Chương : 29
Edit: Ngân Nqân
Beta: Thng
.........
Lâm Chu Độ lại nhận được tin nhắn của Khưu Văn Lễ.
Tất nhiên không phải đề toán, trừ lần thứ nhất ra, Khưu Văn Lễ cũng không còn gửi cho cậu những những đề bài lung ta lung tung kia nữa. Hơn nữa từ nội dung trò chuyện ở phía sau, dường như Khưu Văn Lễ chẳng hứng thú gì mấy với việc kèm cặp cho con gái mình. Lâm Chu Độ luôn có chút hoài nghi, đây chỉ là chút ngụy trang lúc đó của ông, nhưng đến cùng Khưu Văn Lễ muốn làm gì, cậu lại không rõ.
Khưu Văn Lễ không chỉ là đạo diễn, còn là thầy giáo ở Học viện Điện ảnh, đối xử với Lâm Chu Độ cũng như một người thầy, còn hay gửi cho cậu mấy bộ phim ảnh ít được quan tâm - chả biết tìm từ đâu nữa, để cho cậu xem đi xem lại học tập. Lúc Lâm Chu Độ thành thật làm xong bài tập, chung quy vẫn có chút mong đợi. Nhưng Khưu Văn Lễ lại cố tình không bày tỏ ý kiến gì về nghề diễn của cậu, chớ nói chi là mời cậu đến đóng phim. Lâm Chu Độ dần dần cũng từ bỏ một vài suy nghĩ, sau khi nghĩ cẩn thận vài việc, tất nhiên không cần thiết như trước nữa. Lâm Chu Độ lọt vào danh sách diễn viên phụ xuất sắc nhất ở Liên hoan phim Phi Hoàng năm nay, đây xem như là sự khích lệ tuyệt nhất đối với cậu.
Lâm Chu Độ cũng chẳng gấp chuyện diễn hay hay diễn phim của Khưu Văn Lễ, từ từ rồi cũng sẽ đến, thứ nên thuộc về cậu, cuối cùng vẫn sẽ là của cậu.
Rõ ràng mấy tấm này là Khưu Văn Lễ gửi lên nhóm, ông đang du lịch ở nước ngoài, gửi lên đây mấy tấm hình phong cảnh, kèm theo mấy chữ: Chỗ lấy cảnh bộ "Chúa tể của những chiếc nhẫn"!
Lâm Chu Độ khen vài câu xinh đẹp có lệ, do dự một lát, cuối cùng vẫn đánh chữ gửi đi: Tính quay phim mới ở đây à?
Rồi cậu lại nghĩ tới việc khác, cậu nhấn chọn avatar của Trần Cảnh Tồn trên app, gửi qua một đoạn voice.
"Anh Trần, chuyện hợp đồng còn chưa quyết định được à? Nếu như bởi vì chuyện chia lại phần trăm, chi bằng gặp nhau trao đổi thử?"
Hợp đồng mới đương nhiên phải khác, lần này Lâm Chu Độ có đề ra ý kiến về độ tự do cũng như cách chia chác một chút, cậu tự nhận yêu cầu của mình cũng không xem như quá đáng, cũng chẳng phải vì chút tiền này mà tranh đua thật, đây chỉ là đại biểu một thứ gì đó.
Tựa như bây giờ đi tham gia hoạt động, không ai xếp Lâm Chu Độ xuống cuối cùng, để cậu chờ đợi. Lâm Chu Độ không phải loại người sợ người khác xem thường, thế nhưng dù sao thì cậu vẫn cần nhận được một chút phản hồi, có thể là tiền, cũng có thể là tôn trọng.
Vả lại lúc ấy Trần Cảnh Tồn cũng không nói gì, bây giờ lại cứ dây dưa, chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa.
Lúc này, Tống Y vừa vặn đẩy cửa bước vào, nghe thấy Lâm Chu Độ nói, khẽ nhướng mày: "Ôi chao, còn tính ở lại Phù Đồ nữa à? Tự mình ra ngoài phát triển đi chứ!"
Lâm Chu Độ cất điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, kéo ghế cho Tống Y: "Tôi ngốc quen rồi."
"Não cậu toàn yêu với đương thôi." Tống Y nói, "Có điều cũng khó trách, sếp Tạ thích cậu thế mà."
Ngay cả cô ấy cũng biết? Lâm Chu Độ ngẩn ra, lòng bàn tay của cậu đổ một ít mồ hôi.
Thiệu Tinh Hà biết là bởi vì gã là nghệ sĩ của Phù Đồ, Phương Hữu biết là do lúc đó cãi nhau, người trong nhà biết là do nghe ngóng, mà Tống Y... mấy năm trước Tống Y đã giải ước với Phù Đồ, chung quy cũng có thể nghe tiếng gió qua đường tắt.
"Nói bậy bạ gì đó." Lâm Chu Độ nói, "Cô đã thuộc lời thoại chưa."
"Ngượng đó hả?" Tống Y không chịu dừng lại, "Cậu giấu tôi cái gì, cũng không phải mới biết, bao nhiêu năm trước tôi đã..."
"Bao nhiêu năm trước gì hả?" Nghe được câu này, Lâm Chu Độ có chút nghi ngờ.
Tống Y trợn mắt: "Cậu không quên mất chứ? Bộ phim đầu tiên cậu tham gia lúc mới vào công ty là đóng với tôi! Dù gì năm đó tôi cũng là tiểu hoa đán trẻ tuổi xinh đẹp đang "hot" được chứ, cậu một người mới..."
"Cô hiện tại cũng trẻ tuổi xinh đẹp." Lâm Chu Độ tâng bốc Tống Y, nhưng cậu không biết đây có tính là luận cứ không, "Đây chẳng nói lên được gì cả, lúc đó tôi cũng... rất nổi tiếng mà."
Tự khen mình như vậy thực sự có chút ngượng ngùng, nhưng đây là sự thật. Tống Y hơn hơn cậu hai ba tuổi, khi đó cũng mới vừa nổi tiếng không lâu, để bọn họ cùng đóng phim với nhau cũng chả gì bất ngờ. Chỉ là năm ấy thể loại phim tình cảm hài hước tương tự rất nhiều, phim của bọn họ tuy rằng không kém, nhưng cũng không có gì đặc biệt nổi bật, cuối cùng biến mất ở giữa làn sóng.
Tống Y tìm không được lời phản bác, nhưng vẫn có chút không phục: "Chắc chắn bình thường cậu rất ít xem mấy tin lá cải, phải biết rằng anh ta..."
Lâm Chu Độ chưa kịp nghe, Trần Cảnh Tồn đã gọi điện thoại tới.
Trần Cảnh Tồn nói, hắn đến đoàn phim, muốn tâm sự riêng với Lâm Chu Độ.
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Chu Độ nói với Tống Y, cậu có việc đột xuất, nên sẽ đổi thời gian tập đối lời thoại. Tống Y thở phào nhẹ nhõm, những ngày qua Lâm Chu Độ cứ truy hỏi cô mãi, dù có lúc không có phân cảnh cũng không thư giãn được, Lâm Chu Độ muốn đổi thời gian, đương nhiên cô hy vọng cậu có thể cút càng xa càng tốt.
Trần Cảnh Tồn đang đứng tại lối vào thành phố điện ảnh, nơi đó được sửa sang thành một cổng thành, tiện cho các du khách chụp ảnh. Nhưng Trần Cảnh Tồn chẳng có tâm tình chụp ảnh kỷ niệm, trái lại như chuẩn bị bước vào cửa âm phủ.
Lâm Chu Độ dẫn Trần Cảnh Tồn về khách sạn, cậu ở phòng xép, ngoài phòng ngủ còn có một bàn làm việc, thích hợp để ký rất nhiều văn kiện. Trần Cảnh Tồn còn chưa mở miệng, Lâm Chu Độ đã giành trước một bước: "Anh Trần, rốt cuộc là có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi."
Chết sớm thì đầu thai sớm, Trần Cảnh Tồn nghĩ như thế, mới nói: "Công ty quyết định không tiếp tục ký hợp đồng nữa."
Lâm Chu Độ nghiêng đầu, hơi hoang mang nhìn Trần Cảnh Tồn.
Trần Cảnh Tồn sắp điên rồi, hắn nghĩ mình nên xin phí tổn thất tinh thần cho bản thân, kiên trì nói tiếp: "Cậu có thể dẫn hết đoàn đội bây giờ đi, tôi cũng quen không ít người trong giới, cũng có thể giúp cậu liên hệ với người thích hợp. Cậu bây giờ rất hot, chắc chắn bọn họ rất tình nguyện đến. Sau này, phòng làm việc của cậu cũng có thể thiết lập quan hệ hợp tác với Phù Đồ..."
"Tôi biết tôi rất hot." Loại câu không biết xấu hổ như vậy, thế mà Lâm Chu Độ đã nói hai lần trong vòng một ngày, "Nhưng vì sao?"
Trước đây mỗi ngày bị fan mắng, Trần Cảnh Tồn cũng không có áp lực gì trong lòng, nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn đội nồi đâu: "Đây không phải là quyết định của tôi."
Lâm Chu Độ hiểu ngay: "Là Tạ Thành Văn à?"
Trần Cảnh Tồn không nói.
Lâm Chu Độ bắt đầu gọi điện cho Tạ Thành Văn.
Đương nhiên là không bắt máy, Lâm Chu Độ lại bắt đầu nhắn tin cho anh, ngược lại là trả lời ngay lập tức —— tin nhắn của wechat, cậu bị hủy kết bạn. Trần Cảnh Tồn còn đang nói, nếu như Lâm Chu Độ muốn ai, có thể nói cho hắn.
"Vậy tôi muốn Tạ Thành Văn."
Cậu nói thẳng khiến Trần Cảnh Tồn không chống đỡ được, Lâm Chu Độ lại hùng hổ doạ người: "Tạ Thành Văn đâu, anh ấy ở đâu?"
"Cậu ấy đi công tác rồi." Trần Cảnh Tồn nói.
"Anh ấy đi công tác ở đâu?" Lâm Chu Độ nhất định phải hỏi.
"Tôi không biết." Trần Cảnh Tồn dứt khoát không nói linh tinh nữa.
Trần Cảnh Tồn nói điều kiện ưu đãi, Lâm Chu Độ căn bản không nghe lọt một câu nào. Cậu chỉ nghĩ đến một chuyện.
Tạ Thành Văn đá cậu.
Beta: Thng
.........
Lâm Chu Độ lại nhận được tin nhắn của Khưu Văn Lễ.
Tất nhiên không phải đề toán, trừ lần thứ nhất ra, Khưu Văn Lễ cũng không còn gửi cho cậu những những đề bài lung ta lung tung kia nữa. Hơn nữa từ nội dung trò chuyện ở phía sau, dường như Khưu Văn Lễ chẳng hứng thú gì mấy với việc kèm cặp cho con gái mình. Lâm Chu Độ luôn có chút hoài nghi, đây chỉ là chút ngụy trang lúc đó của ông, nhưng đến cùng Khưu Văn Lễ muốn làm gì, cậu lại không rõ.
Khưu Văn Lễ không chỉ là đạo diễn, còn là thầy giáo ở Học viện Điện ảnh, đối xử với Lâm Chu Độ cũng như một người thầy, còn hay gửi cho cậu mấy bộ phim ảnh ít được quan tâm - chả biết tìm từ đâu nữa, để cho cậu xem đi xem lại học tập. Lúc Lâm Chu Độ thành thật làm xong bài tập, chung quy vẫn có chút mong đợi. Nhưng Khưu Văn Lễ lại cố tình không bày tỏ ý kiến gì về nghề diễn của cậu, chớ nói chi là mời cậu đến đóng phim. Lâm Chu Độ dần dần cũng từ bỏ một vài suy nghĩ, sau khi nghĩ cẩn thận vài việc, tất nhiên không cần thiết như trước nữa. Lâm Chu Độ lọt vào danh sách diễn viên phụ xuất sắc nhất ở Liên hoan phim Phi Hoàng năm nay, đây xem như là sự khích lệ tuyệt nhất đối với cậu.
Lâm Chu Độ cũng chẳng gấp chuyện diễn hay hay diễn phim của Khưu Văn Lễ, từ từ rồi cũng sẽ đến, thứ nên thuộc về cậu, cuối cùng vẫn sẽ là của cậu.
Rõ ràng mấy tấm này là Khưu Văn Lễ gửi lên nhóm, ông đang du lịch ở nước ngoài, gửi lên đây mấy tấm hình phong cảnh, kèm theo mấy chữ: Chỗ lấy cảnh bộ "Chúa tể của những chiếc nhẫn"!
Lâm Chu Độ khen vài câu xinh đẹp có lệ, do dự một lát, cuối cùng vẫn đánh chữ gửi đi: Tính quay phim mới ở đây à?
Rồi cậu lại nghĩ tới việc khác, cậu nhấn chọn avatar của Trần Cảnh Tồn trên app, gửi qua một đoạn voice.
"Anh Trần, chuyện hợp đồng còn chưa quyết định được à? Nếu như bởi vì chuyện chia lại phần trăm, chi bằng gặp nhau trao đổi thử?"
Hợp đồng mới đương nhiên phải khác, lần này Lâm Chu Độ có đề ra ý kiến về độ tự do cũng như cách chia chác một chút, cậu tự nhận yêu cầu của mình cũng không xem như quá đáng, cũng chẳng phải vì chút tiền này mà tranh đua thật, đây chỉ là đại biểu một thứ gì đó.
Tựa như bây giờ đi tham gia hoạt động, không ai xếp Lâm Chu Độ xuống cuối cùng, để cậu chờ đợi. Lâm Chu Độ không phải loại người sợ người khác xem thường, thế nhưng dù sao thì cậu vẫn cần nhận được một chút phản hồi, có thể là tiền, cũng có thể là tôn trọng.
Vả lại lúc ấy Trần Cảnh Tồn cũng không nói gì, bây giờ lại cứ dây dưa, chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa.
Lúc này, Tống Y vừa vặn đẩy cửa bước vào, nghe thấy Lâm Chu Độ nói, khẽ nhướng mày: "Ôi chao, còn tính ở lại Phù Đồ nữa à? Tự mình ra ngoài phát triển đi chứ!"
Lâm Chu Độ cất điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, kéo ghế cho Tống Y: "Tôi ngốc quen rồi."
"Não cậu toàn yêu với đương thôi." Tống Y nói, "Có điều cũng khó trách, sếp Tạ thích cậu thế mà."
Ngay cả cô ấy cũng biết? Lâm Chu Độ ngẩn ra, lòng bàn tay của cậu đổ một ít mồ hôi.
Thiệu Tinh Hà biết là bởi vì gã là nghệ sĩ của Phù Đồ, Phương Hữu biết là do lúc đó cãi nhau, người trong nhà biết là do nghe ngóng, mà Tống Y... mấy năm trước Tống Y đã giải ước với Phù Đồ, chung quy cũng có thể nghe tiếng gió qua đường tắt.
"Nói bậy bạ gì đó." Lâm Chu Độ nói, "Cô đã thuộc lời thoại chưa."
"Ngượng đó hả?" Tống Y không chịu dừng lại, "Cậu giấu tôi cái gì, cũng không phải mới biết, bao nhiêu năm trước tôi đã..."
"Bao nhiêu năm trước gì hả?" Nghe được câu này, Lâm Chu Độ có chút nghi ngờ.
Tống Y trợn mắt: "Cậu không quên mất chứ? Bộ phim đầu tiên cậu tham gia lúc mới vào công ty là đóng với tôi! Dù gì năm đó tôi cũng là tiểu hoa đán trẻ tuổi xinh đẹp đang "hot" được chứ, cậu một người mới..."
"Cô hiện tại cũng trẻ tuổi xinh đẹp." Lâm Chu Độ tâng bốc Tống Y, nhưng cậu không biết đây có tính là luận cứ không, "Đây chẳng nói lên được gì cả, lúc đó tôi cũng... rất nổi tiếng mà."
Tự khen mình như vậy thực sự có chút ngượng ngùng, nhưng đây là sự thật. Tống Y hơn hơn cậu hai ba tuổi, khi đó cũng mới vừa nổi tiếng không lâu, để bọn họ cùng đóng phim với nhau cũng chả gì bất ngờ. Chỉ là năm ấy thể loại phim tình cảm hài hước tương tự rất nhiều, phim của bọn họ tuy rằng không kém, nhưng cũng không có gì đặc biệt nổi bật, cuối cùng biến mất ở giữa làn sóng.
Tống Y tìm không được lời phản bác, nhưng vẫn có chút không phục: "Chắc chắn bình thường cậu rất ít xem mấy tin lá cải, phải biết rằng anh ta..."
Lâm Chu Độ chưa kịp nghe, Trần Cảnh Tồn đã gọi điện thoại tới.
Trần Cảnh Tồn nói, hắn đến đoàn phim, muốn tâm sự riêng với Lâm Chu Độ.
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Chu Độ nói với Tống Y, cậu có việc đột xuất, nên sẽ đổi thời gian tập đối lời thoại. Tống Y thở phào nhẹ nhõm, những ngày qua Lâm Chu Độ cứ truy hỏi cô mãi, dù có lúc không có phân cảnh cũng không thư giãn được, Lâm Chu Độ muốn đổi thời gian, đương nhiên cô hy vọng cậu có thể cút càng xa càng tốt.
Trần Cảnh Tồn đang đứng tại lối vào thành phố điện ảnh, nơi đó được sửa sang thành một cổng thành, tiện cho các du khách chụp ảnh. Nhưng Trần Cảnh Tồn chẳng có tâm tình chụp ảnh kỷ niệm, trái lại như chuẩn bị bước vào cửa âm phủ.
Lâm Chu Độ dẫn Trần Cảnh Tồn về khách sạn, cậu ở phòng xép, ngoài phòng ngủ còn có một bàn làm việc, thích hợp để ký rất nhiều văn kiện. Trần Cảnh Tồn còn chưa mở miệng, Lâm Chu Độ đã giành trước một bước: "Anh Trần, rốt cuộc là có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi."
Chết sớm thì đầu thai sớm, Trần Cảnh Tồn nghĩ như thế, mới nói: "Công ty quyết định không tiếp tục ký hợp đồng nữa."
Lâm Chu Độ nghiêng đầu, hơi hoang mang nhìn Trần Cảnh Tồn.
Trần Cảnh Tồn sắp điên rồi, hắn nghĩ mình nên xin phí tổn thất tinh thần cho bản thân, kiên trì nói tiếp: "Cậu có thể dẫn hết đoàn đội bây giờ đi, tôi cũng quen không ít người trong giới, cũng có thể giúp cậu liên hệ với người thích hợp. Cậu bây giờ rất hot, chắc chắn bọn họ rất tình nguyện đến. Sau này, phòng làm việc của cậu cũng có thể thiết lập quan hệ hợp tác với Phù Đồ..."
"Tôi biết tôi rất hot." Loại câu không biết xấu hổ như vậy, thế mà Lâm Chu Độ đã nói hai lần trong vòng một ngày, "Nhưng vì sao?"
Trước đây mỗi ngày bị fan mắng, Trần Cảnh Tồn cũng không có áp lực gì trong lòng, nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn đội nồi đâu: "Đây không phải là quyết định của tôi."
Lâm Chu Độ hiểu ngay: "Là Tạ Thành Văn à?"
Trần Cảnh Tồn không nói.
Lâm Chu Độ bắt đầu gọi điện cho Tạ Thành Văn.
Đương nhiên là không bắt máy, Lâm Chu Độ lại bắt đầu nhắn tin cho anh, ngược lại là trả lời ngay lập tức —— tin nhắn của wechat, cậu bị hủy kết bạn. Trần Cảnh Tồn còn đang nói, nếu như Lâm Chu Độ muốn ai, có thể nói cho hắn.
"Vậy tôi muốn Tạ Thành Văn."
Cậu nói thẳng khiến Trần Cảnh Tồn không chống đỡ được, Lâm Chu Độ lại hùng hổ doạ người: "Tạ Thành Văn đâu, anh ấy ở đâu?"
"Cậu ấy đi công tác rồi." Trần Cảnh Tồn nói.
"Anh ấy đi công tác ở đâu?" Lâm Chu Độ nhất định phải hỏi.
"Tôi không biết." Trần Cảnh Tồn dứt khoát không nói linh tinh nữa.
Trần Cảnh Tồn nói điều kiện ưu đãi, Lâm Chu Độ căn bản không nghe lọt một câu nào. Cậu chỉ nghĩ đến một chuyện.
Tạ Thành Văn đá cậu.