Chương 13
Từ hôm gặp ở nhà hàng đến giờ. Nhỏ Trinh suốt ngày lấy cớ ghé nhà tôi. Hôm thì đi siêu thị gặp một bộ mỹ phẩm hợp với da mẹ Ngọc. Hôm thì ba mẹ đi du lịch nên không muốn ăn cơm một mình. Và chủ nhật tuần này lại mang hai hộp sâm qua biếu.Mẹ Ngọc nhìn hai hộp sâm toàn chữ Hàn, vui vẻ xoa tay Trinh thủ thỉ:– Nói với ông bà bên ấy là bác cảm ơn nhé. Quý hóa quá, sâm này ở Việt Nam dễ gì tìm được.– Dạ! Vì biết khó tìm nên ba mẹ con mới muốn biếu hai bác. Mình lớn tuổi rồi nên phải giữ gìn sức khỏe bác ạ. Nghe nói ăn nhân sâm có thể tăng tuổi thọ đấy bác.Ba Minh gấp tờ báo lại, đặt xuống bàn. Vừa uống một ngụm trà vừa nhẹ nhàng hỏi:– Con còn trẻ mà cũng tìm hiểu đến những thứ này nữa à?– Dạ! Tại ba mẹ con cũng lớn rồi. Con hay tìm thực phẩm hỗ trợ sức khỏe cho ba mẹ nên cũng biết chút chút ạ.Mẹ Ngọc liên tục gật đầu. Quay lại phía ba Minh, cảm thán:– Nhà mình mà có cái Trinh làm dâu thì phúc phần quá ông nhỉ. Khéo léo, chu đáo thế này thì thằng Khiêm chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt.Được mẹ Ngọc nhiệt tình ủng hộ, nhỏ Trinh hớn hở ra mặt. Miệng thì cứ bác này, bác kia nhưng trong tâm lại sướng rơn, không thể nào che dấu nổi.Trước cảnh hai bác cháu nào đó cười đùa vui vẻ, ba Minh chỉ nhàn nhã uống thêm một ngụm trà, điềm đạm bảo:– Bà kiếm con dâu hay kiếm bảo mẫu cho con bà thế. Con cái nhà người ta nuôi nấng từng ấy năm, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, về đây lại phải chăm bẵm con bà. Bớt ích kỷ lại đi.Trinh thấy ba tôi nói vậy vội xua tay giải thích:– Con không ngại việc chăm sóc anh khiêm đâu ạ. Con cam tâm tình nguyện làm chuyện ấy.Mẹ Ngọc nghe đến đây lại càng hài lòng về cô gái này hơn. Ngay cả ba Minh cũng có thiện cảm ít nhiều. Đừng nói ba mẹ, đến cả tôi còn bị lời nói kia lay động, suýt chút nữa là quên bẵng đi việc con người thật sự của Trinh mà tôi biết trước đây.Gọt xong trái cây, tôi đem ra mời khách quý của mẹ Ngọc. Nhỏ này giờ thảo mai thôi rồi. Có ba mẹ, không biết chừng còn là ba mẹ chồng tương lai ở đây thì tất nhiên phải tranh thủ ghi điểm.– Ôi! Vy gọt trái cây mà không gọi tớ xuống phụ gì cả.Nó “thảo mai” thì tôi cũng “thảo đào” lại cho đủ nam bắc sum vầy. Tôi cầm nĩa lên, xiên qua miếng táo rồi đưa cho bạn tốt:– Tí việc vặt á mà. Tớ làm được.– Vy khéo quá.– Khéo léo sao bằng Trinh.Biết tôi đá đểu việc nó diễn trò con vịt trước mặt ba Minh mẹ Ngọc. Nhỏ nào ấy không ngại mà thừa nhận:– Vy quá khen rồi.– Tớ chỉ khen đúng người đúng việc thôi.Cuối cùng cả hai kết thúc cuộc trò chuyện trong nụ cười tươi tắn thế nên ba mẹ đâu hề hay biết chúng tôi đang âm thầm đấu đá nhau. Mà nghĩ cả hai chỉ là nói chuyện xã giao như những cặp bạn bè bình thường khác.Để tránh ngứa mắt rồi lại làm liều thế nên tôi xin mẹ ra vườn nhổ cỏ. Chứ cứ ở đây tâm giao với ” bạn tốt” thì có cho tôi ăn đường thốt nốt tôi cũng chẳng duy trì bộ dạng ngọc nữ ngọt ngào được lâu.Ra mảnh vườn nhỏ sau nhà, tôi chăm chỉ nhổ cỏ cho những luống rau của mẹ Ngọc. Dạo này trời hay có những cơn mưa dầm vì thế mà lũ cỏ dại cũng được dịp vươn mình tranh giành thổ nhưỡng của chính chủ. Đúng kiểu lũ bẩn tính thì phát triển rất nhanh. Tôi nhổ muốn mỏi tay mà chưa diệt được một nửa trong bọn chúng.Từ xa có một thiếu nữ mỏng manh trong chiếc váy xanh thanh thuần đi đến. Con Trinh này thay đổi phong cách cũng chóng hết cả mặt. Giờ thì ai mà nghĩ nó là hạng gái hay xập quán bar cơ chứ.Không gian đang trong sạch thế này, đột nhiên có luồng khói bụi xâm chiếm khiến tôi khó chịu lên tiếng:– Mày đi đâu đây?Nó hai tay chắp ra sau mông, vểnh môi nói:– Bác gái bảo tao ra phụ mày nhổ cỏ.Tôi dè bỉu bảo:– Mày á?– Ừ! Bác sợ mày ngoài này lười nên bảo tao ra giám sát mày đấy.Giám sát cái khỉ gió nhà nó. Có mà sợ trong đó phải làm việc nhà nên trốn ra đây. Cái thứ tiểu thư như nó thì biết gì là nhổ cỏ. Bộ móng dài cả thước, sợ ăn uống còn khó chứ nói gì làm mấy công việc tay chân.Vì biết con nhỏ ấy ra để làm màu với mẹ nên tôi không thèm để ý, chỉ mải mê với công việc của mình. Con kia thấy nắng là chui rúc vào bụi cây ngồi. Tôi nhổ cỏ xong, nó lại mò ra, giơ điện thoại lên tự sướng. Chụp choẹt thì thôi đi đằng này ở sau lưng, tôi còn thấy nó đăng dòng status: “Ngày chủ nhật cùng vườn rau nhà nội. ” Ối dời! Đúng là chẳng biết xấu hổ là gì luôn á. Chắc gì anh hờ đã lấy nó mà vội vàng thừa nhận như thế. Không sợ sau này lại thành trò đùa cho thiên hạ à.Sau đó vì nhỏ kia che người lại nên tôi mất tầm nhìn với cái điện thoại kia.Tò mò thành ra tôi lên mạng tìm nó. Cũng may còn liên lạc với một số bạn bè thời cấp 2 nên rất nhanh tôi đã tìm được nick của nhỏ này. Công nhận lượng tương tác của Trinh khá cao, mới đăng hình ảo lòi vài phút mà đã có cả 500 like. Tôi lướt xuống mục comment thì cũng hơn trăm lượt người bình luận. Nào là khen Trinh đảm, Trinh siêng, nào là khéo léo, hiểu chuyện. Tôi khinh! Công tình cả buổi, giờ lại để nó hưởng ké. Cục tức này, tôi nuốt không được thành thử mở vòi tưới rau để đuổi khéo:– Mày ra chỗ khác đứng đi. Để tao còn tưới rau.– Mày tưới thì tưới đi, đừng có tưới chỗ tao là được.Nói rồi nó lại chụp thêm vài tấm. Tôi điên lên, xịt thẳng vòi nước vào người nó. Con kia kinh hồn hét lên:– Ôi! Con điên! Mày không có mắt à?– Tao cận 7 độ, hôm nay quên mang kính nên không thấy rõ lắm. Mày mà cứ đứng ở đây, tao tưởng mày là cọng rau. Tưới ướt người thì ráng mà chịu.Đấy! Tôi nói chuyện dễ nghe thế mà con này lại có suy nghĩ lệch lạc. Nó hậm hực, nhìn tôi lườm nguýt:– Mày có tư cách gì mà đuổi tao. Mày làm như là nhà của mày ấy. Chẳng qua mẹ mày dụ dỗ được bác trai nên mày mới được vào nhà này ở. Cái thứ ăn nhờ ở đậu, con thừa con thãi mà dám lên mặt với tao à.Chuyện bé mà nó cứ thích xé ra to, nó muốn khiêu chiến thì tôi sợ gì mà phải nhượng bộ. Tôi cao giọng đáp trả:– Tao có là con thừa con thải thì đã là con cái trong nhà rồi. Còn hơn cái kẻ thèm làm con dâu nhà người ta đến nhỏ cả dãi ra mà chưa được toại nguyện.– Mày cứ chống mắt lên mà xem. Tao sắp lấy được anh mày rồi đấy. Đến lúc đó tao sẽ đuổi mày thẳng cổ.– Thế mày đã cua anh tao chưa mà to mồm thế? Mẹ tao cũng chỉ một phần thôi. Anh tao không thèm thì có mà lấy.– Mày nói cái gì? Ai không thèm ai?– Tao nói anh tao không thèm mày đấy. Cái thử tiểu thư chỉ biết sống ảo như mày thì ai mà thèm chứ. Sống thật chút đi cho đời nó nể.Tôi nói quá chuẩn thành thử nó hận ý. Lấy đất chọi tôi. Cũng may là phản xạ của tôi nhanh, né được cú ném đểu ấy. Sau đó sẵn vòi nước trong tay tôi thẳng thừng cho nó ngay một cơn mưa mùa hạ. Cả người nhỏ ấy ướt sũng như chuột lột. Điện thoại hình như cũng dính cả nước. IPhone 13 pro max cơ đấy. Được rồi! Sẵn tôi tạo điều kiện cho nó đặt trước iphone 14 luôn.– Con này! Mày có dừng ngay không?Tôi nhếch môi đáp:– Tao tưởng mày thích làm rau sạch. Rau sạch thì phải được tưới nước thường xuyên mới tươi được.Nó muốn đóng vai rau sạch với gia đình tôi chứ gì, thế thì thân bạn bè cũ, tôi phải giúp nó hoàn thành vai diễn này xuất sắc nhất mới được.Bị tôi tắm rửa một hồi, nhỏ Trinh chẳng còn lì lợm được nữa, nó hậm hực bỏ vào nhà. Tôi biết con nhỏ này không hiền nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Y như tôi đoán, lúc tôi xuống bếp phụ mẹ làm bữa trưa, bà lập tức cau mày quở trách:– Làm cái gì mà ướt hết cả người con Trinh thế hả? Nó là khách đến nhà, cô phải biết ý tứ chứ. Định gieo tiếng xấu cho cái nhà này đấy à.Tôi mang rau ra bồn, vừa rửa vừa giải thích với mẹ:– Dạ, tại hôm nay con quên đeo kính nên không thấy rõ. Vô tình mới làm ướt người Trinh.Tôi dùng loại trong suốt nên chẳng ai nhận ra tôi có đang đeo kính áp tròng hay không. Thế nên mới mạnh mồm nói dối mẹ như vậy.– Lên đeo kính đi. Để mắt như thế rồi đi giết người à.– Vâng ạ.Qua được ai của mẹ, tôi vẫn phải giả vờ lên phòng một lúc cho khớp tình huống. Lúc đi ngang qua phòng ông Khiêm, vô tình nhìn thấy bóng dáng Trinh lấp ló bên trong. Hình như là nó không mặc gì cả. Thế là nhờ có tôi mà con kia có dịp quyến rũ anh tôi rồi. Đồ nhỏ ta bị ướt, vướng víu đều được trút bỏ. Da dẻ thiếu nữ mơn mởn như thế, đàn ông khó lòng mà nhịn được. Đúng là nói trước bước không qua, vừa to mồm bảo ông anh tôi cóc thèm nó, giờ ổng lại… Hazza…Vì sợ phải nghe những chuỗi âm thanh ám muội bên cạnh. Nên tôi chỉ vào phòng vài phút rồi vội vàng xuống nhà.Lúc cơm nước xong xuôi, “con dâu mẹ Ngọc” mới đủng đỉnh đi xuống. Cô ta mặc áo sơ mi của tên anh trai. Vậy mọi người hiểu rồi đấy, ăn mặc như thế thì thịt nhau là cái chắc.Dù rất tích cực đẩy thuyền nhưng khi thấy Trinh mặc áo của con trai, mẹ Ngọc vẫn không thể giấu nổi tia bất ngờ trong ánh mắt.Nhỏ Trinh giả vờ thẹn thùng giải thích:– Dạ, con lên phòng Vy rồi. Nhưng cậu ấy khóa cửa nên con qua mượn đồ anh Khiêm mặc tạm ạ.Hóa ra mẹ tôi thấy nó ướt nên bảo lên phòng tôi lấy đồ mặc tạm. Nhưng con nhỏ này lại thừa dịp qua bên cạnh câu dẫn tên anh trai.Mẹ Ngọc nhìn từ trên xuống dưới nhỏ Trinh một lượt, ậm ừ nói:– Thôi, lên mời bác trai xuống ăn cơm đi con. À không! Vy! Lên mời ba xuống ăn cơm. Trinh ngồi xuống ghế đi con. Ngồi trong góc trong đây này.Dù là áo tên anh trai có thể che qua gối Trinh. Nhưng mà ăn mặc công khai như thế này thì có phần hơi lộ liễu. Nên mẹ mới bắt cô ả vào trong ngồi để tránh ba Minh khó chịu.Giờ cơm sau đó vẫn diễn ra như bình thường. Mọi người đều vào mâm đầy đủ chỉ có ông anh quý hóa bận bịu công việc nên vẫn chưa có mặt. Đợi một hồi, cuối cùng anh tôi cũng từ trên lầu đi xuống. Mắt cái Trinh lập tức sáng bừng, còn cố nhích người qua một chút để người tình lại ngồi bên cạnh. Nhưng thế quái nào, ông ấy đặt mông đúng chiếc ghế bên cạnh tôi. Tất cả mọi người đều chĩa mắt nhìn anh ta, kể cả tôi.Bình thường, tên ấy ghét nhất là ngồi gần tôi. Chuyện này chưa từng có tiền lệ trong gia đình. Nhưng hôm nay xảy ra vụ gì thế này? Vừa nồng nàn với người kia xong, giờ lại qua chỗ tôi ngồi. Không lẽ thưởng hoa rồi giờ lại muốn vặt đi. Thì ra tên anh trai là một tra nam sao?Mặc những suy nghĩ vu vơ của cả gia đình. Người đó vẫn tự nhiên gắp thức ăn. Một đỗi thấy cả nhà không động đũa mới nhàn nhạt nói:– Con đang đợi cuộc gọi của đối tác nên ngồi ngoài để tiện chút nghe máy. Cả nhà ăn đi, đừng nhìn con như vậy.Đúng là Kiều Trinh ngồi bên trong và sát tường, hơi bất tiện cho việc ra vào. Còn tôi lại ngồi ngoài, bên cạnh cửa, với chân một cái là đã có thể ra ngoài. Hóa ra là vậy.Nghe ông anh nói xong, để xóa bỏ sự ngại ngùng, ba Minh nhất đũa:– Được rồi, ăn đi, ăn đi.Cả buổi hôm ấy, ông anh tôi vẫn giữ tác phong ăn uống trong im lặng. Ngoài mùi xạ hương nhè nhẹ trên cơ thể thì đường như chẳng còn gì để tôi có thể cảm nhận sự tồn tại của người đó trong bữa cơm.kiều Trinh cũng ít hoạt động miệng lưỡi lấy lòng như mọi ngày mà chỉ e thẹn ăn uống, thỉnh thoảng liếc nhìn anh trai tôi một cái rồi lại đợi mẹ Ngọc gặp thức ăn cho.