Chương 4
7.
Trước khi rời đi, tôi đi gặp cha mẹ anh.
Hai bác rất tốt với tôi.
Họ chưa bao giờ coi thường gia cảnh của tôi, trái lại còn vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, còn muốn Chu Đình Hoài lấy tôi.
Chính bản thân anh là người không đồng ý.
Mẹ Chu nắm chặt tay tôi, áy náy xin lỗi tôi, hỏi tôi có muốn điều gì bồi thường lại không.
Thật cố chấp.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Đình Hoài đứng sau bà im lặng không nói gì.
Từ đêm qua tới giờ, anh vẫn không nói câu nào.
Thấy tôi đi chắc anh mừng lắm.
Vừa ngước mắt lên thấy tôi, anh lại cau mày.
“Nhìn tôi làm gì?”
Tôi cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Vậy làm phiền thiếu gia đây đưa tôi về nhé.
Đây là lần đầu tôi gọi anh là thiếu gia.
Vừa xa lạ, cũng vô cùng lễ phép.
Mới lạ lại lễ phép.
Chu Đình Hoài sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, cười nói: “Tôi đến đây cùng anh, vậy mong anh đưa tôi về nơi tôi nên về.”
Nghe tôi nói vậy, anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Có điều anh cũng không gật đầu, cũng chẳng từ chối, mãi tới khi bị mẹ vỗ mạnh vào lưng, anh mới chậm rãi gật đầu.
Tôi đoán chắc là anh không muốn lắm, nhưng cũng chẳng sao.
Lần cuối rồi, coi như chấm dứt con đường tình bốn năm của hai chúng tôi.
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Coi như là đến nơi đến chốn.
8.
Bước chân trên con đường quê, lúa mạch hai bên trổ bông tươi tốt.
Gió mơn man trên gò má.
Chu Đình Hoài vẫn chẳng nói gì.
Lúa mạch đập vào đùi tôi, để lại những lằn đỏ nhỏ. Chu Đình Hoài nhìn thấy, vươn tay đỡ hộ tôi theo bản năng.
Tôi nhìn anh, mím môi cười khẽ.
Anh vội vàng giải thích: “Tôi làm theo phép lịch sự thôi, cô đừng hiểu lầm…”
Tôi lắc đầu, mắt nhìn theo ruột lúa vàng ươm, nhẹ nhàng nói kèm thêm chút hoài niệm.
“Thật ra thì tôi lớn lên chốn thôn quê, đã quen rồi. Lúa mạch đập vào đùi chỉ hơi buồn buồn tê tê thôi, A Tưởng không biết, nghĩ rằng tôi đau nên lần nào qua đây cũng chắn giúp tôi. Ban đầu anh ấy bảo là phép lịch sự, sau này anh ấy nói yêu tôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi kể về quá khứ.
Trước đây tôi nóng lòng muốn Chu Đình Hoài nhớ lại, chỉ kể những việc lớn mà tôi ghi nhớ kỹ, chưa bao giờ kể những việc nhỏ lặt vặt như này.
Giờ kể lại, sự u uất đè nén trong lòng tôi cũng tan dần.
Tôi vẫn nhớ, năm đầu tiên anh tới nhà tôi, có cơn bão rất to. Lúa mạch trên ruộng nếu gặt không kịp sẽ bị mốc, không bán được. Ba tôi chỉ đành gặt gấp suốt đêm, ba người chúng tôi làm mãi. Chợt trời đổ cơn mưa, mưa to trắng trời trắng đất, mặt đất trở nên lầy lội, chân cắm xuống rồi không rút ra được. Từ đâu một con rắn xuất hiện theo dõi tôi như hổ rình mồi.
Tôi sợ tới nỗi tái mét mặt mày, vội gọi tên Chu Đình Hoài nhưng mãi mà anh không nghe thấy, chắc là do mưa to quá.
Tôi trơ mắt nhìn con rắn nhào về phía mình, nhưng giây tiếp theo đã thấy mình nằm trong một cái ôm ướt át.
Chu Đình Hoài dẫm chếc con rắn.
Tôi sợ quá khóc ầm lên, Chu Đình Hoài vẫn kiên nhẫn dỗ dành tôi.
Sáng hôm sau, tôi thấy anh ngồi ngoài cửa. Hóa ra anh sợ tôi nằm mơ, nên ngồi đó với tôi cả đêm.
Tôi hỏi anh tại sao lại tốt với tôi như thế.
Anh đỏ mặt, nghiêm túc trả lời.
“Bởi vì anh thích em.”
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại.
Chu Đình Hoài vẫn đi sau lưng tôi, im lặng không nói gì.
Anh nghe tôi kể lại những việc mà anh không nhớ, nhưng nó đã thật sự từng xảy ra.
Chúng tôi đi tới một gốc cây dương, cái cây này cũng lâu năm rồi. Tôi chỉ xuống gốc cây nói: “Đây là nơi lần đầu tôi gặp anh.”
“Khi ấy, câu đầu tiên anh nói khi gặp tôi, là mang anh về nhà được không?”
“Tôi đồng ý.”
Lúc ấy tôi chưa bao giờ gặp được ai đẹp trai như anh, nhất thời nóng đầu nên đồng ý.
Một cái gật đầu, hai chúng tôi dây dưa bốn năm.
Nếu tôi biết cái giá phải trả khi đưa trai về nhà là mất đi tim mình, tôi nghĩ chắc tôi sẽ không đưa về nữa.
Cùng một lỗi sai, tôi không muốn phạm phải lần hai
Trước khi rời đi, tôi đi gặp cha mẹ anh.
Hai bác rất tốt với tôi.
Họ chưa bao giờ coi thường gia cảnh của tôi, trái lại còn vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, còn muốn Chu Đình Hoài lấy tôi.
Chính bản thân anh là người không đồng ý.
Mẹ Chu nắm chặt tay tôi, áy náy xin lỗi tôi, hỏi tôi có muốn điều gì bồi thường lại không.
Thật cố chấp.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Đình Hoài đứng sau bà im lặng không nói gì.
Từ đêm qua tới giờ, anh vẫn không nói câu nào.
Thấy tôi đi chắc anh mừng lắm.
Vừa ngước mắt lên thấy tôi, anh lại cau mày.
“Nhìn tôi làm gì?”
Tôi cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Vậy làm phiền thiếu gia đây đưa tôi về nhé.
Đây là lần đầu tôi gọi anh là thiếu gia.
Vừa xa lạ, cũng vô cùng lễ phép.
Mới lạ lại lễ phép.
Chu Đình Hoài sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, cười nói: “Tôi đến đây cùng anh, vậy mong anh đưa tôi về nơi tôi nên về.”
Nghe tôi nói vậy, anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Có điều anh cũng không gật đầu, cũng chẳng từ chối, mãi tới khi bị mẹ vỗ mạnh vào lưng, anh mới chậm rãi gật đầu.
Tôi đoán chắc là anh không muốn lắm, nhưng cũng chẳng sao.
Lần cuối rồi, coi như chấm dứt con đường tình bốn năm của hai chúng tôi.
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Coi như là đến nơi đến chốn.
8.
Bước chân trên con đường quê, lúa mạch hai bên trổ bông tươi tốt.
Gió mơn man trên gò má.
Chu Đình Hoài vẫn chẳng nói gì.
Lúa mạch đập vào đùi tôi, để lại những lằn đỏ nhỏ. Chu Đình Hoài nhìn thấy, vươn tay đỡ hộ tôi theo bản năng.
Tôi nhìn anh, mím môi cười khẽ.
Anh vội vàng giải thích: “Tôi làm theo phép lịch sự thôi, cô đừng hiểu lầm…”
Tôi lắc đầu, mắt nhìn theo ruột lúa vàng ươm, nhẹ nhàng nói kèm thêm chút hoài niệm.
“Thật ra thì tôi lớn lên chốn thôn quê, đã quen rồi. Lúa mạch đập vào đùi chỉ hơi buồn buồn tê tê thôi, A Tưởng không biết, nghĩ rằng tôi đau nên lần nào qua đây cũng chắn giúp tôi. Ban đầu anh ấy bảo là phép lịch sự, sau này anh ấy nói yêu tôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi kể về quá khứ.
Trước đây tôi nóng lòng muốn Chu Đình Hoài nhớ lại, chỉ kể những việc lớn mà tôi ghi nhớ kỹ, chưa bao giờ kể những việc nhỏ lặt vặt như này.
Giờ kể lại, sự u uất đè nén trong lòng tôi cũng tan dần.
Tôi vẫn nhớ, năm đầu tiên anh tới nhà tôi, có cơn bão rất to. Lúa mạch trên ruộng nếu gặt không kịp sẽ bị mốc, không bán được. Ba tôi chỉ đành gặt gấp suốt đêm, ba người chúng tôi làm mãi. Chợt trời đổ cơn mưa, mưa to trắng trời trắng đất, mặt đất trở nên lầy lội, chân cắm xuống rồi không rút ra được. Từ đâu một con rắn xuất hiện theo dõi tôi như hổ rình mồi.
Tôi sợ tới nỗi tái mét mặt mày, vội gọi tên Chu Đình Hoài nhưng mãi mà anh không nghe thấy, chắc là do mưa to quá.
Tôi trơ mắt nhìn con rắn nhào về phía mình, nhưng giây tiếp theo đã thấy mình nằm trong một cái ôm ướt át.
Chu Đình Hoài dẫm chếc con rắn.
Tôi sợ quá khóc ầm lên, Chu Đình Hoài vẫn kiên nhẫn dỗ dành tôi.
Sáng hôm sau, tôi thấy anh ngồi ngoài cửa. Hóa ra anh sợ tôi nằm mơ, nên ngồi đó với tôi cả đêm.
Tôi hỏi anh tại sao lại tốt với tôi như thế.
Anh đỏ mặt, nghiêm túc trả lời.
“Bởi vì anh thích em.”
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại.
Chu Đình Hoài vẫn đi sau lưng tôi, im lặng không nói gì.
Anh nghe tôi kể lại những việc mà anh không nhớ, nhưng nó đã thật sự từng xảy ra.
Chúng tôi đi tới một gốc cây dương, cái cây này cũng lâu năm rồi. Tôi chỉ xuống gốc cây nói: “Đây là nơi lần đầu tôi gặp anh.”
“Khi ấy, câu đầu tiên anh nói khi gặp tôi, là mang anh về nhà được không?”
“Tôi đồng ý.”
Lúc ấy tôi chưa bao giờ gặp được ai đẹp trai như anh, nhất thời nóng đầu nên đồng ý.
Một cái gật đầu, hai chúng tôi dây dưa bốn năm.
Nếu tôi biết cái giá phải trả khi đưa trai về nhà là mất đi tim mình, tôi nghĩ chắc tôi sẽ không đưa về nữa.
Cùng một lỗi sai, tôi không muốn phạm phải lần hai