Chương 31
Mùng 3 tết, họ hàng nhà tôi đều thu dọn hành lý. Chỉ có Na ham chơi nên xin ở lại thăm thú thành phố vài hôm, đợi kề lịch học mới về.Nhìn lũ trẻ rượt đuổi quanh nhà mà tâm tình của tôi đã không còn bất lực như những ngày trước. Thôi kệ chúng nó, cho phá thêm tí nữa. Mai là hết phải đối mắt với cảnh này rồi nên tôi nhìn cái gì cũng rất vừa mắt. Thậm chí ngay cả việc chúng nó chạy nhảy trên giường tôi, làm chăn gối rối tung cũng chẳng hề hấn gì.Tôi xuống bếp phụ mẹ nấu cháo gà cho mấy cô dì, chú bác ăn lót dạ rồi lên đường. Lúc chuẩn bị vào bàn ăn thì đột nhiên xảy ra một việc khiến tất cả mọi người sau đó không còn nhấc đũa nổi nữa.Thằng bé 6 tuổi con của câu tư lý la lý lắc cầm một vật gì đó nho nhỏ. Mang ra đưa cho mẹ, bảo:– Mẹ ơi! Bo tìm được bóng bay. Mẹ thổi bóng bay cho Bo đi.Nói rồi nó đưa cho mẹ một vật màu trong, đàn hồi. Mẹ Bo thấy nó cầm vật đó thì vô cùng hốt hoảng, gặng hỏi:– Con thấy cái này ở đâu?Thằng bé ngây ngô trả lời:– Trong phong chị Vy ạ. Nhiều lắm mẹ. Nó còn được bọc trong mấy cái túi xinh ơi là xinh.Cuộc trò chuyện không to không nhỏ của hai mẹ con vừa hay lọt vào tai của cả nhà. Ba Minh nghe xong thì tức giận đến tía tai mặt mày. Trước bao nhiêu họ hàng như thế, sự phát hiện kia chẳng khác gì tôi bôi tro trát trấu lên mặt gia đình. Chắc ông thất vọng về tôi lắm. Nhiều năm làm con ba, tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Giờ lại trữ bao trong phòng. Việc mà có lẽ trong mơ, ba Minh cũng chưa từng nghĩ đến.Cô dì, chú bác thấy ông mặt như thế nên rủ nhau ra về. Cuối cùng bữa sáng dọn ra mà chẳng lấy một người ăn.Mẹ Ngọc chưa từng thấy chồng tức giận đến mức đó, vội đi về phía tôi quở trách:– Sao mà dại thế hả con. Con gái phải biết giữ gìn chứ. Mau lại xin lỗi ba đi.Tôi định lên tiếng thì đã nghe ông lớn giọng nói:– Gọi thằng Hoàng qua đây. Ba nói chuyện.Nói rồi ông quay gót đi lên phòng sách. Mẹ Ngọc lắc đầu:– Ba con nói đúng đó. Gọi Hoàng qua đi. Đừng để ba giận.Sao ai cũng nghĩ là Hoàng. Trong khi ấy anh ấy đâu có liên quan đến việc này. Tôi nhìn qua anh trai. Ai đó cũng đang nhìn tôi chăm chú như thế chờ tôi mở lời.Không được! Giờ mà mọi chuyện bại lộ thì tôi chẳng biết ba làm gì anh. Ông đang tức giận như thế cơ mà. Tôi cụp mắt, đi ra ngoài gọi điện cho Hoàng. Ít nhất ai kia cũng là người ngoài. Ba cùng lắm mắng mấy câu rồi thôi.Giống như biết sắp có chuyện không hay. Tên nào đó nhấc máy của tôi trong một tâm thế uể oải.“Anh nghe đây Vy.”– Ba em bảo anh qua nhà nói chuyện.” Qua nhà á? Sao gấp vậy?”– Anh qua đi rồi em nói sự tình.Nói xong tôi cúp máy. Giờ mà kể đầu đuôi, tôi chắc hẳn có một kẻ sẽ không chịu. Chỉ khi vào thế đã rồi thì họ có muốn trở tay cũng đã quá muộn. Khi ấy, Hoành chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của tôi.Tôi ra cổng, đợi anh đến nhà. Ông ấy vừa ló đầu đến cổng tôi đã kéo vào một góc nói:– Anh lên lựa lời nói với ba em đấy. Ông đang rất tức giận.Hoàng giống như rơi từ sao hỏa xuống. Ngờ nghệch hỏi tôi:– Anh có làm gì đâu mà ba em tức giận.– Em xin lỗi đã liên lụy đến anh. Nhưng chính em cũng không nghĩ rằng ba lại cho rằng em mua cái đó cho anh.– Mua cái gì?Gãi đầu, tôi ngại ngùng trả lời:– Bao!Một từ thôi đủ làm tên nào nó bật ngửa ra sau. Hòang ôm đầu hoang mang nhìn tôi ai oán:– Này! Hai người ăn chơi phê pha xong giờ để tôi gánh tội à. Không đời nào.– Hazza, ba em đang giận lắm. Dù gì anh cũng chỉ là người quen. Ba em cùng lắm là mắng mấy câu. Nếu ông biết cái kia của anh Khiêm thì ông ấy đánh chết anh ấy mất.– Liên quan! Chứ em định để người vô tội như anh gánh tội à.Tôi chắp hai tay lên đầu, nài nỉ:– Xem như em xin anh đó có được không. Giúp em lần này đi.– Anh nghĩ hai người nói với gia đình đi cho nhanh. Sớm muộn gì hai bác chả biết.– Lỡ chúng em không đi đến đâu thì sao anh. Làm cả nhà nháo nhào lên rồi lại chẳng có kết quả.Hoàng nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy con người cợt nhả ấy nghiêm túc như hiện tại. Anh nói:– Vy à! Có khi chính sự hèn nhát mới chính là lý do giết chết một tình yêu đấy.Nói rồi ông ấy lên lâu, một đỗi sau quay lại vỗ vai tôi:– Xong việc rồi. Anh về đây. Hi vọng sau này em sẽ có cách giải quyết hữu hiệu hơn hôm nay. Em càng ngày càng đi quá xa đó Vy à. Trốn tránh không phải là cách hay trong chuyện này đâu.Hoàng đi rồi. Tôi vẫn đứng sững như trời trồng. Tôi đã đi quá xa sao? Tôi chỉ muốn bảo vệ mình, bảo vệ người mình yêu thôi mà. Tôi chừa một đường lùi cho cả hai thì có gì là sai.Sau khi nói chuyện với Hoàng, tâm trạng của ba có vẻ khá hơn, không còn thấy ông nhắc đến chuyện kia nữa. Cuộc sống của gia đình lại bình lặng như cũ. Chỉ là cũng từ ngày đó, quan hệ giữa tôi và Khiêm dường như bắt đầu có những khúc mắc. Dù chẳng ai nói ai câu gì nhưng chính sự im lặng ấy khiến tôi lo sợ.Mấy ngày rồi, anh bận đưa Na đi chơi. Cô người yêu chưa công khai như tôi chẳng khác gì người vô hình. Thậm chí cả ngày nay, anh còn không về nhà ăn cơm. Cứ tưởng những ngày thảnh thơi như thế này, chúng tôi sẽ được bên nhau. Nhưng cuối cùng một đứa đi chơi với người khác, một đứa ở nhà ôm điện thoại.Tối hôm ấy, tôi dường như đã không chịu được những ghẻ lạnh của người từng rất yêu chiều mình nên nửa đêm canh ba mò qua phòng anh. Anh vẫn giữ thói quen không khóa cửa, vì đó tôi có thể dễ dàng lén vào. Từ ngoài này, tôi có thể nghe rõ tiếng nước đang chảy róc rách. Hiện tại đã 12 giờ đêm, sao anh còn đi tắm cơ chứ? Giờ này tắm rất nguy hiểm. Con người này đúng là cuồng sạch sẽ đến mức điên rồi. Tôi ngồi lên giường anh, chờ đợi trong lo lắng. Đến khi con người ấy xuất hiện trong bộ đồ ở nhà thoải mái, tôi mới có thể thở phào.Đi về phía anh, tôi vòng tay ôm lấy:– Em đợi anh nãy giờ.Kẻ đó nhàn nhạt trả lời:– Đợi làm gì?Câu nói kia làm tôi vô cùng chia xót. Từ hồi quen nhau đến giờ anh chưa bao giờ thắc mắc hay tỏ thái độ về sự xuất hiện của tôi như hiện tại. Anh là đang giận hay đã chán tôi rồi. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì ai kia lại tiếp tục đả kích tôi thêm một lần nữa:– Về phòng đi. Muộn lắm rồi.Anh tháo tay tôi ra khỏi người, tỏ ý không cần, không quan tâm. Điệu bộ rất thờ ơ, bất cần khiến tôi muốn chết lặng. Mặc tôi đứng im tại chỗ bất ngờ tột độ về thái độ của mình. Anh vẫn thư thái, ung dung đến giường. Lấy khăn lau tóc sơ sơ rồi ném lên chiếc ghế bên cạnh giường. Lên giường đắp chăn:– Ra ngoài nhớ đóng cửa cho anh.Trong tôi giờ phút này rất khó chịu. Ghét anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Ghét anh thờ ơ. Tôi mang cái vẻ bướng bỉnh đi về giường anh, chui vào chăn. Hai tay một lần nữa ôm lấy anh, đầu dựa vào lưng họ:– Em nhớ anh.Anh im lặng, sự lặng im đến đau lòng. Tôi nhất quyết không cho phép anh như thế với tôi. Tay run run, tôi mò mẫm đến từng nút áo của anh, vụng về tìm cách tháo ra. Anh nắm lấy tay tôi, ngăn tôi tiếp tục hành động kia:– Đủ rồi! Dừng lại đi.Tôi giờ muốn phát điện đến nơi rồi. Mới có mấy ngày bên Na, giờ anh đã không cần tôi nữa. Thì ta tình cảm của một người đàn ông lại ngắn hạn như vậy.Tôi lắp bắp hỏi anh:– Tại sao?Anh chẳng trả lời. Một câu trả lời từ anh từ bao giờ đã khó khăn với tôi đến thế. Mắt tôi bất giác cay cay. Vậy là tôi cứ thế mất anh sao. Ngọt ngào chỉ mới hôm qua. Vậy là chỉ trong chốc lát lại chẳng còn một mẩu. Tôi không cam tâm.Tôi kề môi lên cổ anh cắn thật mạnh. Kẻ nào đó giật mình, quay người lại nhăn nhó:– Em làm sao thế hả?– Em muốn anh.Không phải là ham muốn bình thường mà là một sự chiếm hữu. Anh có thể từ chối tôi nhưng tôi tin cơ thể anh chẳng thể làm được điều đó.Môi tôi chạm vào môi anh. Học cách người ta dẫn dụ tôi, miệt mài làm cánh môi đang mím chặt kia phải đón nhận tôi. Phá được lớp phòng tuyến kia thì tôi biết mình đã thắng. Anh từ từ khao khát tôi. Tôi từ từ trong lòng anh đón nhận. Chẳng mấy chốc cả hai đã điên dại trong bể tình.Nhưng có một điều tôi không ngờ. Đó là khi đã trải qua rất nhiều cảm giác thăng hoa như vậy mà anh vẫn có thể sắt đá với tôi.Mặc quần áo tử tế vào. Anh lạnh đảm bảo:– Về phòng đi. Để cái Na thấy thì không được hay đâu.Tôi ôm chăn cuốn quanh người, cố níu kéo:– Em thấy em ấy ngủ nên mới qua đây mà. Anh yên tâm đi. Na không biết chuyện gì đâu.– Sao em dám chắc chắn như vậy?– Em…Kẻ đó đưa quần áo cho tôi, rạch ròi nói rõ ý tứ muốn tôi rời khỏi chỗ này.– Sao anh lại như thế? Anh chán em rồi đúng không?Khác với sự mất kiểm soát của tôi có một người vẫn điềm đạm trả lời:– Nếu đó là điều em muốn thì em cho là như vậy đi.– Em biết mà! Em biết sẽ có ngày mà. Anh có biết tại sao em chưa muốn nói việc của hai đứa cho mọi người biết không vì em biết sẽ có ngày này. Ngày anh chán em, ngày hất hủi em ra khỏi cuộc đời anh.Không phải chưa từng nghĩ đến tình huống này. Chỉ là chưa từng nghĩ nó lại đến nhanh như thế. Cảm giác này so với những gì tôi tưởng tượng dường như khó khăn hơn nhiều. Tôi chẳng thể chấp nhận. Chẳng thể nào.– Phải! Em đoán rất đúng. Cũng may là mọi chuyện chưa bị ba mẹ phát hiện nếu không sẽ rất rắc rối. Giờ anh chán em rồi. Chúng mình kết thúc đi.Nước mắt tôi theo lời anh nói rơi lã chã hai bên má. Tôi chạy đến liên tục dùng tay đánh lên người anh. Nhưng càng đánh, tôi phát hiện con tim lại càng siết chặt. Chặt đến độ muốn nghẹt thở. Chặt đến độ muốn rướm máu. Tình yêu của tôi cứ thể mà kết thúc trong nhạt nhẽo như vậy. Đúng là khởi đầu trong giấu diếm, kết thúc trong lặng thinh.