Chương 7
12.
Cuối cùng thì tôi và Thẩm Nguyệt không đính hôn.
Không biết tại sao, trong đầu tôi luôn hiện lên hình bóng của một người con gái khác.
Là Cố Niệm.
Tôi thường gọi nhầm tên cô ấy.
Ban đầu Thẩm Nguyệt còn chịu được những sai lầm nhỏ của tôi, nhưng trong một lần say rượu, cô ấy tới đón tôi về.
“Đình Hoài, về nhà thôi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, hình như tôi thấy được người con gái bỏ tôi mà đi.
Tôi đưa tay về phía cô ấy, miệng lẩm bẩm: “A Niệm…”
Khóe miệng đang cười của Thẩm Nguyệt cứng đờ, chịu không nổi nữa hất tay tôi ra, cầm ly rượu hất vào mặt tôi.
“Chu Đình Hoài, anh nhìn kỹ vào, em là ai?”
Rượu rất lạnh, khiến tôi tỉnh táo lại.
Tôi nhìn thật kỹ, làm gì còn bóng A Niệm ở đây.
Từ đầu tới cuối vẫn là Thẩm Nguyệt.
Tôi đưa tay lau rượu trên mặt, cười khẽ: “Nguyệt Nguyệt à.”
“Em là Thẩm Nguyệt.”
Không phải A Niệm.
Cô ấy bỏ tôi đi rồi.
Cô ấy không muốn đợi A Tưởng của cô ấy nhớ lại nữa, không còn bao dung sự lạnh nhạt ghét bỏ của tôi.
Tôi vẫn cảm thấy chuyện cô ấy rời đi mới chỉ ngày hôm qua.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt lại nói cô ấy đi được một năm rồi.
Lúc cô ấy ở bên, tôi ghét bỏ cô ấy, cảm thấy thân phận của cô ấy ti tiện, không xứng đứng cùng chỗ với tôi. Nghe cô ấy kể về những hồi ức tốt đẹp, tôi chỉ thấy phiền.
Sao tôi lại thích một đứa quê mùa như cô ấy nhỉ.
Tôi là Chu Đình Hoài.
Tôi có người tôi yêu, người tôi yêu là Thẩm Nguyệt, là đại tiểu thư nhà họ Thẩm môn đăng hộ đối với tôi.
Mỗi lần tôi nói vậy, cô ấy đều rơm rớm nhìn tôi, như thể tôi bắt nạt cô ấy.
Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn cô ấy khóc, tôi lại thấy ngực mình khó chịu.
Vì thế nên tôi trốn tránh.
Tôi muốn bắt nạt cô ấy để ép cô ấy rời đi, nhưng cô ấy rất kiên trì. Cô ấy nói phải đợi A Tưởng nhớ lại cô ấy.
Cô ấy chỉ nghe lời A Tưởng thôi.
Thật ra bác sĩ đã nói với tôi, chỉ sợ tôi không thể nhớ nổi chuyện quá khứ.
Ngày hôm ấy tôi định nói cho Cố Niệm nghe chuyện này, để cô ấy hết hy vọng. Thế nhưng khi về đến nhà lại cô ấy ngồi xem tin tức về tôi và Thẩm Nguyện, hai mắt ửng hồng, cuộn tròn trên ghế sô pha.
Giống con thỏ con bị bắt nạt, không nơi nương tựa, cực kỳ đáng thương.
Không biết vì sao, tôi không nói cho cô ấy biết chuyện này.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc, nói với tôi rằng cô ấy sắp không chịu nổi nữa, muốn tôi ôm cô ấy một cái.
Đột nhiên tôi cảm thấy cô ấy thật đáng thương.
Lúc nhìn thấy Thẩm Nguyệt rơi xuống hồ, thật ra tôi biết cô ấy cố ý. Tôi thấy được, nhưng tôi vẫn đá Cố Niệm.
Thật ra tôi không ngờ cô ấy sẽ chảy ma.su.
Nhìn cô ấy đau tới nỗi khóc nức nở, tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chỉ đành chạy trối c.hết.
Tôi đưa Thẩm Nguyệt về nhà, cô ấy nắm lấy tay tôi, chớp mắt quyến rũ: “Đình Hoài, tối nay ở lại với em đi.”
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí còn thấy hơi mâu thuẫn và ghét bò.
Tôi từ chối cô ấy, quay về bar.
Trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh gương mặt trắng bệch của A Niệm, cùng vệt má.u chói mắt trên đầu gối.
Tôi buộc phải thừa nhận, tôi có hơi lo lo cho Cố Niệm.
Càng nghĩ, tôi càng bực bội.
“Nếu sau này anh hối hận, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôi nắm chặt ly rượu, cười lạnh:
“Tôi không hối hận.”
Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy cô ấy đang đứng trong góc khuất nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch.
Cô ấy nghe thấy hết.
Tôi tưởng rằng cô ấy vẫn giả vờ không nghe thấy, đến đưa tôi về như bao lần, nhưng lần này cô ấy lại khác.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy phải đi rồi.
Khi ấy tôi hoảng lắm, nhưng nào ai hay.
13.
Tôi theo cô ấy về trấn nhỏ xa xôi kia, đi theo nghe cô kể lại những chuyện mà tôi và cô ấy từng làm.
Tôi không có bất kỳ ký ức gì, nhưng cảm thấy tất cả đều quen thuộc.
Bờ lúa mạch rộng mênh mông, con đường nhỏ lầy lội, thân cây to tươi tốt.
Tất cả đều khiến tôi cảm thấy thân thiết.
Qua miệng cô ấy, tôi quen một tôi khác.
Một tôi yêu cô ấy đến tận xương tủy.
Tôi thấy được nguyện vọng mà mình khắc xuống: “Chỉ mong A Niệm vạn sự như ý.”
Tôi bước chân lên miếu Tê Hà mà tôi từng dập đầu.
Tôi thấy ba cô ấy, người cha giận dữ đấm vào mặt tôi, tôi không biết nên phản kháng thế nào.
Nghĩ kỹ lại thì tôi có lỗi với A Niệm.
Cô ấy cứu tôi, tôi lại lấy oán trả ơn.
Lừa mất tim cô, rồi quên mất cô.
Tàn khốc biết bao.
Từ tận đáy lòng, tôi muốn bồi thường cho cô ấy, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, tôi đột nhiên nói không nên lời.
“Từ giờ trở đi, tôi không muốn liên quan bất kì cái gì tới anh cả.”
Chắc cô ấy biết tôi muốn nói gì, dịu dàng ngắt lời tôi.
Cô ấy bình tĩnh vậy đó.
“Vậy nên, cứ sống cuộc đời của riêng mình nhé.”
Không có anh và em, mệnh ai nấy sống.
Tôi hiểu ẩn ý của cô.
Lúc đó, tôi không biết nên nói gì.
Cũng không ai biết, nửa hồn tôi cũng nát mất rồi.
Tôi đã mất đi vật báu quý giá nhất trong đời mình.
Cuối cùng thì tôi và Thẩm Nguyệt không đính hôn.
Không biết tại sao, trong đầu tôi luôn hiện lên hình bóng của một người con gái khác.
Là Cố Niệm.
Tôi thường gọi nhầm tên cô ấy.
Ban đầu Thẩm Nguyệt còn chịu được những sai lầm nhỏ của tôi, nhưng trong một lần say rượu, cô ấy tới đón tôi về.
“Đình Hoài, về nhà thôi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, hình như tôi thấy được người con gái bỏ tôi mà đi.
Tôi đưa tay về phía cô ấy, miệng lẩm bẩm: “A Niệm…”
Khóe miệng đang cười của Thẩm Nguyệt cứng đờ, chịu không nổi nữa hất tay tôi ra, cầm ly rượu hất vào mặt tôi.
“Chu Đình Hoài, anh nhìn kỹ vào, em là ai?”
Rượu rất lạnh, khiến tôi tỉnh táo lại.
Tôi nhìn thật kỹ, làm gì còn bóng A Niệm ở đây.
Từ đầu tới cuối vẫn là Thẩm Nguyệt.
Tôi đưa tay lau rượu trên mặt, cười khẽ: “Nguyệt Nguyệt à.”
“Em là Thẩm Nguyệt.”
Không phải A Niệm.
Cô ấy bỏ tôi đi rồi.
Cô ấy không muốn đợi A Tưởng của cô ấy nhớ lại nữa, không còn bao dung sự lạnh nhạt ghét bỏ của tôi.
Tôi vẫn cảm thấy chuyện cô ấy rời đi mới chỉ ngày hôm qua.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt lại nói cô ấy đi được một năm rồi.
Lúc cô ấy ở bên, tôi ghét bỏ cô ấy, cảm thấy thân phận của cô ấy ti tiện, không xứng đứng cùng chỗ với tôi. Nghe cô ấy kể về những hồi ức tốt đẹp, tôi chỉ thấy phiền.
Sao tôi lại thích một đứa quê mùa như cô ấy nhỉ.
Tôi là Chu Đình Hoài.
Tôi có người tôi yêu, người tôi yêu là Thẩm Nguyệt, là đại tiểu thư nhà họ Thẩm môn đăng hộ đối với tôi.
Mỗi lần tôi nói vậy, cô ấy đều rơm rớm nhìn tôi, như thể tôi bắt nạt cô ấy.
Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn cô ấy khóc, tôi lại thấy ngực mình khó chịu.
Vì thế nên tôi trốn tránh.
Tôi muốn bắt nạt cô ấy để ép cô ấy rời đi, nhưng cô ấy rất kiên trì. Cô ấy nói phải đợi A Tưởng nhớ lại cô ấy.
Cô ấy chỉ nghe lời A Tưởng thôi.
Thật ra bác sĩ đã nói với tôi, chỉ sợ tôi không thể nhớ nổi chuyện quá khứ.
Ngày hôm ấy tôi định nói cho Cố Niệm nghe chuyện này, để cô ấy hết hy vọng. Thế nhưng khi về đến nhà lại cô ấy ngồi xem tin tức về tôi và Thẩm Nguyện, hai mắt ửng hồng, cuộn tròn trên ghế sô pha.
Giống con thỏ con bị bắt nạt, không nơi nương tựa, cực kỳ đáng thương.
Không biết vì sao, tôi không nói cho cô ấy biết chuyện này.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc, nói với tôi rằng cô ấy sắp không chịu nổi nữa, muốn tôi ôm cô ấy một cái.
Đột nhiên tôi cảm thấy cô ấy thật đáng thương.
Lúc nhìn thấy Thẩm Nguyệt rơi xuống hồ, thật ra tôi biết cô ấy cố ý. Tôi thấy được, nhưng tôi vẫn đá Cố Niệm.
Thật ra tôi không ngờ cô ấy sẽ chảy ma.su.
Nhìn cô ấy đau tới nỗi khóc nức nở, tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chỉ đành chạy trối c.hết.
Tôi đưa Thẩm Nguyệt về nhà, cô ấy nắm lấy tay tôi, chớp mắt quyến rũ: “Đình Hoài, tối nay ở lại với em đi.”
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí còn thấy hơi mâu thuẫn và ghét bò.
Tôi từ chối cô ấy, quay về bar.
Trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh gương mặt trắng bệch của A Niệm, cùng vệt má.u chói mắt trên đầu gối.
Tôi buộc phải thừa nhận, tôi có hơi lo lo cho Cố Niệm.
Càng nghĩ, tôi càng bực bội.
“Nếu sau này anh hối hận, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôi nắm chặt ly rượu, cười lạnh:
“Tôi không hối hận.”
Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy cô ấy đang đứng trong góc khuất nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch.
Cô ấy nghe thấy hết.
Tôi tưởng rằng cô ấy vẫn giả vờ không nghe thấy, đến đưa tôi về như bao lần, nhưng lần này cô ấy lại khác.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy phải đi rồi.
Khi ấy tôi hoảng lắm, nhưng nào ai hay.
13.
Tôi theo cô ấy về trấn nhỏ xa xôi kia, đi theo nghe cô kể lại những chuyện mà tôi và cô ấy từng làm.
Tôi không có bất kỳ ký ức gì, nhưng cảm thấy tất cả đều quen thuộc.
Bờ lúa mạch rộng mênh mông, con đường nhỏ lầy lội, thân cây to tươi tốt.
Tất cả đều khiến tôi cảm thấy thân thiết.
Qua miệng cô ấy, tôi quen một tôi khác.
Một tôi yêu cô ấy đến tận xương tủy.
Tôi thấy được nguyện vọng mà mình khắc xuống: “Chỉ mong A Niệm vạn sự như ý.”
Tôi bước chân lên miếu Tê Hà mà tôi từng dập đầu.
Tôi thấy ba cô ấy, người cha giận dữ đấm vào mặt tôi, tôi không biết nên phản kháng thế nào.
Nghĩ kỹ lại thì tôi có lỗi với A Niệm.
Cô ấy cứu tôi, tôi lại lấy oán trả ơn.
Lừa mất tim cô, rồi quên mất cô.
Tàn khốc biết bao.
Từ tận đáy lòng, tôi muốn bồi thường cho cô ấy, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, tôi đột nhiên nói không nên lời.
“Từ giờ trở đi, tôi không muốn liên quan bất kì cái gì tới anh cả.”
Chắc cô ấy biết tôi muốn nói gì, dịu dàng ngắt lời tôi.
Cô ấy bình tĩnh vậy đó.
“Vậy nên, cứ sống cuộc đời của riêng mình nhé.”
Không có anh và em, mệnh ai nấy sống.
Tôi hiểu ẩn ý của cô.
Lúc đó, tôi không biết nên nói gì.
Cũng không ai biết, nửa hồn tôi cũng nát mất rồi.
Tôi đã mất đi vật báu quý giá nhất trong đời mình.