Chương 26
Sau hôn lễ có người làm cha làm mẹ muốn riêng tư nên lên kế hoạch trốn con. Cún đáng thương liền trở thành trẻ em cơ nhỡ. Vì là trẻ em cỡ nhỡ nên bé được đặc cách lựa chọn nơi tá túc trong những ngày xa ba mẹ. Cún không muốn ở với ông bà ngoài, không chịu cậu mợ, dì dượng gì cả, nó chỉ muốn dì Vy thôi. Thế thì dì Vy biết làm gì ngoài việc đem thằng nhóc ấy về nhà.Ban ngày Cún ở nhà với mẹ Ngọc, tối thì quấn lấy tôi. Ăn cơm cũng phải mang bát đũa ngồi bên cạnh, há miệng bắt tôi đút. Cún năm này cũng 4 tuổi rồi. Vậy mà rất ư thích làm nũng, không phải là nó không biết cách ăn đâu mà là muốn tôi chăm sóc.Một, hai ngày đầu thì tên anh trai còn ra vẻ người lớn. Nhưng đến ngày thứ ba có một kẻ không chịu nổi nữa. Hiên ngang mang thằng bé chỗ khác. Ra lệnh:– Lớn rồi, tự mà ăn lấy.Cún được yêu chiều, làm gì chịu cái thái độ lồi lõm kia. Nó thè lưỡi, chạy về phía tôi.– Dì Vy là vợ con. Dì Vy đút cơm cho con ăn là đúng rồi.Tên anh trai nghe thằng nhóc con khoe khoang quyền sở hữu của mình thì đen mặt hỏi:– Ai nói với con như thế?Cún ngây ngô trả lời:– Mẹ con đồng ý cho con lấy dì Vy rồi. Sau này nhất định con sẽ lấy dì Vy.– Đợi 20 năm nữa rồi nói chuyện nhé nhóc.Thấy ai đó sắp có hành động lỗ mãng với một đứa trẻ. Tôi vội ngăn cản:– Thôi được rồi. Anh ngồi xuống đi. Để ba mẹ thấy thì phiền lắm đó.Lúc này, ba Minh mẹ Ngọc cũng đi xuống dùng bữa nên kẻ nào ấy mới không giở thói hạnh họe con nít nữa. Những có vẻ cũng từ đây một lớn một nhỏ nào ấy bắt đầu âm thầm gây chiến.Cún thì vẫn dính lấy tôi nhưng thấy ai đó lập tức nó sẽ tình cảm hơn. Ví dụ như ôm tôi này, thơm má hoặc làm nũng bắt tôi lấy cái này cái kia hoặc chơi cùng.Còn tên anh trai cũng chẳng kém cạnh. Ai đó thường dùng mấy anh nhìn toàn dao găm nhắm vào tôi mỗi khi tôi cho cậu bé thân thiết với mình, cứ như thể tôi đi ngoại tình ấy. Trong khi Cún chỉ là một đứa trẻ. Nhận thức, góc nhìn, mọi thứ đều chưa hoàn thiện. Làm sao tôi có tình cảm nam nữ với nó được cơ chứ.Từ ngày Cún đến đây, người nào đó bị bỏ đói nên bứt rứt trong người. Sau vài lần giở thói người lớn bắt nạt con nít nhưng đều không ăn thua gì với Cún. Người nào đó cứ tưởng mình thông minh, mua về một đống kẹo rồi qua phòng tôi dụ dỗ.– Cún ăn kẹo không?Anh vừa tắm xong, tóc còn hơi ươn ướt đã vội vàng qua phòng tôi trao đổi với bé. Con nít mà, thấy kẹo là cười tít cả mắt, chạy lại vị trí cạnh cửa của anh. Nó Vui vẻ gật đầu:– Dạ có ạ.Kẻ nào đó biết cá đã cắn câu nên nham nhở nói:– Cún ăn kẹo thì xuống ngủ với bà nhé.Cún đột nhiên hiểu chuyện, khoanh tay lắc đầu:– Thôi con không ăn kẹo nữa đâu. Ăn kẹo buổi tối là sâu răng đấy chú ạ. Cún không muốn bị sâu răng. Sâu răng là xấu xí. Xấu xí thì dì Vy sẽ không thích cún nữa.Nói xong thằng bé đến kẹo cũng không thèm nhìn, chạy về, bỏ dép leo lên giường, chui vào chăn rồi lay lay tôi:– Dì Vy ôm ôm.Tôi kiểu đã quen với những yêu cầu tình cảm của bạn ấy nên bỏ điện thoại qua một bên. Ôm Cún vào lòng. Thằng bé được ôm lại tỉ tê đòi hỏi thêm:– Mai dì Vy mua cho Cún túi kẹo y như của chú Khiêm nhé.Đúng là quỷ nhỏ, đáo để quá thể. Muốn ngủ với dì nhưng vẫn không quên vụ kẹo bánh. Tôi nhìn Cún, nghiêm giọng:– Sao Cún bảo sợ sâu răng?– Buổi sáng con sâu nó ngủ rồi dì Vy ạ nên nó không cắn răng của con được đâu.Nhóc ấy suy nghĩ con sâu giống như con người, cũng cần đi ngủ. Suy nghĩ hồn nhiên như thế tôi không nỡ hủy hoại nên thuận theo ý nó bảo:– Được rồi, mai dì Vy mua cho nhé. 9 giờ rồi đấy Cún. Đi ngủ thôi con.Cún phấn khích hô vang trời:– yeah!Kẻ nào ấy bị bơ nên ghen ăn tức ở. Họ đi đến giường tôi, ngồi xuống:– Này cậu nhóc. Con lớn rồi. Sao cứ suốt ngày bắt dì Vy ôm con thế hả? Mình là đàn ông, mình phải tự lập chứ.Nghe ai kia lý sự, Cún liền ngẩng đầu lên, cong môi cãi:– Vợ thì phải ôm chồng ngủ chứ. Ba Hải ôm mẹ Nhung suốt. Con lớn nên con mới được làm chuyện đó đấy chú ạ.Thế là chỉ một câu nói đơn thuần của trẻ thơ đã làm tên nào ấy sôi máu. Kẻ đó nghiến răng nghiến lợi:– Thằng nhóc này.Tôi sợ hò làm gì đó ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ nên vội đứng dậy kéo họ ra khỏi phòng.– Em đuổi anh đó à?– Anh về đi, để em ru Cún ngủ.– Thể là em bỏ anh theo nó đúng không?Tên nào đó cứ suy nghĩ thái quá lên. Tôi là phụ nữ sợ còn chứ nhạy cảm bằng. Cái gì mà bỏ với theo ở đây.– Em không theo không bỏ ai hết.– Còn nói không bỏ. Em tính xem hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi.Nhìn điệu bộ vừa cau có vừa đáng thương của ai đó mà trong tôi dâng lên rất nhiều dư vị chua xót. Dù gì cũng là người tôi thương, anh khó chịu, tôi cũng chẳng thích thú gì. Nhưng biết sao được, Cún còn ở đây cơ mà.– Thôi đợi vài hôm nữa rồi em bù đắp cho anh nhé.Kẻ đó ra giọng hờn dỗi:– Đợi! Em còn bắt anh đợi đến bao giờ. Anh không đợi được nữa.Thấy nếu chưa đạt được mục đích thì ai đó sẽ chẳng đời nào thỏa hiệp. Thế nên tôi đành cho anh một cái hẹn.– Được rồi. Bây giờ mới 9 giờ thôi. Cún ngủ nhanh lắm, chúng mình còn rất nhiều thời gian đó.Ai kia lúc này mới hài lòng:– Được rồi. Tạm tin em lần này.Họ về phòng, tôi mới quay lại giường ôm Cún rôi thủ thỉ:– Hôm nay dì Vy mệt lắm nên Cún ngủ ngoan cho dì ngủ nhé.Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó chưa tới 15 phút, tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đều của bé. Rón rén rời khỏi giường, lúc đóng cửa tôi vẫn thấy Cún ngủ rất say nên mới an tâm qua phòng ai kia tiếp tục dỗ dành.Người nào đó biết tôi qua nên mở cửa toang hoang đợi. Tôi vừa bước vào ai đó nhanh chóng đi đến đóng cửa. Rồi ôm tôi ném lên giường. Hành động mạnh bạo ấy khiến tôi thoáng giật mình:– Anh làm gì vậy?– Yên tâm phòng anh cách âm tốt lắm, không ai nghe thấy gì đâu.Nói rồi ai đó vội vàng cởi hết quần áo trên người. Xong xuôi thì đi đến cởi quần áo của tôi. Trải qua vài lần “yêu đương”, tất cả mọi thứ anh đều chủ động cả. Tôi chẳng phải làm gì nhưng vẫn mệt muốn chết ấy.– Với ai anh cũng vồ vập vậy à?Bâng quơ tôi hỏi một câu chết tiệt. Dù biết giữa anh và Trinh không có chuyện gì. Nhưng kỹ năng điêu luyện như thế này thì chắc phải chung đụng không ít cô rồi. Có khi còn là gái tây mlem mlem nữa ấy chứ. Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy chua xót. Dù biết thời đại bây giờ, mấy cái lần đầu đều không còn quan trọng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn hi vọng chúng tôi dành lần đầu cho nhau.– Sao lại hỏi thế?Tôi không thể nói ra những câu kiểu như chỉ có trong sách cổ được nên đành ậm ừ cho qua chuyện:– Thì em thấy anh thế này. Chắc trước đây cũng không tệ.– Em sai rồi. – Vừa nói đôi tay hư hỏng kia vừa dạo chơi trên cơ thể tôi.Tuy chỉ là là ba chữ nhưng đủ để nói rõ vấn đề. Chúng tôi xin ra có lẽ chỉ để dành cho nhau. Ở hiện tại là vậy. Và tôi mong tương lai cũng sẽ như thế.Vì họ làm cho tôi vui nên hôm nay tôi cũng có chút nhiệt tình hơn với họ. Cả hai gắt gao ôm lấy đối phương, ngọt ngào trao nhau những nụ hôn ướt át.– Dì Vy ơi! Dì Vy ơi!Tôi giật mình thoát khỏi dục vọng. Đẩy anh ra nghi hoặc:– Hình như Cún đang tìm em.– Tìm thế nào được mà tìm. Phòng anh cách âm tốt lắm.Anh ôm lấy tôi. Bờ môi từ trên cổ tôi hôn xuống. Có lẽ tại tôi nghe nhầm thật. Nhưng được một lúc, hình như không đơn thuần là giọng nói mà còn có cả tiếng khóc thút thít. Tôi lại đẩy ai đó ra:– Hình như Cún đang tìm em.– Em nhầm rồi.– Không! Em nghe rõ ràng mà. Em phải ra xem thế nào.– Em có phải mẹ nó đâu. Kệ nó.– Em đã hứa chăm sóc Cún giúp chị Nhung rồi. Sao em có thể bỏ mặc nó được.Trước sự kiên quyết của tôi. Có một kẻ cộc lốc nói:– Súng lên nòng, nhắm mục tiêu cả rồi. Không hạ xuống được.Tôi biết như thế thì anh khó chịu lắm. Nhưng cũng không thể vì ham muốn của bản thân mà trơ mắt để một đứa trẻ sợ hãi ngoài kia được.– Hôm nay mình dừng ở đây đi. Em hứa sẽ đền bù cho anh. Nha anh.Kẻ đó hậm hực bỏ vào nhà tắm. Tôi cũng vội vàng nhặt đồ dưới sàn mặc vào. Lúc đi ra đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Không biết người đó có nghe thấy không nhưng tôi vẫn gõ cửa, nói:– Em xin lỗi. Em chịu khó vài hôm nữa nhé.Nói xong lập tức đi ra khỏi phòng. Cún không thấy tôi thì đã đi xuống dưới nhà tìm. Cũng may là mẹ Ngọc đang bế bé.– Dì Vy ơi! Dì Vy ơi.Tôi đi đến, đón bé từ tay mẹ:– Dì xin lỗi Cún nhé.Thằng bé thút thít dựa vào ngực tôi. Mẹ Ngọc thấy vậy chỉ thở dài, không nói gì thêm mà lẳng lặng về phòng. Nếu trước đây mẹ nhất định sẽ mắng, bảo tôi không biết đường chăm sóc một đứa trẻ. Nhưng khoảng cách xa lạ, dửng dưng hiện tại làm tôi rất tủi thân.Tôi nói vọng về phía mẹ:– Mẹ đừng ghét con nữa có được không ạ?Đôi chân ấy khựng lại vài giây rồi lại tiếp tục đi.Dường như không muốn cho tôi bất cứ cơ hội nào. Tôi biết mình đã gây ra chuyện lớn. So với việc hại anh ấy như lúc trước tôi từng nghĩ thì có vẻ vết thương cách tim chỉ vài cm có lẽ nguy hiểm hơn nhiều. Mẹ thương anh Khiêm như thế. Sao có thể bỏ qua cho tôi.Nếu biết tôi quan hệ hiện tại của anh và tôi. Liệu mẹ có chấp nhận không? Nghĩ tôi cũng không dám nghĩ. Vì tôi rõ hơn ai hết, đáp án sẽ như thế nào.Tôi ôm cún về phòng. Cậu bé giờ này đã ở trong lòng tôi ngủ say.