Chương : 24
Người đánh nhau với Dư Trì Sâm, không phải ai khác mà chính là người trước đó cậu ấy thích, sinh viên đại học năm ba đại học thể dục, Lý Thần.
Thư Tình nghe cậu ấy nói là hai người biết nhau trong đại hội thể dục thể thao các du học sinh, Dư Trì Sâm là tình nguyện bên phiên dịch mà Lý Thần là tình nguyện bên tổ trọng tài, trong quá trình hai người tình nguyện trao đổi, liền ứng với một câu nói: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nảy sinh vô số gian tình.
(*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng – Trích trong bài “Thước kiều tiên”)
Sau đó Dư Trì Sâm liền rơi vào võng tình, càng không thể vãn hồi.
Lý Thần hẹn cậu ấy ra ngoài đáh bóng mấy lần, trong đó có một lần Thư Tình bị Dư Trì Sâm gọi đi lấy danh nghĩa đưa nước uống để gặp đối phương.
Sinh viên đại học thể dục dáng dấp cao to, vóc người bền chắc đẹp mắt, xuyên qua lớp áo thể thao màu trắng còn có thể nhìn thấy hai bắp thịt trên bụng. Thư Tình không thể xác định là đối phương cố ý khoe khoang hay là như thế nào, tóm lại mấy khối cơ bụng này có vẻ còn hơi hơi rung, nháy mắt ra hiệu với cô.
Nghỉ ngơi giữa trận, nhân lúc Dư Trì Sâm ở bên cạnh sân bóng nói chuyện với Thư Tình, Lý Thần với một đám nam sinh kề vai sát cánh, bộ dạng thân mật, thỉnh thoảng còn có một chút động tác hạn chế công kích bất ngờ.
Chỉ tiếc là lúc đó Dư Trì Sâm đưa lưng về phía Lý Thần nên không nhìn thấy cái gì.
Thư Tình cau mày, sau đó nói với Dư Trì Sâm: “Tớ không thể nào thích anh ta”.
Chỉ tiếc khi đó Dư Trì Sâm rơi vào trong cuộc gặp gỡ bất ngờ từ đó không thể vãn hồi, sợ Thư Tình tức giận nên lừa cô lén lút lui tới với Lý Thần.
Sau khi được nghỉ, thậm chí cậu ấy còn cầm máy tính mà ba mua cho đổi lấy tiền để đi du lịch Vân Nam với Lý Thần một lần, đương nhiên, lộ phí tất cả đều là do cậu ấy trả.
Trong mấy ngày đi ra ngoài, ngoại trừ nắm tay và ôm, hai người cũng không làm chuyện khác. Đến tối hôm cuối cùng, Lý Thần hôn cậu ấy rồi nói một câu: “Chúng ta ở chung một chỗ đi”.
Dư Trì Sâm vừa mừng vừa sợ, đêm đó không ngủ được.
Ai ngờ sau khi về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, Dư Trì Sâm đến nhà của Lý Thần, đứng ngoài cửa gọi cho hắn ta, muốn cho hắn ta một niềm vui bất ngờ, kết quả lúc nghe thấy trong điện thoại di động có người đàn ông đang hỏi: “Ai thế?”.
Lý Thần cười nói: “Bạn bè”.
“Lúc này mà còn nhận điện thoại sao? Thật mất hứng”. Người đàn ông kia dường như rất mất hứng.
Điện thoại của Lý Thần cũng không cúp, trấn an người nọ ngay trước Dư Trì Sâm: “A, tức giận sao? Đừng tức giận, vậy thì anh sẽ cúp, chúng ta tiếp tục.....”.
Sau đó là tiếng điện thoại di động bị tiện tay ném loảng xoảng trên khay trà, sau đó là một loạt tiếng mập mờ khiến người ta ghê tởm.
Hàng xóm ra ngoài bỏ rác, nhìn thấy sắc mặt Dư Trì Sâm khó coi đứng ở đó, quan sát trên dưới mấy lần, “Này, đến tìm Lý Thần sao?”.
Dư Trì Sâm không lên tiếng.
Người phụ nữ trung niên kia còn nói: “Không biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ thế nào, bộ dạng thường ngày thì ngay thẳng, lại lệch lạc đi, Lý Thần có thể trông cậy vào tiền bạc của các cậu mà phát tài, mỗi ngày đều có trai đẹp đến tìm”.
Bà lắc đầu một cái rồi cầm thùng rác đi vào nhà.
Đầu ngón tay cầm di động của Dư Trì Sâm trắng bệch, không thể không hiểu những lời người phụ nữ kia có ý gì.
Mây giây sau, cậu ấy bắt đầu gõ mạnh vào cửa, “Lý Thần, cậu ra đây cho tôi”.
Nghĩ cũng biết người ra ngoài mở cửa quần áo xốc xếch như thế nào, bên trong nhà một mảnh hỗn độn, chai lọ, báo chí cũ, hộp giấy bán bên ngoài, còn có quần áo xốc xếch trên đất.
Đối mặt với thảo phạt của cậu, Lý Thần chỉ tựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nói một câu: “Mọi người đều là ra ngoài chơi, cần gì phải nghiêm túc như vậy. Hôm nay tôi thích cậu, ngày mai anh ta yêu thích tôi, ở chung một chỗ đâu phải là chuyện một đêm?”.
Vẻ mặt Dư Trì Sâm rất đáng sợ, Lý Thần bất tri bất giác hỏi một câu: “Tôi nói, cậu sẽ không tưởng thật chứ? Dù sao tiền đi du lịch cũng là cậu trả giúp tôi, nếu như muốn tìm tôi mà nói, xin lỗi, muốn tiền không có, muốn chết thì tôi có một cái mạng”.
Hắn ta còn buông buông tay, vì không có cách nào.
Nói thật, hắn ta nghĩ là Dư Trì Sâm bỏ tiền ra dẫn hắn ta đi chơi một chuyến, ít nhất hắn cũng phải bồi cậu ấy mấy đêm, ai ngờ trong thế giới gay phức tạp lại gặp được một người đơn thuần như vậy, ngay cả hôn nhẹ cũng sẽ đỏ mặt tới mang tai.
Quả thật là một câu bé ngây thơ.
Dư Trì Sâm đánh một quyền vào mặt hắn, trong phòng có một người đàn ông lao ra, tuổi cũng không nhỏ, vóc người cũng lớn, vì vậy hai chọi một, Dư Trì Sâm lại cao không tới 1m8, vóc người thon gầy, không ngoài ý muốn, cậu ấy bị ngược rất thê thảm.
Vì vậy trước đó bác gái hàng xóm ra đổ rác, cửa nhà Lý Thần còn có một người ngọc thụ lâm phong tiêu sái đẹp trai, cũng thành đồ bỏ sau khi trở về, trên đất là một thi thể khoác da người.
Gần mười phút sau, 120 tới, kéo “thi thể” của Dư Trì Sâm đi bệnh viện, trải qua kiểm tra, gãy xương tay, dây chằng bắp đùi bị thương, những chỗ còn lại đều là bị thương ngoài da.
Sau đó Dư Trì Sâm gọi điện miêu tả cho Tần Khả Vi: “Nghe nói lúc 120 chạy tới, cả người tớ co quắp ngã dưới đất”.
Khi Thư Tình vào phòng bệnh theo địa chỉ Tần Khả Vi gửi, sửng sốt không nhận ra được người mặt mũi sưng lên còn được bôi thuốc là Dư Trì Sâm.
Cậu ấy đang rất cố gắng với tay lấy di động trên tủ đầu giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt biến đổi, cậu bụm mặt: “Nhận lầm rồi”.
Chết tiệt, rõ ràng cậu đã dặn đi dặn lại chuyện như thế này không thể nói cho Thư Tình biết!
Cậu nên sớm biết Tần Khả Vi sẽ bán đứng cậu!
Không nghe thấy đối phương trả lời, cậu lại từ từ bỏ tay xuống, nhếch miệng cười nhưng đồng thời lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, chột dạ nói: “Tớ biết cậu định đánh tớ, nhưng trước khi đánh cho tớ xin nửa tháng chữa thương, sau đó đánh tớ cũng được.... Nhưng tốt nhất là đổi bệnh viện, ở đây thật không tốt lắm”.
Thư Tình hận đến nghiến răng, cô tình nguyện là mình bị đánh thành như vậy, còn hơn là bị người ta ngược thân còn ngược thân!
“Cậu có bệnh à? Sống hơn hai mươi năm, toàn bộ người đàn ông tốt trên thế giới cậu không tìm, hết lần này tới lần khác lại tìm cái người buồn nôn nhân nhất. Tớ đã nói với cậu từ lâu là hắn ta tác phong bất chính rồi, cậu coi lời nói của tớ như gió thoảng bên tai phải không?”.
Sắc mặt Dư Trì Sâm trắng nhợt, gân cổ lên cãi: “Trước khi lên giường ai mà biết trước được đối phương có phải xử nam hay không? Lúc đầu tớ đâu biết hắn ta là người như thế, nếu không cũng sẽ không đổi máy tính ba mua cho lấy tiền giúp hắn mua vé máy bay!”.
Ánh mắt của cậu hơi hồng, giọng nói cũng cố gắng đè nén nỗi khổ, vì vậy đỏ mặt tía tai la ầm lên: “Lúc lão tử tìm hắn, đã chuẩn bị cả bao ngừa thai, kết quả là hắn ta nói với lão tử là chưa bao giờ dùng thứ đó, không cùng một loại người với lão tử! Con mẹ nó có biết cái đồ này đắt thế nào không? Lại không thể đem bán! Nói sớm một chút sẽ chết ——”.
Giọng nói bị mắc kẹt lại.
Chương này dài dã man í ~ Chia làm 3 phần nha ~ còn 1 phần nữa mí hết chương
Nguyên nhân là Cố Chi dừng xe ở bãi đỗ xe nên đến chậm một chút đang khoan thai đi tới cửa phòng bệnh, Dư Trì Sâm cả kinh, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó sửng sốt há hốc miệng không thể nói ra một chữ nào.
Cố Chi bình tĩnh nhìn cậu ta một cái, sau đó nói với Thư Tình: “Tôi đi nói chuyện với bác sĩ một chút, hai em cứ nói chuyện”.
Hai em cứ nói chuyện....
Hai em cứ nói chuyện....
Dư Trì Sâm vẫn còn ở trong trạng thái tắt điện.
Nói chuyện cái rắm ấy mà nói chuyện, cậu chỉ hận không thể chết trên xe cứu thương 120, chân đạp trên con hạc đi về hướng Tây, như thế sẽ không lưu lạc đến đây!
Cố Chi đi vào phòng làm việc bác sĩ, gõ gõ cánh cửa đang mở.
Bác sĩ đang ghi chép tuổi khoảng ba mươi, nhanh chóng quay đầu lại, “Chuyện gì ——”, nói được một nửa, anh ta chợt dừng lại kinh ngạc kêu một tiếng, “Cố Chi?”.
... ........
Cố Chi nhận ảnh chụp CT của Dư Trì Sâm từ tay Dịch Thính Phong, anh cầm lên, hướng về phía ánh sáng nhìn một chút, sau đó nói: “Tốt rồi, không phải là vấn đề nghiêm trọng, chẳng qua là bị gãy xương cấp độ thấp, bó thạch cao nghỉ ngơi một quãng thời gian là không có vấn đề gì”.
Anh đặt ảnh chụp lên bàn, “Những vết thương ở chỗ khác thì sao?”.
“Dây chằng bắp đùi bị kéo thương, cũng không nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này không thể vận động mạnh, sau này cũng phải chú ý hồi phục, nếu không việc dễ dàng sẽ thành khó giải quyết”. Dịch Thính Phong cười nói, “Cậu bé đó là...”.
“Học trò tôi”.
“Học y?”.
Cố Chi cười cười, “Không, là học Tiếng Pháp”.
“Tiếng Pháp?”. Dịch Thính Phong lắp bắp kinh hãi, “Cậu bây giờ.... không ở Bắc Kinh hả?”.
“Đâu chỉ không ở Bắc Kinh, tôi đã không cầm dao nhiều năm nay”.
Giọng nói Cố Chi lưa thưa bình thường, lại khiến Dịch Thính Phong không nói được gì một thời gian thật dài, cuối cùng anh ta bật cười vỗ vai anh.
“Tiểu tử, cậu học nói giỡn từ khi nào vậy?”.
Cố Chi mỉm cười nhìn anh, “Lúc nào thì tôi lấy chuyện như vậy ra nói giỡn?”.
Vẻ mặt Dịch Thính Phong chậm lại, “Là thật? .... Đã xảy ra chuyện gì? Mấy năm nay cậu không liên lạc với tôi, tôi cứ nghĩ là cậu bận rộn chạy trong nước và nước ngoài, vừa là trụ cột chính ở bên kia, cho nên không để ý tới nhân vật nhỏ bé như tôi, làm sao lại... làm sao lại ngay cả dao cũng không cầm?”.
*
Lúc Cố Chi trở lại phòng bệnh, Thư Tình đã ồn ào xong với Dư Trì Sâm rồi, bệnh nhân nằm trên giường thở phì phì, nằm ngửa hình chữ bát (八), nhìn chằm chằm trần nhà không nói lời nào, còn cô an vị ngồi trên ghế salon, mắt lạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Dư Trì Sâm.
“Tôi đã xem qua ảnh chụp CT của cậu ấy, bị thương không nặng, giai đoạn sau chủ yếu phải nghỉ ngơi tốt”. Cố Chi đi tới bên cạnh Thư Tình.
Cô buông tay cười một tiếng, “C' est domage”. (Thật đáng tiếc)
“Cậu cút, cậu cút đi!”. Dư Trì Sâm quát.
“Vậy thì tốt, cậu nghĩ là ai nguyện ý nhìn bộ dạng muốn chết không sống của cậu!”.
Thư Tình đứng lên, cắn răng nghiến lợi đi ra ngoài.
Không ngờ được đi tới một nửa, người trên giường lại lớn tiếng hô, “Này, ít nhất trước khi đi phải để tiền thuốc thang lại chứ?”.
“Ha ha?”. Thư Tình mặt không đổi quay đầu lại. “Mới vừa rồi ai nói tình nguyện đời này không biết tôi, xin hỏi vị đại ca này, mẹ anh không dạy cho anh biết không nên tiếp nhận ý tốt của người lạ sao? Bèo nước gặp nhau, đều là khách trên quê người, tại sao tôi phải giúp anh?”.
Dư Trì Sâm ủy khuất nói: “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải quen biết.....”.
Cố Chi đỡ trán.
Những lời nói không có dinh dưỡng này, tốt nhất là nên ít nghe hơn.
Anh kéo cánh tay Thư Tình, lôi cô ngồi về ghế salon, “Có gì thì nói đàng hoàng”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Mới vừa rồi ở trên đường ai là người lo lắng đến nỗi tay chân luống cuống?”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Cậu ấy bị thương”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Không chỉ là thân thể”. Anh nói chậm, mỗi từ một lần, lại một lần nhắc nhở cô.
Thư Tình không nói gì nữa, trầm mặc nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của anh trầm tĩnh mà thâm thúy, mang theo sức thuyết phục khiến người khác phải làm.
Thư Tình cúi đầu nhìn chân, mãi lúc sau mới nhỏ giọng nói một câu: “Em biết rồi”.
Cố Chi đi tới một bên, nhìn cô đi tới bên cạnh giường bệnh, sau đó nhỏ giọng hỏi Dư Trì Sâm: “Cậu có đau không?”.
Dư Trì Sâm chỉ kém nước khóc rống lên chảy nước mắt, giống như cô vợ nhỏ dùng tay phải không bị thương lau nước mắt, “Đau đến nỗi không muốn sống rồi....”.
“Vậy thì cậu đi chết đi!”. Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, mặt Tần Khả Vi đỏ lên, nổi giận đùng đúng rống lên một câu.
Ánh mắt Dư Trì Sâm sẽ nhắm lại.
Thần ơi, lại một người nữa.....
*
Cơm trưa là cơm Cố Chi mang từ phòng ăn bệnh viện về, nhân lúc anh không có ở đó, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đều đem hướng câu chuyện chuyển về phía Thư Tình.
Đối mặt với hai người bọn họ, Thư Tình cũng không cần thiết phải che che giấu giấu, vì vậy cô tóm tắt đơn giản mọi chuyện đã xảy ra, dĩ nhiên một chút vấn đề khiến người ta suy nghĩ xa xôi đã được cô tỉnh lược.
Ví như tối qua hai người họ ngủ chung một phòng.
Dù sao Cố Chi vẫn là thầy của bọn họ, về chuyện của anh, Thư Tình nói cũng có chỗ cố kỵ.
Tần Khả Vi chắt lưỡi hít hà, “Hơn nửa đêm còn tới tìm cậu, đã sớm vượt qua phạm vi một thầy giáo đối với học sinh? Chẳng lẽ.....”. Cô quan sát trên dưới Thư Tình vài lần. “Chẳng lẽ thầy Cố bị đục thủy tinh thể rồi?”.
Thư Tình nghiêm mặt, vừa nhìn ra ngoài cửa, lo lắng Cố Chi sẽ trở lại, vừa làm bộ xắn tay áo đánh người, “Lời như vậy ít nói càn đi!”.
Nhưng trong đáy lòng lại có một chút kích động.
Không kiềm chế được phần không yên tĩnh và mong đợi.
Sau khi Cố Chi đưa cơm tới thì nhận được một cuộc điện thoại, ở bệnh viện có một ca bệnh quan trọng cần anh tham dự.
Trước khi đi, anh nói với Thư Tình một tiếng: “Tối nay liên lạc”.
Sau khi tay Dư Trì Sâm bó bột lại là có thể xuất viện, nhưng bộ dạng này cậu không dám về nhà, sống chết cũng cầu xin Thư Tình và Tần Khả Vi chứa chấp cậu.
Thư Tình cười cười: “Xin lỗi, thức ăn của nhà tớ không nuôi nổi động vật ăn thịt. Tự cậu ở viện vài ngày, dưỡng tốt những vết thương trên mặt, xong chỗ đó thì lại về. Tay này nói ngã cũng được, đụng cũng được, tóm lại phải về nhà khai báo rõ ràng với ba mẹ”.
Tần Khả Vi gật đầu: “Trên đường tớ đến đây đã gọi điện cho mẹ cậu, nói cậu đến nhà tớ chơi mấy ngày, Thư Tình nói đúng, vết thương trên mặt lành thì cậu về đi, đừng để ba mẹ cậu lo lắng”.
Không ai thu lưu, Dư Trì Sâm đành phải chấp nhận sự sắp xếp như vậy.
Lúc đi đến phòng làm việc của bác sĩ, lại nghe thấy Dịch Thính Phong cười nói: “Thầy Cố của các em đã thanh toán hết”.
Thư Tình ngẩn ra, lại ngẫu nhiên cảm thấy đây là việc Cố Chi sẽ làm, ở trong dự liệu của cô.
Tần Khả Vi vất vả chạy tới thành phố A, trước mắt thì thấy Dư Trì Sâm không có gì đáng ngại, cũng phải trở về giúp mẹ trông cửa hàng, mẹ của cô ấy mở một cái siêu thị nhỏ, gần đây có một nhân viên trong cửa hàng nghỉ sinh con, trong cửa hàng cũng cực kỳ bận rộn.
Thư Tình ở lại với Dư Trì Sâm một buổi chiều, buổi tối ăn cơm ở phòng ăn bệnh viện, cuối cùng còn không gọi điện thoại cho Cố Chi.
Cô ngồi trên ghế salon phòng bệnh, nói về Cố Chi với Dư Trì Sâm, dường như là thử dò xét hỏi cậu: “Cậu có cảm thấy thầy ấy đối với tớ rất tốt không?”.
“Thầy ấy đối với ai cũng rất tốt”.
“Nhưng Tần Khả Vi cũng nói, buổi tối thầy còn lái xe đến đó tìm tớ....”. Thư Tình hơi chần chừ, “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ làm như vậy với học sinh của mình sao?”.
“Sao cậu không hỏi một chút, nếu như đổi lại không phải là cậu, thầy ấy có làm như vậy không?”. Dư Trì Sâm nói toạc ra tiếng lòng của cô, ngoài dự liệu là không nói chuyện theo kiểu mượn đề tài, “Có chuyện cậu có thể không biết, mấy ngày trước lễ giáng sinh thầy có xin nghỉ một lần, không đến dạy bọn tớ. Lúc tớ đang trực thì nghe cô chủ nhiệm bộ môn nói, buổi tối hôm trước, sau khi thầy dạy xong lớp song ngữ, lúc về nhà trời lại mưa to, lúc thầy đang đi trên đường 3 thì gặp một chiếc xe ô tô bình ắc quy bị hết, thầy đội mưa dùng động cơ kéo xe đi vòng hai đường đến cửa hàng sửa xe”.
Dư Trì Sâm nói, lúc đó trời lạnh như vậy, thầy cưỡi mô tô chỉ mặc một cái áo mưa, đi qua nhà mà không vào, lặng lẽ giúp người ta đưa xe đến cửa hàng sửa xe, dính mưa hơn nửa giờ.
Cuối cùng ngày hôm sau cảm nặng, lúc này mới xin nghỉ ốm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thư Tình, “Có người thoạt nhìn cao cao tại thượng nhưng đợi đến khi cậu tiếp xúc lại có cảm giác như người đó cách cậu rất gần. Người đó đối tốt với cậu, lòng cậu có cảm kích, người đó ưu tú như vậy, cậu có sự ngưỡng mộ, thật ra điều đó rất bình thường. Nhưng cậu cũng phải biết, người đó không chỉ tốt với mình cậu mà là đối tốt với tất cả mọi người, thậm chí là một người xa lạ”.
Thư Tình nhìn bộ dạng hiếm khi nghiêm túc của cậu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Dư Trì Sâm nhìn bức tường trắng, nhỏ giọng nói một câu, “Nhưng rốt cuộc cách cậu gần hay xa, không phải do cậu quyết định, rất có thể quay đầu lại, tất cả chỉ là ảo giác của cậu.... từ đầu đến cuối đều không phải người của cùng một thế giới”.
Cậu nói xong, cuối cùng lại vòng qua người mình.
Thư Tình không có lời nào để nói, nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng không liên lạc với anh như lời anh nói.
Bởi vì cô phát hiện ra mình không tìm được lý do để liên lạc với anh.
Nếu như theo lời của Dư Trì Sâm, cô phải thấy ánh sáng của anh một lần, thật ra anh nhìn qua thì tự phụ xa cách nhưng lại có trái tim ấm áp, nguyện ý vì một người xa lạ dầm mưa ngã bệnh.
Phần yêu thích và ngưỡng mộ anh ở trong lòng cô lại sâu thêm vài phần.
Nhưng lời nói này cũng đánh thức cô, anh tốt với cô, có lẽ thật sự chỉ vì thói quen.
Trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, không có ai nói chuyện.
Cũng lúc đó, Cố Chi đứng dười tầng một của bệnh viện, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đơn độc ở căn phòng, lấy điện thoại di động ra tìm được số điện thoại.
Thư Tình bắt máy điện thoại, trong lòng rất phức tạp.
Cô nghe Cố Chi nói với giọng trầm ổn dễ nghe: “Em định làm ổ trên ghế salon phòng bệnh một đêm sao?”.
“.....”.
“Đi thôi, tôi sẽ từ bi thu lưu em một đêm, nhưng mà lần này tôi muốn thu tiền phòng”.
“.... Vậy em thấy làm ổ ở ghế salon có vẻ khá”. Cô ngồi đến nỗi thắt lưng cũng đau, vì vậy đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, “Em rất nghèo, không trả nổi ——”.
Tiếng nói ngừng lại.
Dưới ánh đèn đường dịu dàng, người đàn ông cầm điện thoại di động nói chuyện với cô, bóng dáng bị đèn đường kéo vừa dài vừa nhỏ.
Mùa đông thường tối sớm, mới hơn bảy giờ thôi nhưng màn đêm đã buông xuống rồi.
Nhưng anh yên lặng đứng ở nơi đó, không hề bị ảnh hưởng bởi quang cảnh xung quanh.
Cậu bé trong cửa hàng ăn ở lầu một chạy tới chạy lui trên khoảng đất trống, lại không may té ngã, anh nhanh chóng đi tới đỡ cậu bé lên, nhẹ giọng hỏi một câu: “Ngã có đau không?”.
Cậu bé lắc đầu chạy đi.
Cố Chi đứng dậy, khẽ cười mấy tiếng, “Nói đến tiền có vẻ hơi khiếm nhã? Tôi vừa mới xong hết, còn chưa ăn cơm, nếu như cảm thấy thiếu tôi thì em mau mời tôi một bữa tiệc lớn đi”.
Thư Tình không lên tiếng, cứ kinh ngạc đứng nhìn anh từ cửa sổ lầu ba.
Quả nhiên anh là người tốt, đối với ai cũng tốt.
Mà người đàn ông đứng dưới lầu dường như cũng nhận ra được cái gì, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba.
Thư Tình cảm thấy Dư Trì Sâm ở sau lưng nhìn mình với ánh mắt nặng nề, vì vậy cô rất tự giác nói: “.... Thầy Cố, thầy về nhà ăn cơm đi, em ở đây với Dư Trì Sâm là được rồi”.
Hai người nhìn nhau gần ba giây, cô nghe người ở đầu dây bên kia từ tốn nói một câu: “Tôi biết, vậy thì mì thịt bò đi”.
“.....”.
***
Đoạn kịch nhỏ: Thầy Cố sưu tầm [mùa thứ hai]
Mẩu chuyện 1:
Tác giả: Bạn trai chính thức, thầy Cố, lúc nào thì cậu thăng cấp trở thành bạn trai chính thức?
Cố Chi (liếc về phía Thư Tình): Không phải cái này nên hỏi cô ấy sao?
Tác giả chuyển ống kính sang Thư Tình.
Thư Tình (tức giận): Anh ấy không tỏ tình! Sao lại thăng cấp được?
Cố Chi (bình tĩnh): Tỏ tình? Đây không phải là phong cách của tôi. (Ngẩng đầu nhìn tác giả, ánh mắt híp lại) Cô đang tính toán cái gì? Tôi nói cho cô biết, nếu như viết loạn thì tôi sẽ mổ bụng.
Tác giả: ... Những từ này sao quen tai vậy? Vai nam chính cũng thế, chuyện kể lại sẽ BE (Bad Ending)... tôi không muốn..... T-T
Cố Chi: Cô nghĩ nhiều quá, ý tôi là cắt suy nghĩ trong lòng của cô.
Mẩu chuyện 2:
Tác giả: Xin hỏi thầy Cố, khi nào thầy sẽ làm một ít chuyện không đơn thuần với đứa nhỏ này?
Cố Chi: Khi nào tôi lột sạch cô ấy ra.
Tác giả: Đừng cụ thể như vậy =_= cậu hãy nói một thời gian đại khái.
Cố Chi: A, trước khi kết thúc toàn bộ truyện.
Tác giả: *Lau mồ hôi* có thể đừng đùa giỡn tôi được không? Cậu có thể tôn trọng tâm tình của một ký giả không?
Cố Chi (lạnh lùng nhìn): Là tôi lên giường hay cô lên giường? Cô có thể tôn trọng tâm tình của người trong cuộc bị thờ ờ nhìn yêu yêu rồi còn phải trả lời những vấn đề khiêu chiến sự thông minh của loài người này không?
Lần phỏng vấn này, lòng của tác giả nặng nề rơi xuống đáy màn.
Thư Tình nghe cậu ấy nói là hai người biết nhau trong đại hội thể dục thể thao các du học sinh, Dư Trì Sâm là tình nguyện bên phiên dịch mà Lý Thần là tình nguyện bên tổ trọng tài, trong quá trình hai người tình nguyện trao đổi, liền ứng với một câu nói: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nảy sinh vô số gian tình.
(*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng – Trích trong bài “Thước kiều tiên”)
Sau đó Dư Trì Sâm liền rơi vào võng tình, càng không thể vãn hồi.
Lý Thần hẹn cậu ấy ra ngoài đáh bóng mấy lần, trong đó có một lần Thư Tình bị Dư Trì Sâm gọi đi lấy danh nghĩa đưa nước uống để gặp đối phương.
Sinh viên đại học thể dục dáng dấp cao to, vóc người bền chắc đẹp mắt, xuyên qua lớp áo thể thao màu trắng còn có thể nhìn thấy hai bắp thịt trên bụng. Thư Tình không thể xác định là đối phương cố ý khoe khoang hay là như thế nào, tóm lại mấy khối cơ bụng này có vẻ còn hơi hơi rung, nháy mắt ra hiệu với cô.
Nghỉ ngơi giữa trận, nhân lúc Dư Trì Sâm ở bên cạnh sân bóng nói chuyện với Thư Tình, Lý Thần với một đám nam sinh kề vai sát cánh, bộ dạng thân mật, thỉnh thoảng còn có một chút động tác hạn chế công kích bất ngờ.
Chỉ tiếc là lúc đó Dư Trì Sâm đưa lưng về phía Lý Thần nên không nhìn thấy cái gì.
Thư Tình cau mày, sau đó nói với Dư Trì Sâm: “Tớ không thể nào thích anh ta”.
Chỉ tiếc khi đó Dư Trì Sâm rơi vào trong cuộc gặp gỡ bất ngờ từ đó không thể vãn hồi, sợ Thư Tình tức giận nên lừa cô lén lút lui tới với Lý Thần.
Sau khi được nghỉ, thậm chí cậu ấy còn cầm máy tính mà ba mua cho đổi lấy tiền để đi du lịch Vân Nam với Lý Thần một lần, đương nhiên, lộ phí tất cả đều là do cậu ấy trả.
Trong mấy ngày đi ra ngoài, ngoại trừ nắm tay và ôm, hai người cũng không làm chuyện khác. Đến tối hôm cuối cùng, Lý Thần hôn cậu ấy rồi nói một câu: “Chúng ta ở chung một chỗ đi”.
Dư Trì Sâm vừa mừng vừa sợ, đêm đó không ngủ được.
Ai ngờ sau khi về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, Dư Trì Sâm đến nhà của Lý Thần, đứng ngoài cửa gọi cho hắn ta, muốn cho hắn ta một niềm vui bất ngờ, kết quả lúc nghe thấy trong điện thoại di động có người đàn ông đang hỏi: “Ai thế?”.
Lý Thần cười nói: “Bạn bè”.
“Lúc này mà còn nhận điện thoại sao? Thật mất hứng”. Người đàn ông kia dường như rất mất hứng.
Điện thoại của Lý Thần cũng không cúp, trấn an người nọ ngay trước Dư Trì Sâm: “A, tức giận sao? Đừng tức giận, vậy thì anh sẽ cúp, chúng ta tiếp tục.....”.
Sau đó là tiếng điện thoại di động bị tiện tay ném loảng xoảng trên khay trà, sau đó là một loạt tiếng mập mờ khiến người ta ghê tởm.
Hàng xóm ra ngoài bỏ rác, nhìn thấy sắc mặt Dư Trì Sâm khó coi đứng ở đó, quan sát trên dưới mấy lần, “Này, đến tìm Lý Thần sao?”.
Dư Trì Sâm không lên tiếng.
Người phụ nữ trung niên kia còn nói: “Không biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ thế nào, bộ dạng thường ngày thì ngay thẳng, lại lệch lạc đi, Lý Thần có thể trông cậy vào tiền bạc của các cậu mà phát tài, mỗi ngày đều có trai đẹp đến tìm”.
Bà lắc đầu một cái rồi cầm thùng rác đi vào nhà.
Đầu ngón tay cầm di động của Dư Trì Sâm trắng bệch, không thể không hiểu những lời người phụ nữ kia có ý gì.
Mây giây sau, cậu ấy bắt đầu gõ mạnh vào cửa, “Lý Thần, cậu ra đây cho tôi”.
Nghĩ cũng biết người ra ngoài mở cửa quần áo xốc xếch như thế nào, bên trong nhà một mảnh hỗn độn, chai lọ, báo chí cũ, hộp giấy bán bên ngoài, còn có quần áo xốc xếch trên đất.
Đối mặt với thảo phạt của cậu, Lý Thần chỉ tựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nói một câu: “Mọi người đều là ra ngoài chơi, cần gì phải nghiêm túc như vậy. Hôm nay tôi thích cậu, ngày mai anh ta yêu thích tôi, ở chung một chỗ đâu phải là chuyện một đêm?”.
Vẻ mặt Dư Trì Sâm rất đáng sợ, Lý Thần bất tri bất giác hỏi một câu: “Tôi nói, cậu sẽ không tưởng thật chứ? Dù sao tiền đi du lịch cũng là cậu trả giúp tôi, nếu như muốn tìm tôi mà nói, xin lỗi, muốn tiền không có, muốn chết thì tôi có một cái mạng”.
Hắn ta còn buông buông tay, vì không có cách nào.
Nói thật, hắn ta nghĩ là Dư Trì Sâm bỏ tiền ra dẫn hắn ta đi chơi một chuyến, ít nhất hắn cũng phải bồi cậu ấy mấy đêm, ai ngờ trong thế giới gay phức tạp lại gặp được một người đơn thuần như vậy, ngay cả hôn nhẹ cũng sẽ đỏ mặt tới mang tai.
Quả thật là một câu bé ngây thơ.
Dư Trì Sâm đánh một quyền vào mặt hắn, trong phòng có một người đàn ông lao ra, tuổi cũng không nhỏ, vóc người cũng lớn, vì vậy hai chọi một, Dư Trì Sâm lại cao không tới 1m8, vóc người thon gầy, không ngoài ý muốn, cậu ấy bị ngược rất thê thảm.
Vì vậy trước đó bác gái hàng xóm ra đổ rác, cửa nhà Lý Thần còn có một người ngọc thụ lâm phong tiêu sái đẹp trai, cũng thành đồ bỏ sau khi trở về, trên đất là một thi thể khoác da người.
Gần mười phút sau, 120 tới, kéo “thi thể” của Dư Trì Sâm đi bệnh viện, trải qua kiểm tra, gãy xương tay, dây chằng bắp đùi bị thương, những chỗ còn lại đều là bị thương ngoài da.
Sau đó Dư Trì Sâm gọi điện miêu tả cho Tần Khả Vi: “Nghe nói lúc 120 chạy tới, cả người tớ co quắp ngã dưới đất”.
Khi Thư Tình vào phòng bệnh theo địa chỉ Tần Khả Vi gửi, sửng sốt không nhận ra được người mặt mũi sưng lên còn được bôi thuốc là Dư Trì Sâm.
Cậu ấy đang rất cố gắng với tay lấy di động trên tủ đầu giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt biến đổi, cậu bụm mặt: “Nhận lầm rồi”.
Chết tiệt, rõ ràng cậu đã dặn đi dặn lại chuyện như thế này không thể nói cho Thư Tình biết!
Cậu nên sớm biết Tần Khả Vi sẽ bán đứng cậu!
Không nghe thấy đối phương trả lời, cậu lại từ từ bỏ tay xuống, nhếch miệng cười nhưng đồng thời lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, chột dạ nói: “Tớ biết cậu định đánh tớ, nhưng trước khi đánh cho tớ xin nửa tháng chữa thương, sau đó đánh tớ cũng được.... Nhưng tốt nhất là đổi bệnh viện, ở đây thật không tốt lắm”.
Thư Tình hận đến nghiến răng, cô tình nguyện là mình bị đánh thành như vậy, còn hơn là bị người ta ngược thân còn ngược thân!
“Cậu có bệnh à? Sống hơn hai mươi năm, toàn bộ người đàn ông tốt trên thế giới cậu không tìm, hết lần này tới lần khác lại tìm cái người buồn nôn nhân nhất. Tớ đã nói với cậu từ lâu là hắn ta tác phong bất chính rồi, cậu coi lời nói của tớ như gió thoảng bên tai phải không?”.
Sắc mặt Dư Trì Sâm trắng nhợt, gân cổ lên cãi: “Trước khi lên giường ai mà biết trước được đối phương có phải xử nam hay không? Lúc đầu tớ đâu biết hắn ta là người như thế, nếu không cũng sẽ không đổi máy tính ba mua cho lấy tiền giúp hắn mua vé máy bay!”.
Ánh mắt của cậu hơi hồng, giọng nói cũng cố gắng đè nén nỗi khổ, vì vậy đỏ mặt tía tai la ầm lên: “Lúc lão tử tìm hắn, đã chuẩn bị cả bao ngừa thai, kết quả là hắn ta nói với lão tử là chưa bao giờ dùng thứ đó, không cùng một loại người với lão tử! Con mẹ nó có biết cái đồ này đắt thế nào không? Lại không thể đem bán! Nói sớm một chút sẽ chết ——”.
Giọng nói bị mắc kẹt lại.
Chương này dài dã man í ~ Chia làm 3 phần nha ~ còn 1 phần nữa mí hết chương
Nguyên nhân là Cố Chi dừng xe ở bãi đỗ xe nên đến chậm một chút đang khoan thai đi tới cửa phòng bệnh, Dư Trì Sâm cả kinh, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó sửng sốt há hốc miệng không thể nói ra một chữ nào.
Cố Chi bình tĩnh nhìn cậu ta một cái, sau đó nói với Thư Tình: “Tôi đi nói chuyện với bác sĩ một chút, hai em cứ nói chuyện”.
Hai em cứ nói chuyện....
Hai em cứ nói chuyện....
Dư Trì Sâm vẫn còn ở trong trạng thái tắt điện.
Nói chuyện cái rắm ấy mà nói chuyện, cậu chỉ hận không thể chết trên xe cứu thương 120, chân đạp trên con hạc đi về hướng Tây, như thế sẽ không lưu lạc đến đây!
Cố Chi đi vào phòng làm việc bác sĩ, gõ gõ cánh cửa đang mở.
Bác sĩ đang ghi chép tuổi khoảng ba mươi, nhanh chóng quay đầu lại, “Chuyện gì ——”, nói được một nửa, anh ta chợt dừng lại kinh ngạc kêu một tiếng, “Cố Chi?”.
... ........
Cố Chi nhận ảnh chụp CT của Dư Trì Sâm từ tay Dịch Thính Phong, anh cầm lên, hướng về phía ánh sáng nhìn một chút, sau đó nói: “Tốt rồi, không phải là vấn đề nghiêm trọng, chẳng qua là bị gãy xương cấp độ thấp, bó thạch cao nghỉ ngơi một quãng thời gian là không có vấn đề gì”.
Anh đặt ảnh chụp lên bàn, “Những vết thương ở chỗ khác thì sao?”.
“Dây chằng bắp đùi bị kéo thương, cũng không nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này không thể vận động mạnh, sau này cũng phải chú ý hồi phục, nếu không việc dễ dàng sẽ thành khó giải quyết”. Dịch Thính Phong cười nói, “Cậu bé đó là...”.
“Học trò tôi”.
“Học y?”.
Cố Chi cười cười, “Không, là học Tiếng Pháp”.
“Tiếng Pháp?”. Dịch Thính Phong lắp bắp kinh hãi, “Cậu bây giờ.... không ở Bắc Kinh hả?”.
“Đâu chỉ không ở Bắc Kinh, tôi đã không cầm dao nhiều năm nay”.
Giọng nói Cố Chi lưa thưa bình thường, lại khiến Dịch Thính Phong không nói được gì một thời gian thật dài, cuối cùng anh ta bật cười vỗ vai anh.
“Tiểu tử, cậu học nói giỡn từ khi nào vậy?”.
Cố Chi mỉm cười nhìn anh, “Lúc nào thì tôi lấy chuyện như vậy ra nói giỡn?”.
Vẻ mặt Dịch Thính Phong chậm lại, “Là thật? .... Đã xảy ra chuyện gì? Mấy năm nay cậu không liên lạc với tôi, tôi cứ nghĩ là cậu bận rộn chạy trong nước và nước ngoài, vừa là trụ cột chính ở bên kia, cho nên không để ý tới nhân vật nhỏ bé như tôi, làm sao lại... làm sao lại ngay cả dao cũng không cầm?”.
*
Lúc Cố Chi trở lại phòng bệnh, Thư Tình đã ồn ào xong với Dư Trì Sâm rồi, bệnh nhân nằm trên giường thở phì phì, nằm ngửa hình chữ bát (八), nhìn chằm chằm trần nhà không nói lời nào, còn cô an vị ngồi trên ghế salon, mắt lạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Dư Trì Sâm.
“Tôi đã xem qua ảnh chụp CT của cậu ấy, bị thương không nặng, giai đoạn sau chủ yếu phải nghỉ ngơi tốt”. Cố Chi đi tới bên cạnh Thư Tình.
Cô buông tay cười một tiếng, “C' est domage”. (Thật đáng tiếc)
“Cậu cút, cậu cút đi!”. Dư Trì Sâm quát.
“Vậy thì tốt, cậu nghĩ là ai nguyện ý nhìn bộ dạng muốn chết không sống của cậu!”.
Thư Tình đứng lên, cắn răng nghiến lợi đi ra ngoài.
Không ngờ được đi tới một nửa, người trên giường lại lớn tiếng hô, “Này, ít nhất trước khi đi phải để tiền thuốc thang lại chứ?”.
“Ha ha?”. Thư Tình mặt không đổi quay đầu lại. “Mới vừa rồi ai nói tình nguyện đời này không biết tôi, xin hỏi vị đại ca này, mẹ anh không dạy cho anh biết không nên tiếp nhận ý tốt của người lạ sao? Bèo nước gặp nhau, đều là khách trên quê người, tại sao tôi phải giúp anh?”.
Dư Trì Sâm ủy khuất nói: “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải quen biết.....”.
Cố Chi đỡ trán.
Những lời nói không có dinh dưỡng này, tốt nhất là nên ít nghe hơn.
Anh kéo cánh tay Thư Tình, lôi cô ngồi về ghế salon, “Có gì thì nói đàng hoàng”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Mới vừa rồi ở trên đường ai là người lo lắng đến nỗi tay chân luống cuống?”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Cậu ấy bị thương”.
“Nhưng mà cậu ta ——”.
“Không chỉ là thân thể”. Anh nói chậm, mỗi từ một lần, lại một lần nhắc nhở cô.
Thư Tình không nói gì nữa, trầm mặc nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của anh trầm tĩnh mà thâm thúy, mang theo sức thuyết phục khiến người khác phải làm.
Thư Tình cúi đầu nhìn chân, mãi lúc sau mới nhỏ giọng nói một câu: “Em biết rồi”.
Cố Chi đi tới một bên, nhìn cô đi tới bên cạnh giường bệnh, sau đó nhỏ giọng hỏi Dư Trì Sâm: “Cậu có đau không?”.
Dư Trì Sâm chỉ kém nước khóc rống lên chảy nước mắt, giống như cô vợ nhỏ dùng tay phải không bị thương lau nước mắt, “Đau đến nỗi không muốn sống rồi....”.
“Vậy thì cậu đi chết đi!”. Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, mặt Tần Khả Vi đỏ lên, nổi giận đùng đúng rống lên một câu.
Ánh mắt Dư Trì Sâm sẽ nhắm lại.
Thần ơi, lại một người nữa.....
*
Cơm trưa là cơm Cố Chi mang từ phòng ăn bệnh viện về, nhân lúc anh không có ở đó, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đều đem hướng câu chuyện chuyển về phía Thư Tình.
Đối mặt với hai người bọn họ, Thư Tình cũng không cần thiết phải che che giấu giấu, vì vậy cô tóm tắt đơn giản mọi chuyện đã xảy ra, dĩ nhiên một chút vấn đề khiến người ta suy nghĩ xa xôi đã được cô tỉnh lược.
Ví như tối qua hai người họ ngủ chung một phòng.
Dù sao Cố Chi vẫn là thầy của bọn họ, về chuyện của anh, Thư Tình nói cũng có chỗ cố kỵ.
Tần Khả Vi chắt lưỡi hít hà, “Hơn nửa đêm còn tới tìm cậu, đã sớm vượt qua phạm vi một thầy giáo đối với học sinh? Chẳng lẽ.....”. Cô quan sát trên dưới Thư Tình vài lần. “Chẳng lẽ thầy Cố bị đục thủy tinh thể rồi?”.
Thư Tình nghiêm mặt, vừa nhìn ra ngoài cửa, lo lắng Cố Chi sẽ trở lại, vừa làm bộ xắn tay áo đánh người, “Lời như vậy ít nói càn đi!”.
Nhưng trong đáy lòng lại có một chút kích động.
Không kiềm chế được phần không yên tĩnh và mong đợi.
Sau khi Cố Chi đưa cơm tới thì nhận được một cuộc điện thoại, ở bệnh viện có một ca bệnh quan trọng cần anh tham dự.
Trước khi đi, anh nói với Thư Tình một tiếng: “Tối nay liên lạc”.
Sau khi tay Dư Trì Sâm bó bột lại là có thể xuất viện, nhưng bộ dạng này cậu không dám về nhà, sống chết cũng cầu xin Thư Tình và Tần Khả Vi chứa chấp cậu.
Thư Tình cười cười: “Xin lỗi, thức ăn của nhà tớ không nuôi nổi động vật ăn thịt. Tự cậu ở viện vài ngày, dưỡng tốt những vết thương trên mặt, xong chỗ đó thì lại về. Tay này nói ngã cũng được, đụng cũng được, tóm lại phải về nhà khai báo rõ ràng với ba mẹ”.
Tần Khả Vi gật đầu: “Trên đường tớ đến đây đã gọi điện cho mẹ cậu, nói cậu đến nhà tớ chơi mấy ngày, Thư Tình nói đúng, vết thương trên mặt lành thì cậu về đi, đừng để ba mẹ cậu lo lắng”.
Không ai thu lưu, Dư Trì Sâm đành phải chấp nhận sự sắp xếp như vậy.
Lúc đi đến phòng làm việc của bác sĩ, lại nghe thấy Dịch Thính Phong cười nói: “Thầy Cố của các em đã thanh toán hết”.
Thư Tình ngẩn ra, lại ngẫu nhiên cảm thấy đây là việc Cố Chi sẽ làm, ở trong dự liệu của cô.
Tần Khả Vi vất vả chạy tới thành phố A, trước mắt thì thấy Dư Trì Sâm không có gì đáng ngại, cũng phải trở về giúp mẹ trông cửa hàng, mẹ của cô ấy mở một cái siêu thị nhỏ, gần đây có một nhân viên trong cửa hàng nghỉ sinh con, trong cửa hàng cũng cực kỳ bận rộn.
Thư Tình ở lại với Dư Trì Sâm một buổi chiều, buổi tối ăn cơm ở phòng ăn bệnh viện, cuối cùng còn không gọi điện thoại cho Cố Chi.
Cô ngồi trên ghế salon phòng bệnh, nói về Cố Chi với Dư Trì Sâm, dường như là thử dò xét hỏi cậu: “Cậu có cảm thấy thầy ấy đối với tớ rất tốt không?”.
“Thầy ấy đối với ai cũng rất tốt”.
“Nhưng Tần Khả Vi cũng nói, buổi tối thầy còn lái xe đến đó tìm tớ....”. Thư Tình hơi chần chừ, “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ làm như vậy với học sinh của mình sao?”.
“Sao cậu không hỏi một chút, nếu như đổi lại không phải là cậu, thầy ấy có làm như vậy không?”. Dư Trì Sâm nói toạc ra tiếng lòng của cô, ngoài dự liệu là không nói chuyện theo kiểu mượn đề tài, “Có chuyện cậu có thể không biết, mấy ngày trước lễ giáng sinh thầy có xin nghỉ một lần, không đến dạy bọn tớ. Lúc tớ đang trực thì nghe cô chủ nhiệm bộ môn nói, buổi tối hôm trước, sau khi thầy dạy xong lớp song ngữ, lúc về nhà trời lại mưa to, lúc thầy đang đi trên đường 3 thì gặp một chiếc xe ô tô bình ắc quy bị hết, thầy đội mưa dùng động cơ kéo xe đi vòng hai đường đến cửa hàng sửa xe”.
Dư Trì Sâm nói, lúc đó trời lạnh như vậy, thầy cưỡi mô tô chỉ mặc một cái áo mưa, đi qua nhà mà không vào, lặng lẽ giúp người ta đưa xe đến cửa hàng sửa xe, dính mưa hơn nửa giờ.
Cuối cùng ngày hôm sau cảm nặng, lúc này mới xin nghỉ ốm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thư Tình, “Có người thoạt nhìn cao cao tại thượng nhưng đợi đến khi cậu tiếp xúc lại có cảm giác như người đó cách cậu rất gần. Người đó đối tốt với cậu, lòng cậu có cảm kích, người đó ưu tú như vậy, cậu có sự ngưỡng mộ, thật ra điều đó rất bình thường. Nhưng cậu cũng phải biết, người đó không chỉ tốt với mình cậu mà là đối tốt với tất cả mọi người, thậm chí là một người xa lạ”.
Thư Tình nhìn bộ dạng hiếm khi nghiêm túc của cậu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Dư Trì Sâm nhìn bức tường trắng, nhỏ giọng nói một câu, “Nhưng rốt cuộc cách cậu gần hay xa, không phải do cậu quyết định, rất có thể quay đầu lại, tất cả chỉ là ảo giác của cậu.... từ đầu đến cuối đều không phải người của cùng một thế giới”.
Cậu nói xong, cuối cùng lại vòng qua người mình.
Thư Tình không có lời nào để nói, nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng không liên lạc với anh như lời anh nói.
Bởi vì cô phát hiện ra mình không tìm được lý do để liên lạc với anh.
Nếu như theo lời của Dư Trì Sâm, cô phải thấy ánh sáng của anh một lần, thật ra anh nhìn qua thì tự phụ xa cách nhưng lại có trái tim ấm áp, nguyện ý vì một người xa lạ dầm mưa ngã bệnh.
Phần yêu thích và ngưỡng mộ anh ở trong lòng cô lại sâu thêm vài phần.
Nhưng lời nói này cũng đánh thức cô, anh tốt với cô, có lẽ thật sự chỉ vì thói quen.
Trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, không có ai nói chuyện.
Cũng lúc đó, Cố Chi đứng dười tầng một của bệnh viện, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đơn độc ở căn phòng, lấy điện thoại di động ra tìm được số điện thoại.
Thư Tình bắt máy điện thoại, trong lòng rất phức tạp.
Cô nghe Cố Chi nói với giọng trầm ổn dễ nghe: “Em định làm ổ trên ghế salon phòng bệnh một đêm sao?”.
“.....”.
“Đi thôi, tôi sẽ từ bi thu lưu em một đêm, nhưng mà lần này tôi muốn thu tiền phòng”.
“.... Vậy em thấy làm ổ ở ghế salon có vẻ khá”. Cô ngồi đến nỗi thắt lưng cũng đau, vì vậy đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, “Em rất nghèo, không trả nổi ——”.
Tiếng nói ngừng lại.
Dưới ánh đèn đường dịu dàng, người đàn ông cầm điện thoại di động nói chuyện với cô, bóng dáng bị đèn đường kéo vừa dài vừa nhỏ.
Mùa đông thường tối sớm, mới hơn bảy giờ thôi nhưng màn đêm đã buông xuống rồi.
Nhưng anh yên lặng đứng ở nơi đó, không hề bị ảnh hưởng bởi quang cảnh xung quanh.
Cậu bé trong cửa hàng ăn ở lầu một chạy tới chạy lui trên khoảng đất trống, lại không may té ngã, anh nhanh chóng đi tới đỡ cậu bé lên, nhẹ giọng hỏi một câu: “Ngã có đau không?”.
Cậu bé lắc đầu chạy đi.
Cố Chi đứng dậy, khẽ cười mấy tiếng, “Nói đến tiền có vẻ hơi khiếm nhã? Tôi vừa mới xong hết, còn chưa ăn cơm, nếu như cảm thấy thiếu tôi thì em mau mời tôi một bữa tiệc lớn đi”.
Thư Tình không lên tiếng, cứ kinh ngạc đứng nhìn anh từ cửa sổ lầu ba.
Quả nhiên anh là người tốt, đối với ai cũng tốt.
Mà người đàn ông đứng dưới lầu dường như cũng nhận ra được cái gì, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba.
Thư Tình cảm thấy Dư Trì Sâm ở sau lưng nhìn mình với ánh mắt nặng nề, vì vậy cô rất tự giác nói: “.... Thầy Cố, thầy về nhà ăn cơm đi, em ở đây với Dư Trì Sâm là được rồi”.
Hai người nhìn nhau gần ba giây, cô nghe người ở đầu dây bên kia từ tốn nói một câu: “Tôi biết, vậy thì mì thịt bò đi”.
“.....”.
***
Đoạn kịch nhỏ: Thầy Cố sưu tầm [mùa thứ hai]
Mẩu chuyện 1:
Tác giả: Bạn trai chính thức, thầy Cố, lúc nào thì cậu thăng cấp trở thành bạn trai chính thức?
Cố Chi (liếc về phía Thư Tình): Không phải cái này nên hỏi cô ấy sao?
Tác giả chuyển ống kính sang Thư Tình.
Thư Tình (tức giận): Anh ấy không tỏ tình! Sao lại thăng cấp được?
Cố Chi (bình tĩnh): Tỏ tình? Đây không phải là phong cách của tôi. (Ngẩng đầu nhìn tác giả, ánh mắt híp lại) Cô đang tính toán cái gì? Tôi nói cho cô biết, nếu như viết loạn thì tôi sẽ mổ bụng.
Tác giả: ... Những từ này sao quen tai vậy? Vai nam chính cũng thế, chuyện kể lại sẽ BE (Bad Ending)... tôi không muốn..... T-T
Cố Chi: Cô nghĩ nhiều quá, ý tôi là cắt suy nghĩ trong lòng của cô.
Mẩu chuyện 2:
Tác giả: Xin hỏi thầy Cố, khi nào thầy sẽ làm một ít chuyện không đơn thuần với đứa nhỏ này?
Cố Chi: Khi nào tôi lột sạch cô ấy ra.
Tác giả: Đừng cụ thể như vậy =_= cậu hãy nói một thời gian đại khái.
Cố Chi: A, trước khi kết thúc toàn bộ truyện.
Tác giả: *Lau mồ hôi* có thể đừng đùa giỡn tôi được không? Cậu có thể tôn trọng tâm tình của một ký giả không?
Cố Chi (lạnh lùng nhìn): Là tôi lên giường hay cô lên giường? Cô có thể tôn trọng tâm tình của người trong cuộc bị thờ ờ nhìn yêu yêu rồi còn phải trả lời những vấn đề khiêu chiến sự thông minh của loài người này không?
Lần phỏng vấn này, lòng của tác giả nặng nề rơi xuống đáy màn.