Chương 1
1.
Lúc Chu Đình Hoài về đến nhà, tôi đang ngồi trên sô pha xem mấy tin đang hot.
“Tổng giám đốc Chu thị nắm tay ngôi sao nữ đang hot Thẩm Nguyệt chọn nhẫn kim cương. Hai người vô cùng thân mật, có vẻ sắp về chung nhà.”
Trong ảnh, Chu Đình Hoài nhìn người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
Đó là vẻ mặt mà lâu rồi tôi không nhìn thấy
Tôi chạm vào bức ảnh theo bản năng, bên tai lại có giọng nói lạnh lùng:
“Thấy rồi đấy, biết điều thì cút khỏi nhà họ Chu đi, đừng dính lấy tôi nữa, khiến hôn lễ của tôi và Nguyệt Nguyệt bị kéo dài.”
Tôi quay lại nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt Chu Đình Hoài mơ màng thêm vài phần say, nhưng không giấu nổi sự châm chọc trong đó.
Trước giờ anh vẫn đối xử với tôi như thế.
Thậm chí tôi còn nghi, tin này do anh cố ý thả ra để ép tôi rời khỏi nhà họ Chu.
Nhưng không được.
Tôi không thể rời đi lúc này.
Tôi cố nén sự chua xót trong lòng, cười thản nhiên như không có chuyện gì: “Anh mệt rồi, để em nấu canh giải rượu cho anh.”
Chu Đình Hoài nheo mắt lại đánh giá tôi.
Dưới ánh mắt soi xét của anh, tôi thấy hơi lúng túng, xoay người định đi thì bị anh kéo tay, ấn ngồi xuống đùi mình.
Mặt tôi ửng hồng, nhưng giây tiếp theo, anh lại cười nhạo: “Cố Niệm, cô có thấy xấu hổ không? Có phải để được ở lại đây, dù có phải làm chó cô cũng bằng lòng không?”
Câu nói của anh như mũi dao đâm thẳng qua tim, m.áu chảy đầm đìa.
Tôi hất tay anh ra: “Chu Đình Hoài, anh say rồi.”
Thế nhưng anh không chịu tha cho tôi.
Anh ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ yêu Nguyệt Nguyệt thôi, dù có mất trí nhớ thì người tôi yêu vẫn là cô ấy. Chắc chắn cô đang lừa tôi, không bao giờ có chuyện tôi yêu cô, càng không có chuyện tôi lấy cô về…”
Nói xong, anh say bất tỉnh.
Tôi đứng dậy lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Vẻ mặt của tôi vẫn bình tĩnh, như thể những lời anh nói ban nãy chưa hề xuất hiện, cho tới khi chạm vào khóe mắt anh.
Đó là một vết sẹo. Ba năm trước đây, anh thức trắng đêm chăm tôi bị bệnh. Ngày tôi tỉnh lại, anh mừng rỡ nhảy dựng lên, ngay giây sau thì vấp ngã té xuống đất, đập vào cạnh bàn.
M.áu chảy đầy mặt anh.
Tôi khóc nức nở, anh thì ngồi cười dỗ tôi đừng khóc nữa.
Thế nhưng đến hôm nay, tất cả đều thay đổi rồi.
Tôi nhìn người đàn ông nằm trên giường, thì thầm với anh.
“Chu Đình Hoài, chính anh là người thích em trước, cũng chính anh muốn hai ta kết hôn, em không hề lừa anh.”
“Thế nhưng… anh quên hết rồi.”
2.
Lúc mới gặp Chu Đình Hoài, anh là tên ngố được tôi đưa về nhà.
Ngoài việc đẹp trai ra thì anh chẳng nhớ điều gì.
Thế nhưng anh tốt với tôi lắm.
Tôi gọi anh là “A Tưởng.”
Hai chữ “Tưởng” “Niệm” ghép thành một đôi.
Những hôm trời tối, hai bên đường im phăng phắc, anh sẽ cầm đèn pin im lặng đi cùng tôi về nhà.
Cứ như vậy, tôi chưa bao giờ thấy sợ bóng tối.
Về sau, trong ánh nắng chiều tà khi hoàng hôn buông, nét trời hồng hôm ấy hờn kém rạng hồng trên gương mặt anh.
“Niệm Niệm, em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi đã đồng ý với anh.
Trong lúc chúng tôi thương lượng nói chuyện này với mọi người trong nhà, có cô gái với tà váy trắng tìm đến nhà chúng tôi.
Cô ta nói tên cô ta là Thẩm Nguyệt, vợ chưa cười của Chu Đình Hoài.
Chu Đình Hoài chính là người thừa kế Chu Thị ở Kinh Thị. Ba năm trước đây, anh bị người ta bắt cóc, tất cả mọi người đều tưởng anh đã chếc. Mãi tới khi Thẩm Nguyệt vô tình nhìn thấy anh xuất hiện trong một cảnh phim quảng cáo về vùng quê xinh đẹp này, cô ta mới biết Chu Đình Hoài chưa chếc.
Cô ta bôn ba ngàn dặm tìm tới để đưa anh về.
Bị sốc vì tin tức vừa nghe, tôi ngồi bần thần mãi chưa tỉnh.
Chu Đình Hoài lập tức đi tới chỗ tôi, hai mắt ửng hồng: “Niệm Niệm, anh không đi, em đừng bỏ rơi anh.”
Tôi sửng sốt nhìn anh.
Thẩm Nguyệt thì cười gượng nói với anh: “Đình Hoài, cục máu bầm trong đầu anh gây ảnh hưởng rất nặng nề, chúng ta phải về điều trị…”
“Cô đừng nói nữa!”
Chu Đình Hoài cố chấp nhìn tôi, gằn từng chữ: “Tôi chỉ cần A Niệm.”
Anh kiên định như vậy đó.
Như thể anh bằng lòng vứt hết mọi thứ nơi phố thị phồn hoa, ở lại đây với tôi.
Tôi có gì phải sợ chứ?
Tôi nắm tay anh, dùng thân phận vợ của Chu Đình Hoài, đi theo Thẩm Nguyệt tới Kinh thị để chạy chữa cho anh.
Quá trình điều trị vô cùng đau đớn.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt Chu Đình Hoài trắng bệch, tôi đau lòng rơi lệ.
Anh thì nở một nụ cười thật tươi an ủi tôi: “Niệm Niệm, anh yêu em.”
Quá trình điều trị vô cùng thành công.
Tôi vui vẻ mở cửa phòng bệnh, nhưng trước mắt tôi chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Chu Đình Hoài: “Cô là ai?”
Giây phút ấy, tôi như rớt xuống hầm băng.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đi tới bêm cạnh anh, Chu Đình Hoài cười dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt, em đến rồi à?”
Ngày hôm ấy, Chu Đình Hoài quên mất tôi rồi.
Tôi vốn nên ngoan ngoãn rời đi, nhưng tôi nhớ lại cái nắm tay của anh ngày hôm ấy, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay tôi: “Niệm Niệm, đừng bỏ rơi anh.”
Tôi không bỏ được.
Tôi sợ đến khi anh nhớ lại, không nhìn thấy tôi thì sẽ nghĩ là tôi bỏ rơi anh mất.
Tôi phải đợi đến khi anh nhớ lại.
Từ ngày đó đến giờ cũng được một năm rồi.
Tôi đã thử mọi cách nhưng không có hiệu quả.
Tôi dùng đầu ngón tay vẽ theo gương mặt anh, lẩm bẩm tự nói: “A Tưởng, bao giờ anh mới nhớ lại đây. Em sắp chịu không nổi nữa rồi.”
“Chờ bao giờ anh nhớ lại, chắc chắn phải dỗ em rất lâu đấy.”
Nói đến đây, tôi chợt khựng lại, ngón tay mơn trớn gương mặt say rượu ửng hồng của Chu Đình Hoài, sau đó lắc đầu: “Thôi, chỉ cần anh ôm em một cái là được.”
Lúc Chu Đình Hoài về đến nhà, tôi đang ngồi trên sô pha xem mấy tin đang hot.
“Tổng giám đốc Chu thị nắm tay ngôi sao nữ đang hot Thẩm Nguyệt chọn nhẫn kim cương. Hai người vô cùng thân mật, có vẻ sắp về chung nhà.”
Trong ảnh, Chu Đình Hoài nhìn người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
Đó là vẻ mặt mà lâu rồi tôi không nhìn thấy
Tôi chạm vào bức ảnh theo bản năng, bên tai lại có giọng nói lạnh lùng:
“Thấy rồi đấy, biết điều thì cút khỏi nhà họ Chu đi, đừng dính lấy tôi nữa, khiến hôn lễ của tôi và Nguyệt Nguyệt bị kéo dài.”
Tôi quay lại nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt Chu Đình Hoài mơ màng thêm vài phần say, nhưng không giấu nổi sự châm chọc trong đó.
Trước giờ anh vẫn đối xử với tôi như thế.
Thậm chí tôi còn nghi, tin này do anh cố ý thả ra để ép tôi rời khỏi nhà họ Chu.
Nhưng không được.
Tôi không thể rời đi lúc này.
Tôi cố nén sự chua xót trong lòng, cười thản nhiên như không có chuyện gì: “Anh mệt rồi, để em nấu canh giải rượu cho anh.”
Chu Đình Hoài nheo mắt lại đánh giá tôi.
Dưới ánh mắt soi xét của anh, tôi thấy hơi lúng túng, xoay người định đi thì bị anh kéo tay, ấn ngồi xuống đùi mình.
Mặt tôi ửng hồng, nhưng giây tiếp theo, anh lại cười nhạo: “Cố Niệm, cô có thấy xấu hổ không? Có phải để được ở lại đây, dù có phải làm chó cô cũng bằng lòng không?”
Câu nói của anh như mũi dao đâm thẳng qua tim, m.áu chảy đầm đìa.
Tôi hất tay anh ra: “Chu Đình Hoài, anh say rồi.”
Thế nhưng anh không chịu tha cho tôi.
Anh ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ yêu Nguyệt Nguyệt thôi, dù có mất trí nhớ thì người tôi yêu vẫn là cô ấy. Chắc chắn cô đang lừa tôi, không bao giờ có chuyện tôi yêu cô, càng không có chuyện tôi lấy cô về…”
Nói xong, anh say bất tỉnh.
Tôi đứng dậy lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Vẻ mặt của tôi vẫn bình tĩnh, như thể những lời anh nói ban nãy chưa hề xuất hiện, cho tới khi chạm vào khóe mắt anh.
Đó là một vết sẹo. Ba năm trước đây, anh thức trắng đêm chăm tôi bị bệnh. Ngày tôi tỉnh lại, anh mừng rỡ nhảy dựng lên, ngay giây sau thì vấp ngã té xuống đất, đập vào cạnh bàn.
M.áu chảy đầy mặt anh.
Tôi khóc nức nở, anh thì ngồi cười dỗ tôi đừng khóc nữa.
Thế nhưng đến hôm nay, tất cả đều thay đổi rồi.
Tôi nhìn người đàn ông nằm trên giường, thì thầm với anh.
“Chu Đình Hoài, chính anh là người thích em trước, cũng chính anh muốn hai ta kết hôn, em không hề lừa anh.”
“Thế nhưng… anh quên hết rồi.”
2.
Lúc mới gặp Chu Đình Hoài, anh là tên ngố được tôi đưa về nhà.
Ngoài việc đẹp trai ra thì anh chẳng nhớ điều gì.
Thế nhưng anh tốt với tôi lắm.
Tôi gọi anh là “A Tưởng.”
Hai chữ “Tưởng” “Niệm” ghép thành một đôi.
Những hôm trời tối, hai bên đường im phăng phắc, anh sẽ cầm đèn pin im lặng đi cùng tôi về nhà.
Cứ như vậy, tôi chưa bao giờ thấy sợ bóng tối.
Về sau, trong ánh nắng chiều tà khi hoàng hôn buông, nét trời hồng hôm ấy hờn kém rạng hồng trên gương mặt anh.
“Niệm Niệm, em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi đã đồng ý với anh.
Trong lúc chúng tôi thương lượng nói chuyện này với mọi người trong nhà, có cô gái với tà váy trắng tìm đến nhà chúng tôi.
Cô ta nói tên cô ta là Thẩm Nguyệt, vợ chưa cười của Chu Đình Hoài.
Chu Đình Hoài chính là người thừa kế Chu Thị ở Kinh Thị. Ba năm trước đây, anh bị người ta bắt cóc, tất cả mọi người đều tưởng anh đã chếc. Mãi tới khi Thẩm Nguyệt vô tình nhìn thấy anh xuất hiện trong một cảnh phim quảng cáo về vùng quê xinh đẹp này, cô ta mới biết Chu Đình Hoài chưa chếc.
Cô ta bôn ba ngàn dặm tìm tới để đưa anh về.
Bị sốc vì tin tức vừa nghe, tôi ngồi bần thần mãi chưa tỉnh.
Chu Đình Hoài lập tức đi tới chỗ tôi, hai mắt ửng hồng: “Niệm Niệm, anh không đi, em đừng bỏ rơi anh.”
Tôi sửng sốt nhìn anh.
Thẩm Nguyệt thì cười gượng nói với anh: “Đình Hoài, cục máu bầm trong đầu anh gây ảnh hưởng rất nặng nề, chúng ta phải về điều trị…”
“Cô đừng nói nữa!”
Chu Đình Hoài cố chấp nhìn tôi, gằn từng chữ: “Tôi chỉ cần A Niệm.”
Anh kiên định như vậy đó.
Như thể anh bằng lòng vứt hết mọi thứ nơi phố thị phồn hoa, ở lại đây với tôi.
Tôi có gì phải sợ chứ?
Tôi nắm tay anh, dùng thân phận vợ của Chu Đình Hoài, đi theo Thẩm Nguyệt tới Kinh thị để chạy chữa cho anh.
Quá trình điều trị vô cùng đau đớn.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sắc mặt Chu Đình Hoài trắng bệch, tôi đau lòng rơi lệ.
Anh thì nở một nụ cười thật tươi an ủi tôi: “Niệm Niệm, anh yêu em.”
Quá trình điều trị vô cùng thành công.
Tôi vui vẻ mở cửa phòng bệnh, nhưng trước mắt tôi chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Chu Đình Hoài: “Cô là ai?”
Giây phút ấy, tôi như rớt xuống hầm băng.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đi tới bêm cạnh anh, Chu Đình Hoài cười dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt, em đến rồi à?”
Ngày hôm ấy, Chu Đình Hoài quên mất tôi rồi.
Tôi vốn nên ngoan ngoãn rời đi, nhưng tôi nhớ lại cái nắm tay của anh ngày hôm ấy, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay tôi: “Niệm Niệm, đừng bỏ rơi anh.”
Tôi không bỏ được.
Tôi sợ đến khi anh nhớ lại, không nhìn thấy tôi thì sẽ nghĩ là tôi bỏ rơi anh mất.
Tôi phải đợi đến khi anh nhớ lại.
Từ ngày đó đến giờ cũng được một năm rồi.
Tôi đã thử mọi cách nhưng không có hiệu quả.
Tôi dùng đầu ngón tay vẽ theo gương mặt anh, lẩm bẩm tự nói: “A Tưởng, bao giờ anh mới nhớ lại đây. Em sắp chịu không nổi nữa rồi.”
“Chờ bao giờ anh nhớ lại, chắc chắn phải dỗ em rất lâu đấy.”
Nói đến đây, tôi chợt khựng lại, ngón tay mơn trớn gương mặt say rượu ửng hồng của Chu Đình Hoài, sau đó lắc đầu: “Thôi, chỉ cần anh ôm em một cái là được.”