống, che kín mặt mũi mình, quyết định lần sau con người giống cái kia mà lên núi thì nhất định phải cố chịu không chạy đi tìm cô ấy cọ cọ nữa.
Con người giống cái vừa thơm ấy, cũng phải cố nhịn xuống không thể ăn được.
***
Đầm nước ở khe núi, từ trên đỉnh nham thạch thỉnh thoảng rớt xuống từng giọt, tạo thành một đầm nước nhỏ, nước trong đầm trong thấy đáy, có thể nhìn thấy từng viên đá cuội và một số sinh vật nhỏ sống dưới nước, đa số đều là một số cá nhỏ và ốc đá gì đó, cây cỏ gì đó mọc rất tốt.
Úc Linh ngồi xổm trên một tảng đá nhô lên giữa đầm nước, vốc từng vốc nước rửa mặt, đột nhiên gai ốc nổi đầy mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy bên bờ đầm nước có một con rắn hoa trên cây rủ xuống, nhìn các cô chăm chăm, lưỡi thò ra thụt vào trông cực khó coi.
“Quan Hương” Úc Linh rất bình tĩnh kêu lên một tiếng.
Quan Úc Hương sảng khoái rửa mặt, nghe thấy giọng cô, quay đầu nhìn lại theo hướng cô nhìn tự dưng cũng thấy con rắn kia, trợn trừng mắt lên, cũng thè lưỡi ra dọa bên đó.
Con rắn kia nhanh chóng bò đi, chui vào một hốc tối biến mất. Úc Quan Hương như không có chuyện gì, rụt lưỡi về, xắn quần lên, ngồi trên hòn đá ngâm chân. Thời gian cũng khá lâu, cả hai cùng xuống núi.
Nói tóm lại, mỗi lần Úc Linh lên núi đều thế, những ngày đó thường không thấy bóng dáng động vật chạy ra ngay, may mắn gần đây số động vật chạy ra cũng không nguy hiểm như con lợn rừng, sói này… nên cũng không kinh động đến thôn dân.
Về đến nhà bà ngoại thấy cô đầy mồ hôi thì cười ha ha bảo, “Hôm nay đi đâu vậy? Đi chơi có vui không?”
Úc Linh vừa uống trà lạnh vừa nói, ‘Đi bên mảng rừng bên kia ạ, Quan Hương muốn lấy ít thảo dược, nên mới đi, ở đó có nhiều động vật nhỏ, cháu còn nhìn thấy cả một con nhím đầy lông nhọn với con sóc lông đỏ nữa, chỉ là sau đó dừng ở bờ đầm gặp phải một con rắn, may là bị Quan Hương dọa đi mất rồi ạ”
Bà ngoại nghe xong thì bảo, ‘Aizz, cháu từ bé đã dụ động vật trong núi rồi, may là chỉ những động vật nhỏ thôi không gây nguy hiểm gì, sao không bắt con thỏ về nuôi hả?”
“Thôi bà ạ, cháu còn lười chăm sóc mình nữa là, nuôi động vật nhỏ càng không được, chẳng may nuôi sẽ chết ạ”
Bà ngoại vừa bực vừa buồn cười, chọc cô, giả vờ tức giận, “Cháu cứ lười đi, sau này lười như thế thì làm sao đây? Xem ra phải tìm cho cháu một cháu trai làm việc nhà nấu cơm cho cháu mới được, đỡ cho cháu ngày nào đó lười quá bị chết đói đó”
“Không đâu, đói thì cháu sẽ ra ngoài kiếm, đây là bản năng sinh tồn của con người mà”
Bà ngoại nói không lại cô, vừa lải nhải vừa đi hái rau ở vườn. Ngày từng ngày trôi qua thật nhàn nhã, ngay khi Úc Linh tưởng bà ngoại đã không sao thì bà ngoại lại ngất xỉu.