Chương 29
Những tưởng yêu đương vụng trộm chỉ dành cho các cặp đôi bất chính, thì vì sự chưa sẵn sàng của tôi mà cả hai lại rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đừng hỏi tôi cảm giác ấy như thế nào. Vì thật ra nó khó để diễn tả lắm. Giống như kiểu trẻ con giấu người lớn ăn kẹo, lén lút nếm nhưng lại chẳng dám chia sẻ hương vị ấy cho bất kỳ ai. Cũng là một kiểu hạnh phúc nhưng không trọn vẹn.Chúng tôi chỉ có thể nắm tay nhau dưới gầm bàn phòng ăn, hôn nhau nơi vắng vẻ, trao những lời yêu thương qua tin nhắn. Nhưng tình yêu mà, quá trọn vẹn lại thành ra nhàm chán. Nếu tình yêu cần sự hoàn toàn thì các nhà thơ chẳng tung hô việc tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đúng không?– Này! Dạo gần đây chị thấy tâm hồn mày chứ treo trên ngọn cây ấy. Không phải là yêu rồi đó chứ?Tôi nhìn qua người phụ nữ với chiếc bụng bầu 5 tháng nhưng tâm hồn lại hóng hớt như thiếu nữ đôi mươi, khẳng định:– Chị lại suy nghĩ lung tung nữa rồi. Chị thấy em có tìm hiểu ai không?– Cần gì tìm hiểu. Bước nửa ngón chân đã gặp nhau thì tha hồ mà thấu cảm.Bà ấy bâng quơ như vậy lại khiến nỗi nghi ngờ của tôi sống dậy. Tôi nheo mắt hỏi:– Chị nói thật với em biết. Giữa chị và anh Khiêm rốt cuộc đã có việc gì mà em không biết?Chị Nhung đưa mắt đi nơi khác đánh trống lảng:– Làm gì có. Mày càng ngày càng đa nghi giống mấy bà cô hết đát lắm rồi đấy.Nhìn cái kiểu giấu diếm của bà ấy khiến tôi rất khó chịu. Chuyện này chẳng khác gì bị lừa dối cả. Chị em tôi thân nhau đến thế, giờ lại có bí mật. Hai lần trước tôi đã nhắm mắt bỏ qua nhưng lần này tuyệt đối phải điều tra cho rõ sự tình:– Chị nói đi. Hôm nay chị mà không nói cho em biết, em sẽ tuyệt dao với chị.– Làm gì mà hung dữ thế. Mày dọa con chị sợ đây.– Em không dọa, em nói thật.Con em tuyên bố xanh còn hơn cây trên đường phố nên có một bà chị đã bị thuyết phục. Chị Nhung thở dài:– Được rồi! Chị kể.Thế chứ? Chị em cây khế mà. Tuyệt nhiên không được để khoảng cách làm mích lòng nhau. Chơi chung thì phải một lòng một dạ.Chị xích ghế lại gần tôi. Kề tai kể chuyện:– Thì hôm đó mày đi cứu ba một mình. Chị lo cho mày, sợ mày gặp nguy hiểm nên lấy điện thoại mày tìm số anh mày. Nói thằng chả đến với mày.– Sao chị lại làm vậy? Làm thế lỡ anh ấy nghĩ em bày trò thì làm thế nào.– mày yên tâm đi, nghe chị điện, có kẻ lo cho mày sốt vó lên, cứ 5 phút lại điện hỏi chị mày còn chỗ làm không. Thế mới biết được thằng anh nhà mày xi mê mày chết được.Nghe chị nói vậy, đột nhiên mặt tôi ửng đỏ.– Chuyện có như vậy thôi mà sao chị lại giấu em.– Cái đó là khởi đầu. Còn chưa đến nội dung chính.Nghe bà ấy lí nhí bên tai, tôi vô cùng sửng sốt:– Còn có nội dung chính nữa ạ?– Ừ! Còn. Nhưng mày phải bình tĩnh. Dù có chuyện gì thì cũng không được nổi nóng. Con chị nó sợ đấy.Bà ấy nói thế nên tôi cũng đoán già đoán non là có cái gì đó vô cùng khó chấp nhận rồi. Nhưng chẳng ngờ nó còn cẩu huyết hơn tôi tưởng.– Hôm đi Sapa ấy. Chị có điện cho Khiêm, nói nó dẫn mày đi chơi rồi bày tỏ tình cảm. Nhưng thằng anh mày lại như thằng khờ ấy. Nói là ngượng mồm, không nói được. Chị mới…Bà ấy nói đến đây thì im lặng. Tôi vội thúc giục:– Tại sao? Chị đã nói cái gì?– Chị nói không nói được thì dùng hành động.Muốn lên cơn suy tim với bà chị này của tôi quá. Có ai lại đi xúi người khác mần thịt em mình như bà ấy không. Chết mất thôi. Còn cả cái tên người yêu chưa công khai kia nữa. Tôi cứ nghĩ tại có chút men nên mới nên cớ sự. Còn cố tình nhồi nhét bao nhiêu điều tốt đẹp để tự nhủ rằng họ là một người đứng đắn. Có ai mà ngờ đâu họ thủ mưu từ trước muốn cướp đoạt tôi.Tôi thở hắt ra:– Còn cái vụ chị nói em mang theo bia là cũng nằm trong kế hoạch của tên đó đúng không?Cái gì mà bảo cảnh đẹp phải có chút men mới trọn vẹn. Rồi là lạnh lạnh uống bia cho ấm. Thì ra đều có ý đồ cả.Chị Nhung lắc đầu đáp:– Cái này là ý của chị, không phải của Khiêm đâu. Em đừng nói mà tội nghiệp. Chị thấy phải có chút chút thì cảm xúc mới dâng trào thế nên mới gợi ý cho em.– Chị đâu có gợi ý cho em. Chị lừa em thì có.Bà ấy nghe tôi mắng liền làm bộ mặt đáng thương:– Em đừng có nói to quá. Mọi người biết hết bây giờ.– Em là người bị lừa mà. Em có quyền được uất ức chứ.Chị Nhung dường như không thấy tôi đã đủ tức tối hay sao mà còn nói thêm một câu vô cùng nhức tai:– Thế là hai đứa đêm đó giải ngố cho nhau rồi à.Tôi mệt mỏi chẳng còn muốn trả lời. Kéo ghế về bàn của mình. Cố gắng tập trung làm việc. Nhưng dù có cố đến mấy cũng không thể nào thoát khỏi suy nghĩ mình đã bị lừa dối. Thế nên cơm trưa hôm ấy, tôi quyết định đến công ty anh để gây sự.Tôi đến đúng giờ mọi người đang tập chung ở sảnh, chuẩn bị đi ăn trưa. Thấy tôi, mấy chị vẩy tay ý bảo tôi lại chỗ bọn họ đang tu tập. Dù có tức anh ách trong lòng nhưng với người ngoài tôi vẫn phải giữ vững tác phong hiền lành thân thiện nên cố vui vẻ đi đến. Giữa chiếc bàn lớn ở sảnh, có tới cả trăm tấm ảnh của tên Khiêm. Mọi người đang dùng kéo cắt ra từng tấm rồi chia cho nhau.Một chị trong số ấy bảo tôi:– Này! Bọn chị dư vài tấm đó. Em muốn lấy không?Tôi miễn cưỡng cười cười, hỏi:– Lấy làm gì hả chị?– Lấy bỏ vào ví. Mỗi lần hết tiền nhìn cái là thấy tương lai.Chị khác tiếp lời:– Lấy cất vào túi, mỗi lần bị bồ đá ngắm cái là xóa hết kí ức cũ luôn.Sau đó các cô gái xúm lại, tiếp tục chia sẻ với tôi:– Còn giúp thư giãn trong những ngày tăng ca.– Giá mà bớt đi lớp áo thì thích nhờ.– Sao chỉ có lớp áo. Phải cởi hết mới đủ kích thích.Nói rồi mấy chị gái kia cười ồ lên khoái chí. Chẳng chỉ dừng lại ở đó, họ còn ôm tấm hình của người tôi yêu lên hôn chùn chụt. Mọi người không hiểu được cảm giác lúc ấy của tôi khó chịu như thế nào đâu. Muốn bốc hỏa lắm luôn ấy. Sao bọn họ ôm dám công khai làm chuyện đó cơ chứ. Tôi giả vờ tốt bụng nhắc nhở:– Mấy chị không sợ người yêu anh Khiêm biết ạ?– Sếp tụi chị là anh chàng độc thân lắm tiền đó.– Có khi là anh ấy chưa công khai thôi ạ. Lỡ có người yêu rồi thì sao mấy chị. Em là em sợ lắm, lỡ đụng vào hoa đã có chủ lại bị đánh ghen đấy.– Úi dào! Lo cái gì gái ơi. Chị nói nghe nè, Chả công khai thì khác gì chả có. Bao giờ ông ấy công khai thì mới gọi là chắc chắn. Bằng không, chắc cũng qua đường thôi.Gân xanh, gân đỏ trên mặt tôi muốn nổi lên hết cả. Mấy bà chị này có biết đang nói chuyện với ai không? Chính chủ đang ở đây đó. Cái tên đáng ghét. Có tôi rồi mà còn đi thả thính nhiều cô như vậy. Đợi đấy! Tôi lên tôi tính tội hết một lượt.Dạo gần đây, vì thường xuyên tới lui thanh ra mấy chị lễ tân và mấy anh bảo vệ đều biết tôi cả. Tôi vừa đến cầu thang, chưa kịp nhờ thì anh bảo vệ đã biết ý, dẫn tôi đến thang máy chuyên dụng, đưa tôi lên tầng làm việc của mấy sếp lớn.Tôi bước ra cầu thang, đang định vén tay vào cho ai đó một trận thì gặp Hoàng.– Ơ Vy! Đến tìm Khiêm hả?– Dạ vâng.– Nó đang họp trong phòng. Qua phòng anh chơi một lát. Đợi nó xong rồi qua. – Nói rồi anh nhìn đồng hồ. – Chắc cũng phải 30, 45 phút nữa ấy.Dù có giận nhưng tôi cũng chưa đến mức mất khôn. Đàn ông vẫn là quan trọng sự nghiệp và các mối quan hệ. Tôi không dại phá mấy việc đó của anh. Thôi thì để ai kia công việc xong xuôi, rồi tôi xử đẹp cũng chưa muộn.Gật đầu đồng ý, tôi theo Hoàng đến phòng anh chơi một trong lúc đợi người bận rộn.Phòng Hoàng lúc nào chẳng có vài hộp bánh nên tôi vào ấy ắt hẳn chả lo nhạt miệng.Hoàng ngồi rót nước cho tôi. Tôi ăn xong, thấy khát liền hớp một ngụm.– Anh nói này.Tôi bỏ một chiếc bánh vào miệng, vừa nhai vừa đáp:– Vâng, anh nói đi.– Anh nghe Khiêm bảo hai đứa đang tìm hiểu nhau hả?Điều Hoàng nói khiến tôi thoáng chút bất ngờ. Nhưng cũng không quá đường đột. Hoàng là chỗ thân quen với cả hai. Chuyện này nói với anh ấy cũng là lẽ thường tình. Ít nhất thì chúng tôi cần có đồng minh.Tôi chỉnh đốn tác phong nghiêm túc hơn. Ngồi thẳng lưng:– Dạ vâng.– Hai bác vẫn chưa biết hả?– Tụi em vẫn chưa muốn công khai.– Thế là tính yêu trong bóng tối đó hả?– Dạ vâng.– Này! Anh nói. Em yêu ai bí mật thì được. Chứ thằng Khiêm không được đâu Vy ạ. Có ngày xảy ra chuyện đó.Tôi chẳng hiểu gì tròn mắt thắc mắc:– Vì sao ạ?– Anh kể cho mà nghe. Hồi mới thành lập công ty ấy. Công việc làm ăn thô lỗ, 3 tháng mà chẳng có tiền trả nhân viên. Vậy mà em biết làm sao để vượt qua không?Tôi lắc đầu.– Thằng Khiêm nó đã dùng nhan sắc đi dụ dỗ mấy chị, mấy cô và cả mấy ông đồng bóng ở lại làm việc đấy.Lại chuyện này nữa. Tôi sắp chịu không nổi con người này rồi. Thấy tôi bặm môi, nhăn trán. Hoàng khuyên giải:– Anh chỉ nói cho em biết là phải đề phòng cao độ. Nhất là con bánh bèo thư kí của nó. Giờ chỉ hai đứa ở trong phòng, chả biết có cớ sự gì không nữa.Tôi tá hỏa đứng dậy:– Cái gì mà chỉ có hai người? Anh bảo anh ấy đang họp mà.Hoàng gật đầu, ngây ngô đáp tôi:– Ừ thì họp riêng với thư ký ấy.Tôi muốn điên rồi. Đầu nóng đến độ muốn cháy tóc luôn. Ôm khuôn mặt hậm hực, tôi qua phòng anh. Hiên ngang mở cửa. Cô thư ký đang đứng bên cạnh anh. Chỉ 30 cm nữa thôi thì dính vào nhau rồi. Trời ạ! Tức quá đi mất.Anh đứng lên khi phát hiện sự xuất hiện của tôi. Y như kiểu sợ bắt quả tang vậy.– Sao đến giờ này.Đang tức giận nên tôi quát lại kẻ đó:– Em đến giờ này thì làm sao?Anh quay người bảo thư ký ra ngoài. Cô em bánh bèo kia ngoan ngoãn nghe lời đi ra khỏi phòng còn tinh tế đóng cửa lại. Khi không gian chỉ còn hai đứa, anh mới đi lại chỗ tôi:– Em làm sao vậy?Tôi nhìn họ, mắt hằn lên tia máu, trong lòng đang sôi sùng sục, tôi lập tức đè tay họ ra ngấu nghiến. Kẻ nào đó nhăn đến méo cả mặt. Nhưng tuyệt nhiên không kêu lên nửa lời. Điều đó làm tôi càng lồng lộn hơn, ra sức cắn tay anh đến tứa cả máu.