Chương : 13
Edit: CtNguyet
Chương 13
............
Rất nhanh cậu đã gặp phải tình huống khó xử lý ngoài ý muốn.
Đó là về vai nam hai Phương Hữu, cậu ta bực tức với việc lần đầu diễn lại không phải là vai nam chính. Ở phim trường đều nghe được tiếng cậu ta gọi điện cho bố mình kể khổ về hoàn cảnh nơi này tệ như thế nào, nghe nhiều đến nỗi Lâm Chu Độ cứ tưởng đã đến nơi đất cằn đá sỏi mà quay phim.
Bình thường, một cô gái xinh đẹp thùy mị sẽ không bao giờ đánh giá cao bản thân, còn con trai mà lớn lên có chút nam tính sẽ cho rằng mình giống Lưu Đức Hoa, ngoại hình Phương Hữu cũng không quá tệ so với người bình thường, từ nhỏ đến lớn nghe người khác nịnh nọt nên nhất định phải bước chân vào giới giải trí cũng không phải chuyện kỳ lạ. Đến nỗi nghe đồn nhà gã là hắc đạo, có thì có đi, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Lúc quay được một tháng, sự khó ở của Phương Hữu lên đến tầm cao mới. Ở phim trường quá chán, tín hiệu di động cũng không tốt nên trêu chọc em gái trở thành sở thích mới của cậu ta. Từ nước trà đến dịch vụ hiện trường, cũng có thể chạy lại tám nhảm với người ta. Số lần NG của cậu ta cũng không ít, đạo diễn cũng là dạng qua loa, phim truyền hình chứ không phải điện ảnh, không cần chạy theo tiến độ đóng phim, nên không ai dạy dỗ cậu ta tại hiện trường. Xóa vài cảnh diễn, Phương Hữu càng có thời gian đi tán gái.
Xung đột phát sinh trên bàn tiệc, tổ phim bọn họ cùng nhau đón lễ, lâu lâu mới có dịp cả đoàn ăn cơm với nhau. Lam Chu Độ và Phương Hữu đều ngồi ở bàn phụ, hôm đó Phương Hữu bị vướng một cảnh phim, tâm trạng không vui nên uống rượu. Nhưng cậu ta mượn rượu giải sầu lại mượn rượu của người khác, nữ diễn viên ngồi cùng bạn bị Phương Hữu rót rượu, há má ửng đỏ, trông có vẻ không chịu đựng nổi nữa rồi, Phương Hữu còn ồn ào "Không uống là không nể mặt anh". Lâm Chu Độ đứng lên, giựt mạnh chén rượu trong tay Phương Hữu: "Để tôi kính anh."
Phương Hữu không kịp phản ứng: "Mày là ai vậy?!"
"Cô ấy nói không uống nổi nữa." Lâm Chu Độ nói.
Phương Hữu đã có men say trong người: "À, định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả. Xấu hổ quá, tao không biết mày, không ghi nợ được."
Không khí ngày càng căng thẳng, Lâm Chu Độ không ngồi xuống, Phương Hữu cũng hùng hổ dọa người, mặt nữ diễn viên trắng bệch, bị dọa cho tỉnh rượu, nhưng cũng không nói lời khuyên giải. Mấy bàn khác cũng chú ý tình huống bên này, người hóng hớt cũng không ít, chẳng biết là ai nói thầm: "Mẹ nó, đồ chó cậy chủ, lộng hành bị trời phạt."
Phương Hữu lập tức nổi đóa.
Cậu ta chưa từng bị ai mắng thẳng như thế, vì đã uống say chếch choáng nên chỉ nghe được giọng nói từ bên Lâm Chu Độ truyền đến, liền chỉ vào Lâm Chu Độ mắng: "Mày xin lỗi tao ngay!"
Lâm Chu Độ cảm thấy thật nhàm chán, người đã ngu ngốc không phân rõ ràng được rồi, tự nhiên cậu lại rảnh rỗi đi đôi co với cậu ta.
Phương Hữu còn đứng đó nổi trận lôi đình: "Mày dựa vào đâu mà nói tao như thế!"
Lâm Chu Độ cũng say, cậu không định làm theo ý của Phương Hữu, đúng là phải mắng tên này ngu, Phương Hữu cầm mâm sứ lên ném.
Đương nhiên là cậu phải né rồi, chỉ là né xong lại nghe thấy tiếng la đau, cứ tưởng do mình né nên người phía sau bị thương, nhưng ý thức lại thì giọng nói truyền từ phía trước. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phương Hữu đang ôm mặt.
Tên này uống lằm uống lốn nên không đủ sức, mâm sứ chưa bay đến mặt Lâm Chu Độ đã rơi, mảnh nhỏ văng ra, người người đều né, mỗi Phương Hữu không động đậy, cậu ta hung dữ đứng im tại chỗ, bị mảnh nhỏ văng vào mặt.
Lâm Chu Độ cảm thấy lúc này mà cười ra tiếng cũng không quá quắt.
Phương Hữu quá tủi thân, trở về có lẽ là khóc lóc sướt mướt mách cha mẹ. Ngày hôm sau sẽ thấy tin mới "có người kể rằng" tên Lâm Chu Độ này hèn hẹ vô sỉ đã bạo lực, khiến người mới Phương Hữu bị hủy dung.
Nhìn Phương Hữu lúc ẩn lúc hiện dưỡng thương trên phim trường và băng cá nhân trên mặt cậu ta. Lâm Chu Độ cảm thấy bản thân thật trâu bò. Cậu biết mình đang rất bực mình, chút hảo cảm mới tích góp được bị xóa sạch, lâu lâu nghe đồn cha mẹ Phương Hữu muốn phong sát cậu. Lâm Chu Độ cảm thấy, có khi nào đoàn phim không cho cậu diễn nữa rồi đuổi đi không.
Buổi tối Phương Hữu lại giơ gương soi sẹo trước mặt Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ nhịn không được: "Cậu xem thêm nữa đi, không nhìn nữa miệng vết thương sẽ khỏi."
Phương Hữu rốt cuộc nhận ra Lâm Chu Độ không hề có tâm hối cải: "Tao đã cho mày cơ hội! Mày lại không biết nhục, ngày mai đi đường cẩn thận có đứa thó mẹ hai chân!"
Mẹ nó, rõ ràng là uy hiếp hàng thật giá thật, lại bị Phương Hữu nói như lời kịch yakuza (*) của thế kỷ trước. Lâm Chu Độ đành phải trở về nghỉ ngơi, quý trọng buổi tối cuối cùng được làm người đầy đủ tứ chi.
Yakuza: tổ chức tội phạm khét tiếng của Nhật Bản
Ban đêm, cậu nhận được điện thoại của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn chờ mãi cũng không thấy điện thoại cầu xin giúp đỡ của Lâm Chu độ, anh đành phải tự mình gọi: "Muốn tôi đến không?"
Lâm Chu Độ không tìm ra lý do từ chối.
Nếu Tạ Thành Văn qua đây, chính là tuyên bố cho mọi người biết quan hệ của họ. Thậm chí không làm gì, cũng có thể thay đổi hoàn toàn tình thế của Lâm Chu Độ. Phương Hữu là thằng ngu được nuông chiều từ bé, người sau lưng cậu ta cũng không phải là kẻ tự tiện ngáng chân người khác, nhưng khiến cậu cút khỏi giới giải trí vẫn rất dễ. Lâm Chu Độ lướt mạng xã hội, đã có ảnh chụp hiện trường mờ mờ, cũng không biết làm sao mà chụp được ảnh vết thương chói trên mặt Phương Hữu, chỉ trích cậu bạo lực, nói sự dịu dàng tri kỷ của cậu trên chương trình đều là giả vờ - nửa câu sau thật ra không sai.
Nếu Tạ Thành Văn ở đây, ít nhất Phương Hữu sẽ không chảnh chó như vậy, huống hồ đây còn là do Tạ Thành Văn mở lời, không phải là yêu cầu của Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ nói: "Không cần, không phải chuyện lớn gì."
Tạ Thành Văn im lặng một lúc, nói được, vậy cậu nhớ đi ngủ sớm.
Nội tâm Lâm Chu Độ nói ngủ sao nổi, ngày mai tôi sẽ bị liệt nửa người rồi. Nhưng lúc nằm xuống, lại ngủ rất ngon. Trong mơ Tạ Thành Văn vẫn đến đây, ấn chuông cửa gọi Lâm Chu Độ ra mở, anh đến thực hiện sứ mệnh kim chủ thần thánh của mình.
Sau đó Lâm Chu Độ phát hiện, Tạ Thành Văn thật sự đang nhấn chuông cửa, phá hoại giấc ngủ của người khác.
Cậu mặc áo ngủ, cách một cánh cửa, nhìn tin nhắn được gửi đến của Tạ Thành Văn: Mở cửa.
Nếu lòng can đảm khiến Phương Hữu tức chết của Lâm Chu Độ có thể kéo dày đến giờ phút này, cậu sẽ nói với Tạ Thành Văn: hỏi hay không anh cũng đến, vậy anh hỏi làm qué gì?!
Cậu ảo tưởng xong, rồi mở cửa ra.
Chương 13
............
Rất nhanh cậu đã gặp phải tình huống khó xử lý ngoài ý muốn.
Đó là về vai nam hai Phương Hữu, cậu ta bực tức với việc lần đầu diễn lại không phải là vai nam chính. Ở phim trường đều nghe được tiếng cậu ta gọi điện cho bố mình kể khổ về hoàn cảnh nơi này tệ như thế nào, nghe nhiều đến nỗi Lâm Chu Độ cứ tưởng đã đến nơi đất cằn đá sỏi mà quay phim.
Bình thường, một cô gái xinh đẹp thùy mị sẽ không bao giờ đánh giá cao bản thân, còn con trai mà lớn lên có chút nam tính sẽ cho rằng mình giống Lưu Đức Hoa, ngoại hình Phương Hữu cũng không quá tệ so với người bình thường, từ nhỏ đến lớn nghe người khác nịnh nọt nên nhất định phải bước chân vào giới giải trí cũng không phải chuyện kỳ lạ. Đến nỗi nghe đồn nhà gã là hắc đạo, có thì có đi, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Lúc quay được một tháng, sự khó ở của Phương Hữu lên đến tầm cao mới. Ở phim trường quá chán, tín hiệu di động cũng không tốt nên trêu chọc em gái trở thành sở thích mới của cậu ta. Từ nước trà đến dịch vụ hiện trường, cũng có thể chạy lại tám nhảm với người ta. Số lần NG của cậu ta cũng không ít, đạo diễn cũng là dạng qua loa, phim truyền hình chứ không phải điện ảnh, không cần chạy theo tiến độ đóng phim, nên không ai dạy dỗ cậu ta tại hiện trường. Xóa vài cảnh diễn, Phương Hữu càng có thời gian đi tán gái.
Xung đột phát sinh trên bàn tiệc, tổ phim bọn họ cùng nhau đón lễ, lâu lâu mới có dịp cả đoàn ăn cơm với nhau. Lam Chu Độ và Phương Hữu đều ngồi ở bàn phụ, hôm đó Phương Hữu bị vướng một cảnh phim, tâm trạng không vui nên uống rượu. Nhưng cậu ta mượn rượu giải sầu lại mượn rượu của người khác, nữ diễn viên ngồi cùng bạn bị Phương Hữu rót rượu, há má ửng đỏ, trông có vẻ không chịu đựng nổi nữa rồi, Phương Hữu còn ồn ào "Không uống là không nể mặt anh". Lâm Chu Độ đứng lên, giựt mạnh chén rượu trong tay Phương Hữu: "Để tôi kính anh."
Phương Hữu không kịp phản ứng: "Mày là ai vậy?!"
"Cô ấy nói không uống nổi nữa." Lâm Chu Độ nói.
Phương Hữu đã có men say trong người: "À, định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả. Xấu hổ quá, tao không biết mày, không ghi nợ được."
Không khí ngày càng căng thẳng, Lâm Chu Độ không ngồi xuống, Phương Hữu cũng hùng hổ dọa người, mặt nữ diễn viên trắng bệch, bị dọa cho tỉnh rượu, nhưng cũng không nói lời khuyên giải. Mấy bàn khác cũng chú ý tình huống bên này, người hóng hớt cũng không ít, chẳng biết là ai nói thầm: "Mẹ nó, đồ chó cậy chủ, lộng hành bị trời phạt."
Phương Hữu lập tức nổi đóa.
Cậu ta chưa từng bị ai mắng thẳng như thế, vì đã uống say chếch choáng nên chỉ nghe được giọng nói từ bên Lâm Chu Độ truyền đến, liền chỉ vào Lâm Chu Độ mắng: "Mày xin lỗi tao ngay!"
Lâm Chu Độ cảm thấy thật nhàm chán, người đã ngu ngốc không phân rõ ràng được rồi, tự nhiên cậu lại rảnh rỗi đi đôi co với cậu ta.
Phương Hữu còn đứng đó nổi trận lôi đình: "Mày dựa vào đâu mà nói tao như thế!"
Lâm Chu Độ cũng say, cậu không định làm theo ý của Phương Hữu, đúng là phải mắng tên này ngu, Phương Hữu cầm mâm sứ lên ném.
Đương nhiên là cậu phải né rồi, chỉ là né xong lại nghe thấy tiếng la đau, cứ tưởng do mình né nên người phía sau bị thương, nhưng ý thức lại thì giọng nói truyền từ phía trước. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phương Hữu đang ôm mặt.
Tên này uống lằm uống lốn nên không đủ sức, mâm sứ chưa bay đến mặt Lâm Chu Độ đã rơi, mảnh nhỏ văng ra, người người đều né, mỗi Phương Hữu không động đậy, cậu ta hung dữ đứng im tại chỗ, bị mảnh nhỏ văng vào mặt.
Lâm Chu Độ cảm thấy lúc này mà cười ra tiếng cũng không quá quắt.
Phương Hữu quá tủi thân, trở về có lẽ là khóc lóc sướt mướt mách cha mẹ. Ngày hôm sau sẽ thấy tin mới "có người kể rằng" tên Lâm Chu Độ này hèn hẹ vô sỉ đã bạo lực, khiến người mới Phương Hữu bị hủy dung.
Nhìn Phương Hữu lúc ẩn lúc hiện dưỡng thương trên phim trường và băng cá nhân trên mặt cậu ta. Lâm Chu Độ cảm thấy bản thân thật trâu bò. Cậu biết mình đang rất bực mình, chút hảo cảm mới tích góp được bị xóa sạch, lâu lâu nghe đồn cha mẹ Phương Hữu muốn phong sát cậu. Lâm Chu Độ cảm thấy, có khi nào đoàn phim không cho cậu diễn nữa rồi đuổi đi không.
Buổi tối Phương Hữu lại giơ gương soi sẹo trước mặt Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ nhịn không được: "Cậu xem thêm nữa đi, không nhìn nữa miệng vết thương sẽ khỏi."
Phương Hữu rốt cuộc nhận ra Lâm Chu Độ không hề có tâm hối cải: "Tao đã cho mày cơ hội! Mày lại không biết nhục, ngày mai đi đường cẩn thận có đứa thó mẹ hai chân!"
Mẹ nó, rõ ràng là uy hiếp hàng thật giá thật, lại bị Phương Hữu nói như lời kịch yakuza (*) của thế kỷ trước. Lâm Chu Độ đành phải trở về nghỉ ngơi, quý trọng buổi tối cuối cùng được làm người đầy đủ tứ chi.
Yakuza: tổ chức tội phạm khét tiếng của Nhật Bản
Ban đêm, cậu nhận được điện thoại của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn chờ mãi cũng không thấy điện thoại cầu xin giúp đỡ của Lâm Chu độ, anh đành phải tự mình gọi: "Muốn tôi đến không?"
Lâm Chu Độ không tìm ra lý do từ chối.
Nếu Tạ Thành Văn qua đây, chính là tuyên bố cho mọi người biết quan hệ của họ. Thậm chí không làm gì, cũng có thể thay đổi hoàn toàn tình thế của Lâm Chu Độ. Phương Hữu là thằng ngu được nuông chiều từ bé, người sau lưng cậu ta cũng không phải là kẻ tự tiện ngáng chân người khác, nhưng khiến cậu cút khỏi giới giải trí vẫn rất dễ. Lâm Chu Độ lướt mạng xã hội, đã có ảnh chụp hiện trường mờ mờ, cũng không biết làm sao mà chụp được ảnh vết thương chói trên mặt Phương Hữu, chỉ trích cậu bạo lực, nói sự dịu dàng tri kỷ của cậu trên chương trình đều là giả vờ - nửa câu sau thật ra không sai.
Nếu Tạ Thành Văn ở đây, ít nhất Phương Hữu sẽ không chảnh chó như vậy, huống hồ đây còn là do Tạ Thành Văn mở lời, không phải là yêu cầu của Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ nói: "Không cần, không phải chuyện lớn gì."
Tạ Thành Văn im lặng một lúc, nói được, vậy cậu nhớ đi ngủ sớm.
Nội tâm Lâm Chu Độ nói ngủ sao nổi, ngày mai tôi sẽ bị liệt nửa người rồi. Nhưng lúc nằm xuống, lại ngủ rất ngon. Trong mơ Tạ Thành Văn vẫn đến đây, ấn chuông cửa gọi Lâm Chu Độ ra mở, anh đến thực hiện sứ mệnh kim chủ thần thánh của mình.
Sau đó Lâm Chu Độ phát hiện, Tạ Thành Văn thật sự đang nhấn chuông cửa, phá hoại giấc ngủ của người khác.
Cậu mặc áo ngủ, cách một cánh cửa, nhìn tin nhắn được gửi đến của Tạ Thành Văn: Mở cửa.
Nếu lòng can đảm khiến Phương Hữu tức chết của Lâm Chu Độ có thể kéo dày đến giờ phút này, cậu sẽ nói với Tạ Thành Văn: hỏi hay không anh cũng đến, vậy anh hỏi làm qué gì?!
Cậu ảo tưởng xong, rồi mở cửa ra.