Chương 3
Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa. Những câu chuyện mới lần lượt trở thành những mẩu chuyện cũ. Tôi dần dần lớn lên, trở thành một nữ phóng viên nhiệt huyết. Còn tên anh trai cũng đã về nước được mấy năm, có một công ty công nghệ và trở thành đại gia trước tuổi 30.Mọi thứ theo thời gian đều thay đổi. Ngay cả mẹ Ngọc dù chưa thích tôi nhưng cũng chẳng đến mức ghét bỏ. Chỉ có duy nhất mỗi quan hệ giữa tôi và tên anh trai là vẫn thế. Cứ như kiểu tôi có thù kiếp trước với anh ta vậy. Không hẳn là sẽ tìm cớ kiếm chuyện với tôi mọi lúc mọi nơi. Nhưng so với mấy trò trẻ con kia thì cách đối xử của tên này còn kinh khủng hơn nhiều.Trong phòng sách của ba Minh, vang lên hàng loạt tiếng sột soạt của việc bạo hành giấy tờ. Tôi và anh trai đứng trước mặt ông, nhìn chúng từ trên người rơi tuột xuống đất.– Anh chị làm cái trò gì thế hả? Có anh em nào như hai người không? Anh Khiêm, anh nghĩ sao mà anh đi kiện em anh thế. Anh thấy như vậy đẹp mặt lắm à. Anh có biết cảm nhận của tôi khi nhìn thấy đơn kiện của anh trên bàn làm việc không? Thật chứ muốn độn thổ chết cho rồi.Ba Minh nói nhiều như thế nhưng ông anh hờ chả thấm vào đâu. Vẫn tỉnh bơ trả lời:– Nếu biết ba thu lý vụ này, con đã đút lót để người khác xử rồi.Nghe thằng con ăn nói ngang ngược ba Minh đang nóng người giờ đã trở nên sôi máu. Ông vớ một xấp giấy khác trên bàn ném thẳng vào người anh ta. Kẻ ấy không đỡ cũng chẳng tránh. Mặc nhiên cho xấp giấy kia trúng người.Ba thấy thái độ bất cần đó lại càng gay gắt, ông lớn giọng quát:– Không vào tay tôi thì anh đã kiện em anh rồi đúng không?– Vâng. Luật pháp bất vị tình thân. Chắc ba bên mảng này ba cũng rõ nhất. Dù là anh em thì vi phạm pháp luật đều phải chịu trách nhiệm. Huống hồ con nhỏ ấy là người dưng mà.– Cái thằng này, mày định lấy nghề của ba để cãi ba đó hả?– Con là dân kinh doanh. Mấy cái pháp luật con đâu có rành. Con chỉ biết một ít để phòng thân thôi.– Được lắm. Ba chẳng giỏi đạo lý như mày. Giờ ba chỉ muốn hỏi là máy có rút đơn kiện lại không?– Ba định dùng quyền hành để ép con đấy ạ?Nhìn ra thằng con này rất khó giải quyết, nếu cứ to tiếng sẽ khiến nó càng háo thắng. Thế nên ba Minh đành nhẹ giọng khuyên giải:– Để mọi người biết thì cả cái nhà này sẽ bị thiên hạ chê cười. Chuyện cũng đâu có gì. Thôi thì ba đền cho mày là được chứ gì. Mày ra giá đi.– Vâng. 100 triệu thôi ạ.Ba Minh nghe con trai nói xong thì há hốc mồm kinh ngạc. Miệng lắp ba lắp bắp mãi mới nói được vài chữ:– 1… 1… Triệu.Tên Khiêm cau mày, nhăn trán, trưng ra khuôn mặt vô cùng ngán ngẩm. Nhấn mạnh nói:– Một. Trăm. Triệu. Không phải là một triệu mà là Một. Trăm. Triệu. Làm ăn với những người như ba thật lỗ vốn.Mắt ba Minh bắt đầu nhòe đi, ông phải đưa tay xoa xoa vài lần, nhìn kỹ thằng con quý tử một lần nữa rồi thở dài thượt:– Mày có phải là con ba không đấy?– Con cũng muốn đi xét ADN đấy ạ.Bị thằng con trả treo, ba Minh bực dọc mắng:– Thằng bất hiếu. Mày không phải con ba thì ba đã vứt mày đi từ hồi mới đẻ rồi. Nuôi gì cho tốn cơm, tốn gạo. Chỉ được cái làm người khác bực mình.Đối mặt với sự mất bình tĩnh của ba, Kẻ nào đó điềm đạm đến lạ lùng. Anh ta nguýt tôi một cái rồi nhàn nhạt đáp:– Thế mà ba cũng nuôi con người khác từng ấy năm đấy thôi.Ba Minh bị nói thế thì á khẩu, mãi mới cất giọng một cách cường điệu:– Ừ thì nhận nuôi thì, thì phải nuôi con gái chứ.Nói thế thì đâu khác gì nói con trai là những kẻ vô dụng, chả đáng để nhận nuôi. Vậy rõ rồi nhé, nếu đứa bé năm ấy không phải là tôi mà là anh ta thì ba tôi sẽ chẳng nhận nuôi đâu. Tự dưng tôi lại có cảm giác chiến thắng. Lòng bất giác lân lân vui sướng.Anh trai tôi nhàm chán không còn muốn nói tiếp vấn đề này nên quay lại chuyện chính hoặc cũng có thể kẻ ấy cảm thấy bản thân trong mắt ba chẳng hề có giá trị nên đánh trống lảng:– Vậy là ba đồng ý đưa cho con 100 triệu đúng không ạ?Kẻ đó biết thừa lương công chức như ba thì lấy đâu ra có sẵn một số tiền lớn như thế. Với cả từ sau khi dùng toàn bộ sổ tiết kiệm cứu tôi, ba cảm thấy có lỗi với mẹ nên lương đều đưa hết cả cho bà. Ba Minh nói thế chẳng qua để đánh vào tâm lý của con trai. Nhưng con trai ba là ai cơ chứ. Là một tên tư bản máu lạnh vô tình. Ngoài tiền ra, mọi thứ đều là bóng mờ.Ba ậm ự một hồi rồi chuyển qua vẫy vẫy tôi lại gần.Nãy giờ, tôi chỉ biết đứng im. Vì biết lỗi lầm của mình chồng chất nên tôi không dám nói bất cứ điều gì. Chỉ lặng lặng nhìn hai cha con nào ấy dàn xếp mọi việc. Giờ ba ra hiệu nên tôi mới đến gần, nhẹ giọng:– Dạ, ba.Ông nói nhỏ vào tai tôi:– Con phá xe nó kiểu gì mà tốn nhiều tiền thế hả?– Con đập có vài cái à ba. Chỉ trầy xước một chút thôi. Xe anh Khiêm xịn sò thế dễ gì bị sao ạ?Ông anh ma mãnh kia thế mà có thể dùng mắt thấy hết cả cuộc trò chuyện trong bóng tối của hai cha con. Anh ta cất lời phá vỡ không gian riêng tư của chúng tôi.– Ngoài tổn thất xe cộ. Con cũng bị sang chấn tâm lý nên cái này cũng phải tính.Đúng là trong luật có cả phần bồi thường về mặt tâm lý cho người bị hại. Thế nên tôi và ba không thể cãi thêm gì. Ba chỉ có thể thỏa thuận thêm với con trai:– Trả góp được không?– Dạ được.Hai cha con tôi nghe thế thì mừng rỡ. Một tháng lương của tôi không được nhiều nhưng nếu kiên trì thì vẫn có thể trả được. Dẫu ba nói mình sẽ lo thì tôi cũng chẳng thể để ông chi thêm cho mình bất kì một khoảng nào nữa. Lỗi của tôi, tôi có thể tự chịu trách nhiệm. Ba còn cả mẹ Ngọc, chả lẽ ba lại phải mang thêm tiếng xấu vì tôi. Nhưng hiện tại ba đang nói chuyện với anh hờ nên tôi không tiện chen ngang. Chút tôi sẽ ở lại phòng ba, nói hết ra quan điểm của mình. Ba đã vì tôi quá nhiều rồi.Nhưng ngay sau đó, tên quái thái ấy lại chậm rãi bổ sung thêm:– Con sẽ tính theo lãi suất ngân hàng.Chúng tôi lập tức trở thành những kẻ đứng hình. Mọi động tác đều ngưng trệ trong một khoảng thời gian. Trong nhà cả mà tên kia tính toán chi li thấy sợ. Nhưng nếu từ chối yêu cầu của ai đó thì tôi thật sự sẽ bị kiện nên ba đành chấp nhận:– Được rồi. Tùy ý con.Tên đó đạt được mục đích đáng lý ra nên vui mừng. Nhưng họ lại bày ra bộ mặt khó ở. Mắt lại tiếp tục sượt qua tôi một cách không mấy thiện cảm.– Con nghĩ người nên đi xét nghiệm ADN không phải là ba và con mà ba và đứa con nuôi ấy. Con không cần tiền của ba. Xem như 100 triệu ấy con biếu ba. Ba muốn cho ai thì cho. Nhưng kẻ ngay cả tội lỗi của mình mà cũng để người khác gánh vác thì có đáng để ba làm nhiều điều như vậy không?Nói rồi kẻ đó quay gót rời đi. Đến khi bóng lưng ấy sắp khuất sau cửa. Tôi cũng chỉ biết với theo nói:– Em thật sự không cố ý phá xe của anh đâu.Chả biết là kẻ đó có nghe tôi nói gì không. Nhưng tôi thật sự đâu cố ý làm chuyện ấy. Vì dù có ghét ai đó như thế nào thì tôi cũng sẽ không quên anh ta là con của những người đã cưu mang tôi trong những năm qua, cũng là người suýt chút nữa bị tôi hủy hoại tương lai. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được mình đã nợ tất cả thành viên trong gia đình này một ân tình.Mọi chuyện hiểu lầm bắt đầu từ chủ nhật tuần trước. Một ngày quanh đãng, nắng vàng. Mọi thứ đều tốt đẹp nhưng lại đè bẹp tôi trong vọng tưởng. Trong lúc đang dọn dẹp thì nhà bếp xuất hiện một con chuột xấu xí, hôi hám. Nhân danh một đứa có máu điên với loài gặm nhấm này, tôi vội cầm gậy lên và rượt đuổi theo nó. Con chuột ấy rất ranh ma, dẫn tôi chạy vòng vòng quanh nhà rồi lại phi ra sân. Nó thậm chí còn chạy luôn vào gara xe để trốn tôi. Nhưng tôi đã điên với thứ gì là quyết bám theo cho bằng được. Đến gara, con vật nhỏ bé nhưng đáng ghét ấy nhảy hẳn lên con xe Mercedes của anh tôi. Tôi chẳng quan ngại mà thực thi công lý với nó ngay trên con siêu xe ấy. Tôi đập từng cái từng cái dồn dập lên vị trí nó đứng. Nhưng con chuột không hiểu tại sao vẫn thoát được sự tấn công như vũ bão của tôi mà tẩu thoát khỏi hiện trường. Tức quá thành thử tôi mạnh tay đánh thêm vài cái nữa rồi đứng thở hổn hển. Đến lúc bình tâm trở lại mới hay mình giận quá hóa rồ. Thế mà lại đập xe của ông Khiêm. Thôi chết rồi, tên đó mà biết là giết tôi luôn.Và đúng là cuộc đời thì trớ trêu còn tai ươm thì thích gõ cửa. Tôi vừa định rời khỏi nơi này và đóng vai một lẻ mù tịt sự việc thì từ trong xe có một người bước ra. Thật ra kính ô tô của tên anh trai được thiết kế theo kiểu người bên trong có thể thấy hoạt động bên ngoài còn bên ngoài thì không thể thấy gì bên trong. Thế là tất cả sự việc đều bị ai đó nhìn thấy.Để giải oan, tôi vội hỏi anh hờ:– Từ nãy đến giờ anh có thấy con chuột nào không?Kẻ đó ngay lập tức nhếch môi đáp:– Từ hồi tôi quay đoạn video cô đập xe tôi thì tôi không thấy con chuột nào cả.Tôi lúc ấy mới tá hỏa tam tinh:– Anh nói gì cơ?Kẻ đó không thèm đáp tôi, chỉ đi đến xem xét mấy dấu vết trên xe mà tôi để lại. Giọng điệu lạnh lẽo vang lên:– Nhiêu đây bằng chứng cũng đủ cấu thành tội phá hoại tài sản rồi nhỉ.Tôi nghe vậy rối rít xin xỏ:– Chuyện không phải tại em, tất cả tại con chuột nhắt đó cả. Em hoàn toàn vô tội. Anh tin em đi, em chỉ là giận quá mất khôn thôi. Em đâu có chủ ý đập xe của anh.– Mắt thấy, tai nghe rõ ràng như thế mà cô còn chối cãi được à. Có muốn phá tôi thì tôi đây xin lỗi. Tôi chả để yên được.Cuối cùng tên đó mặc việc tôi đi theo giải thích mà vẫn kiên quyết đâm đơn kiện tôi. Đúng là một tên bảo thủ và không chịu nói đạo lý.Thấy tôi mãi nghĩ ngợi lung tung. Ba đi đến vỗ vai con, thủ thỉ:– Con đừng nghe. Thằng đó chỉ giỏi linh tinh thôi.Tôi quay lại nhìn ba. Những điều ông anh kia nói không phải là vô lý. Ba cứ định bao bọc cho tôi mãi như thế sao được. Lỗi của tôi, tôi nên tự mình gánh vác.– Ba ơi, anh ấy nói đúng đấy ạ. Sau này, lỗi lầm của con hay bất cứ chuyện gì từ con ba cứ để con tự giải quyết. Con lớn rồi ba ạ, con có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình rồi.Ba Minh mỉm cười, dương như cũng đồng tình với việc tôi đã không còn là một đứa trẻ lẽo đẽo theo ba như khi bé.– Con gái của ba lớn thật rồi.Phải rồi, tôi đã lớn. Không còn là một con bé 14 mà đã 24 tuổi rồi. Tôi đâu thể nằm mãi trong vòng tay che chở của ba Minh được. Tôi đủ nhận thức để biết điều gì nên làm, đủ chín chắn để chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Cảm ơn ông vì đã thương tôi nhiều như thế. Nhưng đến lúc tôi phải trưởng thành.