Chương 8
Tôi rời khỏi phòng trọ của ba ruột về tới nhà cũng đã hơn 7 giờ tối. Lúc này, ba Minh mẹ Ngọc đang ngồi xem tivi. Không nghĩ rằng hôm nay ba mẹ về nên tôi khá bất ngờ:– Ba mẹ về rồi ạ?Ba Minh đặt điều khiển tivi lên bàn, nhìn tôi vui vẻ nói:– Ừ, ba mẹ mới về hồi trưa. Sao hôm nay về trễ vậy con? Trong tòa soạn có việc gì đột xuất à?Thật ra gia đình tôi chẳng thích tôi liên quan đến ba ruột. Một phần vì lối sống tệ hại trước đây của ông ấy với tôi. Một phần vì ông ta tù tội, sợ tôi bị liên lụy. Thế nên để tránh đôi bên khó xử, tôi sẽ giấu nhẹm việc vừa rồi. Dù gì từ nay về sau tôi và người cha kia cũng hiếm khi có dịp gặp mặt.– Dạ không. Con đi chơi với vài người bạn thôi ạ.– Ừ! Lâu lâu đi chơi với bạn bè cũng tốt.Mẹ Ngọc nãy giờ nghe hai cha con tôi nói chuyện thì đã sẵn khó chịu nay ba Minh lại nói thêm một chữ ” tốt” khiến bà rất bực mình. Bà cau có, nói với tôi:– Chơi bời trác táng, khuya lơ khuya lắc mà không chịu về. Tôi mà không về sớm, cô tính cho con tôi chết đói hay gì?Ba Minh luôn đứng về phía tôi, thế là vội bênh tôi trước mẹ:– Cái bà này buồn cười. Mới có hơn 7 giờ mà khuya cái gì. Thằng khiêm nó lớn rồi, chẳng lẽ không biết đói mà tự đi tìm đồ ăn à. Hồi nó du học nước ngoài thì ai lo. Bà cứ quan trọng hóa vấn đề lên.Mẹ Ngọc hậm hực đáp trả:– Bên ngoài khác, về nhà phải khác. Con tôi thì tôi phải yêu thương, lo lắng chứ.– Bà thôi lo lắng lung tung đi. Bà lo cho nó, nó có thích không, hay toàn thấy mặt nhăn nhó như khỉ.– Ông nói cái gì cơ? Con ông mà ông nói là khỉ à.– Tôi nói nó là khỉ hồi nào, tôi chỉ nói nó nhăn như khỉ thôi.– Đấy, đấy. Còn chối cãi gì nữa. Con ông là khỉ thì chắc ông là người đấy.– Thế bà nghĩ 2 cha con là khỉ thì bà không là khỉ à. Đồng loại cả thôi.– Này! Ông vừa vừa phải phải thôi.– Tôi nói bà đấy. Bà mới một vừa hai phải thôi.Kết quả sau đó anh chị đai nhà tôi đã có một cuộc chiến nảy lửa. Chẳng ai chịu thua ai. Khí thế cứ càng ngày càng ngút trời. Tôi sợ cháy nhà nên vội vàng khuyên giải:– Thôi, thôi ba mẹ ạ. Ba mẹ đừng cãi nhau. Là lỗi của con, sau này con không như thế nữa. Nếu ba mẹ vắng nhà thì sẽ tranh thủ về sớm.Tôi vừa dứt lời. Mẹ Ngọc lại được dịp lên mặt với ba Minh:– Đấy, tôi chỉ cần nó nói thế thôi. Chứ mắc mớ gì ông cứ phải nhảy vào họng tôi kình cãi.– Đó là vì con nó ngoan. Chứ ai mà chịu được loại người vô lý như bà.– Này! Tôi đã muốn đình chiến rồi mà ông cứ thích bùng nổ là sao hả?Ba Minh cạn lời với mẹ nên hậm hực bỏ lên phòng. Vừa đi vừa nói:– Nói chuyện với người vô lý. Tốn hết cả thời gian.Còn mẹ Ngọc thì vẫn dưới này í ới:– Tôi vô lý như thế mới chịu được loại người vô phế như ông.Ba Minh đi khuất, cơn nóng của mẹ vẫn chưa nguôi ngoai nên chuyển sang quát tôi:– Đứng ở đó làm gì. Xuống nhà ăn cơm đi. Con với chả cái, cha mẹ cãi nhau mà cứ đứng dòm thôi.Hai ông bà kình cự nhau quyết liệt như thế. Tôi cũng có khuyên rồi đó chứ nhưng lại trở thành chủ đề cho hai người tiếp tục đấu đá nhau đấy thôi. Thế thì tôi im lặng, đứng dòm luôn cho xong. Nghiêng về ai thì cũng cơm không lành, canh không ngọt cả.Tôi cười hề hề đáp mẹ cho qua chuyện:– Dạ vâng ạ.Mẹ Ngọc một mình ngồi trên nhà đảo kênh liên tục, một hồi cái tivi cũng chịu hết nổi mẹ mà mất tính hiệu, đến lúc ấy bà mới hậm hực về phòng. Tôi xuống dưới bếp, ăn xong, tranh thủ dọn dẹp sơ sơ rồi cũng lên phòng riêng.Vừa tắm rửa xong thì có người gõ cửa. Tôi vừa lau tóc vừa đi đến mở khóa:– Ai đấy ạ?Đứng trước phòng tôi là… Khoan, có lẽ do tháo kính áp tròng rồi nên tôi chỉ thấy bóng dáng lờ mờ. Quay lại phòng, đeo 2 cái nắp chai, tôi lại tiếp tục ra nhìn. Và ôi! Tin được không.– Nhìn gì nhìn kỹ vậy?– Dạ tại người anh nhiều hào quang quá nên em bị lóa mắt ấy.Tên này không thèm đếm xỉa mấy lời xu nịnh của tôi. Chỉ hời hợt nói:– Tính đứng ngoài này luôn à?– À! Dạ.Tôi né người qua cho ông anh hờ vào phòng khác xa với vẻ khép nép khi tôi vào phòng họ, họ vào phòng tôi thì còn giống chủ hơn cả tôi nữa. Tự nhiên lấy ghế trong phòng rồi ung dung ngồi xuống một cách vô cùng tự tại.Tôi thấy bản thân thất thế quá rồi nên phải làm một hành động hiếu khách để đính chính quyền sở hữu của mình. Tôi nhìn anh ta hỏi:– Anh uống gì không ạ?– Cafe.Nghe họ nói xong, tôi ngay tức khắc cong mông chạy xuống bếp pha cafe. Pha xong lại vội vã mang lên phòng. Thế mà ông anh tôi chỉ đụng đúng một ngụm rồi phàn nàn:– Hơi nhiều sữa đấy.– Dạ, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm.– Không! Lần sau thì đừng bỏ sữa nữa.– Dạ, dạ. – Tôi gật đầu liên tục như một cái máy.Ông Khiêm uống thêm một ngụm nữa, biểu cảm như chẳng thể nuốt nổi rồi đưa ly lại cho tôi.– Mang xuống dưới rửa luôn đi. Ly cà phê để lâu không rửa được đâu.– Dạ.Tôi lại răm rắp nghe theo. Mang li xuống dưới nhà rửa thật. Nhưng lúc úp ly lên kệ tôi mới phát hiện ra một điều. Ủa! Vậy rốt cuộc hành động tôi đang làm là để chứng minh mình là chủ phòng hay chứng minh mình là osin. Rồi việc gì tôi lại bị người ta quay vòng vòng như thế. Rõ ràng, họ nhẫn tâm thấy mình chết mà không thèm cứu thì sao tôi phải làm đóng vai em gái ngoan.Đúng rồi nhỉ! Sao tôi phải nhún nhường. Rửa ly xong, tôi ngạo nghễ lên phòng. Tác phong mất hẳn điệu bộ khúm núm. Tôi đứng trước mặt tên anh trai, dõng dạc nói:– Anh đến phòng em làm gì?Kẻ đó như chợt ra điều gì đó. Chỉ một ngón tay vào mặt tôi:– À! Qua để nói là cái chăn của cô ấy, tôi vứt rồi.– Cái gì?Lúc này tôi mới để ý đến chiếc giường đơn côi của mình. Ôi lạy thánh thần thiên địa. Thế này thì tối làm sao mà ngủ. Ngủ lạnh miết chắc tôi thành xác ướp Ai cập mất.– Anh ác vừa thôi. Em có lòng tốt cho anh mượn chăn đắp qua đêm rồi. Thế thì anh cũng nên biết điều với em chứ. Sao anh lại vứt đi?Có một người vẫn hồn nhiên trả lời với tôi:– Thì tại nó bẩn rồi mà.– Bẩn thì không giặt được hả anh?– Tôi không biết giặt.– Thế thì anh để đó em tự giặt cũng được.– Chuyện cũng đã rồi nên tôi chỉ đến thông báo cho cô biết thôi. Tôi mới chuyển khoản rồi ấy. Mai mua chăn khác.Đúng là sống 24 năm trên đời, tôi chưa thấy ai ngang ngược như tên này:– Anh nghĩ tiền có thể giải quyết được vấn đề à?– Ý cô là tiền không thể giải quyết được vấn đề này.– Đúng!– Thế thì chuyển khoản lại cho tôi.– Sao?– Thì chả bảo tiền không giải quyết được, không giải quyết được thì giữ làm gì, chi bằng trả lại cho tôi. Chỉ nên dùng tiền vào những điều hợp lý.Không thể tin được luôn ý. Sao anh ta có thể nói như thế nhỉ. Rõ ràng là họ sai, sao giờ dạy đời mình ngon lành thế này cơ chứ.Tôi điên máu, cầm điện thoại lên. Thật ra chiều giờ chưa đụng đến điện thoại nên đã xem thông tin chuyển khoản của ai đó đâu. Mà cần gì xem. Tiền của kẻ khinh người. Tôi không thèm sất.Nhưng mà 20 triệu cho 1 tấm chăn cũ, có phải là tôi rất hời rồi không?– Chuyển lại nhanh đi. Đắn đo cái gì đấy.Bị ai đó nói trúng tim đen. Tôi cáu kỉnh bảo:– Em chuyển lại ngay đây. Anh làm như thẻ em nó nuốt được luôn tiền của anh vậy.Biết thế lúc này đã nhìn tiền trước rồi mới to mồm sau. Đúng là nên uốn lưỡi 7 lần trước khi nói.– Em chuyển lại xong rồi ấy.– Mai, tôi bảo mẹ mua cho cái chăn khác.– Em không cần.– Không cần thì thôi.Nói rồi anh hờ quay gót rời đi. Lúc họ sắp biến mất khỏi tầm mắt. Tôi lại nghĩ sao tôi lại có thể để để cho người đó phủi tay sạch sẽ như vậy. Đúng rồi.– KhoanTên xưa nay không xem ai ra gì thế mà giờ lại đứng lại.– Anh làm vứt đồ của em thì phải đền cho em thứ khác chứ.Kẻ đó quay người nhìn tôi. Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe môi:– Cuối cùng thì cũng chịu hiện nguyên hình rồi à. Hóa ra đâu phải tự nhiên mà tốt bụng.Có động cơ từ đầu hay không có động cơ từ đầu thì đích đến mới là quan trọng nhất. Xem như lần này ông trời mở đường giúp tôi vậy. Tự nhiên lại vớ được một cách giải quyết hữu hiệu trong lúc cấp bách như này.– Thế xem như anh đồng ý cho em phỏng vấn rồi nhé.– Không!Tôi nghệch ra chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra:– Ớ.– Tôi sẽ gửi một số tài liệu đủ cho cô viết bài. Tôi bận lắm.Vậy cũng được. Đằng nào tôi cũng chẳng có tâm trạng mặt đối mặt, trò chuyện, tâm tình với một kẻ mặt lạnh như băng. Thế nên tôi gật đầu đồng ý.Sau 5 phút trở về phòng, người này quay lại một lần nữa, ném chăn của mình lên giường tôi, tuyên bố:– Tôi chưa bao giờ mắc nợ ai cả.Và chỉ một ngày sau tên anh trai đã mang tài liệu qua cho tôi. Đúng là không có con đường làm giàu nào nhanh hơn công nghệ 4.0. Sau này nhất định có con tôi cũng sẽ cho nó đi học iT giống bác nó.King group là một công ty công nghệ. Thành lập từ hồi anh tôi mới về nước. Lúc đầu, anh tôi và anh Hoàng chỉ đơn thuần lập một kênh bán hàng nhỏ giúp chia sẻ những món đồ trong nước đến những sinh viên đang du học. Do tính năng sử dụng đơn giản, người bán có thể dễ dàng hơn trong việc tiếp xúc với khách hàng, cũng như người mua có thể mua hàng chất lượng với giá thành phải chăng nên chỉ sau 1 năm kênh bán hàng king group đã có hơn 6 triệu người tham gia. Sau này thì trở thành kênh thương mại điện tử lớn nhất cả nước với lượng thành viên lên tới 60 triệu người.king group hiện đang thu hút được một số đơn vị nước ngoài chưa có đơn vị phân phối trong nước tham gia độc quyền vào hệ thống thương mại điện tử king group và dự định số lượng ấy sẽ ngày nhiều hơn.Tôi xem đến đây thì đúng là lé cả mắt. Tư duy của người có tiền, mình luôn không đuổi theo kịp. Nếu nắm được những mặt hàng độc quyền như này thì sợ không chỉ những kênh bán hàng khác điêu đứng mà những công ty phân phối độc quyền truyền thống cũng chẳng thể cạnh tranh nổi. Vì ở một kênh điện tử vừa tiện lợi lại có cả có chất lượng và giá thành hẳn khách hàng sẽ rất thích.Sắp tới công ty anh tôi sẽ làm một chuỗi chương trình thiện nguyện trong nước. Nghe thì thấy nhân đạo nhỉ nhưng mà thật chất theo những gì tôi biết thì dạo này king group đang gặp một số khó khăn về mặt hình ảnh. Liên tục bị réo tên trong các đợt thiện nguyện, xuất hiện nhiều đánh giá 1 sao trên CH Play, App Store. Vì thế chuỗi hành động lần này thật chất là PR, đánh bóng tên tuổi.Với bản tài liệu rõ ràng và chi tiết như thế nên tôi chỉ cần mất hai đêm là đã viết xong bài. Lúc tôi đứng trước văn phòng lão Trung, lão ấy chỉ còn biết tròn mắt kinh ngạc:– Cô có hẹn gặp được ceo King group sao?Nếu tôi nói tôi thậm chí còn ăn cơm chung và đắp chăn của ceo king group thì có phải lão ấy sẽ rớt mắt xuống luôn không. Nhưng tôi chẳng nói ra điều ấy đâu. Chuyện trong nhà mà, sao có thể vạch áo cho người xem lưng được.Tôi nhẹ giọng đáp:– Dạ. Ceo king group không gặp phóng viên. Nhưng em xin được tài liệu của họ về viết bài ạ.– Đúng. Vậy là đúng rồi. King group chưa bao giờ để ý những tòa soạn nhỏ như chúng ta đâu.Tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác đấy Vy ạ.Có những nguyện tác đã trở thành luật bất thành văn thì rất khó xóa bỏ. Ví dụ như việc anh trai tôi rất hạn chế giao tiếp với phóng viên, cái này chắc trong giới cũng biết thế nên nếu tôi xạo rằng tôi đã phỏng vấn được anh thì chắc chắn sẽ bị sếp nghi ngờ. Thế nên tôi cứ nói thật. Lưới thưa không thể che nổi mắt thánh. Thà thật lòng mặc may còn có cơ hội ở lại.Sau khi ở phòng lão Trung trở về. Tôi đã thấy từ xa bóng dáng đồng nghiệp thấp thỏng đứng trước phòng đợi tôi về báo kết quả. Tôi vừa đến nơi, cả bọn đã nháo nhào hỏi:– Sao rồi chị? – Cái Tuyết là người sốt sắng nhất.Rồi đến chị Nhung và anh Hải:– Thế nào?– Ổn không?Tôi tuyệt vọng lắc đầu:– Em không phỏng vấn được ceo King group. Em chỉ dựa trên tài liệu bên đó cung cấp nên sếp không chịu.Chị Nhung tức giận mắng:– Cái lão già này. Phỏng vấn thì cũng từng ấy vẫn đề.Miễn sao có được bài viết chất lượng là được chứ.Tuyết thì ôm mặt, khóc nấc lên:– Em xin lỗi chị. Lỗi tại em cả. Tại em nên chị mới mất việc. Đáng lý người mất việc phải là em. Để em, em sẽ đi nói với sếp. Em mới là người đáng nghỉ việc.Thấy con bé có ý định đi tìm lão Trung nên tôi mới thở dài rồi quyết định kết thúc trò đùa của mình tại đây:– Rồi! Rồi. Chị không bị đuổi việc đâu.Con bé nghe vậy, nhảy cẫng ôm tôi thật chặt:– Thật hả chị?– Ừ! Thế nên tan làm mọi người đi chúc mừng với em nhé.Cả phòng tôi hò reo inh ỏi. Suýt nữa còn bị mấy phòng khác qua nhắc nhở vì quá ồn ào.Như đã hẹn, sau tan làm cả phòng đi liên hoan. Tuyết với Hải đi trước còn bà chị yêu của tôi thì cố tình nán lại phía sau đợi con em để tâm sự mỏng:– Này! Khai mau. Mày làm thế nào mà trộm được đống tài liệu ấy.– Chị cứ nói làm như em hay làm chuyện xấu lắm vậy. Em dùng một tấm chăn cũ đổi một xấp tài liệu đấy.Bà ấy nghe tôi nói vậy thì như nghe chuyện cười. Ôm bụng cười sặc sụa:– Mày nói linh tinh cái gì đấy.– Em nói thật đây.Thấy mặt tôi không hề giả chân, chị mới ngờ ngợ:– Không đùa?– Dạ vâng. – Tôi cao giọng khẳng định.– Ô, thế hóa ra anh mày là thằng bờm à.Tôi thấy bà chị của tôi nói cũng đúng. Liền gật đầu lia lịa.