Chương 20: Dĩ Vãng
Lục Mỹ Đình gõ cửa phòng.“Tiểu Bối, con dậy chưa?”Không thấy Tiểu Bối trả lời, Lục Mỹ Đình mở cửa đi vào trong, bé con vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành.Cô bước đến ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần của Tiểu Bối, nhẹ nhàng hôn lên trán.“Tiểu Bối ơi, dậy ăn sáng thôi.”Tiểu Bối nghe thấy tiếng cô gọi liền mở mắt, mỉm cười.“Tiểu Bối ngoan, dậy rửa mặt ăn sáng rồi cô đưa con đến trường nha.”“Dạ.”Lục Mỹ Đình buộc tóc gọn gàng cho Tiểu Bối rồi cùng Tiểu Bối xuống nhà dùng bữa.Một lúc sau, ăn sáng xong, Lục Mỹ Đình nắm lấy tay Tiểu Bối, cô nhìn âu yếm:“Tiểu Bối, cô có thứ này muốn tặng cho con.”Tiểu Bối liền hào hứng, mỉm cười.“Cô Mỹ Đình tặng gì cho con thế ạ?”“Con đợi cô một chút, cô lên lấy rồi xuống với con ngay, nha?”“Dạ, con chờ cô ở đây.”Lục Mỹ Đình lên lầu, mở ngăn bàn lấy xuống chú gấu bông móc len mà bữa giờ cô đã tự tay làm.“Tiểu Bối con nhắm mắt lại đi, cô muốn tạo bất ngờ cho con.”Tiểu Bối nhắm nghiền mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hào hứng.“Rồi con mở mắt ra đi.”“Oa, đẹp quá. Đáng yêu quá đi, cô tự làm sao?” Tiểu Bối nhận chú gấu bông từ tay cô, ôm gọn vào lòng.“Tiểu Bối thích không?”“Con thích lắm. Con sẽ khoe nó với các bạn, chắc là các bạn cũng sẽ thích lắm.”Tiểu Bối ôm chặt gấu bông vào người, bỗng nhiên nước mắt giàn giụa, miệng mếu máo.Lục Mỹ Đình nhăn mặt, gấp gáp hỏi Tiểu Bối.“Con sao vậy Tiểu Bối? Sao con lại khóc chứ? Con không thích nó sao?”“Cô Mỹ Đình, mẹ con đi mất rồi, mẹ đã từng hứa tặng gấu bông cho con nhưng con chờ mãi không thấy mẹ trở về.”Lục Mỹ Đình đỏ hoe mắt, cô ôm chặt lấy Tiểu Bối vào lòng.“Tiểu Bối ngoan, bây giờ con đã có cô bên cạnh rồi, con thích gì cứ nói với cô, cô mua cho con.”Reng reng reng.“Con đợi cô một chút nha. Cô nghe điện thoại xong sẽ đưa con đến trường.”Mỹ Đình lấy điện thoại bấm nghe.“A lô, tôi nghe.”Đầu dây bên kia có tiếng người đàn ông trạc tuổi.“Cô có phải là cô Mỹ Đình không?”“Dạ, là tôi đây. Có chuyện gì sao hiệu trưởng?”“Tôi là hiệu trưởng trường cháu Tiểu Bối đang học, cô có việc cần trao đổi, hẹn gặp cô sáng nay bảy giờ được không?”“Dạ, được thưa ông.” Lục Mỹ Đình tắt máy, trong lòng có chút lo lắng.Lục Mỹ Đình chuẩn bị quần áo cho Tiểu Bối, cùng Tiểu Bối đến trường học, đợi Tiểu Bối vào lớp cô mới đi.Cốc cốc cốc.“Mời vào.”“Chào hiệu trưởng, tôi là Lục Mỹ Đình.”“Chào cô.”“Tôi là phụ huynh của cháu Tiểu Bối thưa hiệu trưởng.”“Vâng, tôi không muốn mất nhiều thời gian của cô, nên tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi muốn nói với người nhà về việc em Tiểu Bối thường xuyên bị bạn cùng lớp trêu chọc là không có mẹ, tôi sợ là điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bé, nên muốn nói cho phụ huynh biết, để cùng theo dõi bé.”“Có chuyện đó sao? Hôm trước tôi có nghe Tiểu Bối nói nhưng không nghĩ mọi chuyện đi quá xa thế này.” Lục Mỹ Đình lo lắng, hai tay đan chặt vào nhau.“Tâm lý con trẻ vô cùng mỏng manh, tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra, nên hôm nay liên hệ với gia đình.”“Da, cảm ơn hiệu trưởng.” Cô xin phép hiệu trưởng rồi rời khỏi phòng.Lục Mỹ Đình cả tháng nay thường xuyên đưa Tiểu Bối đi học, làm cho mọi người đặc điều nói xấu, đem chuyện nhà Tiểu Bối ra bàn tán.Hôm đó Tiểu Bối nói với cô nhưng cô cứ nghĩ sau đó mọi chuyện đã êm xui, các bạn không còn trêu chọc Tiểu Bối nữa.Lục Mỹ Đình ghé ngang qua lớp của Tiểu Bối, thấy Tiểu Bối ngồi một mình, nhìn các bạn chơi với nhau, vẻ mặt buồn rầu.Lục Mỹ Đình bất giác thấy chạnh lòng.Một bạn cùng lớp đến gần Tiểu Bối rồi nói to:“Đúng là đồ không có mẹ, bọn tớ không thèm chơi chung đâu.”Tiểu Bối đỏ ửng mặt, đôi môi nhỏ run lên. harry potter fanfic“Bạn là người xấu, mẹ tớ đi công tác chưa về.”Lúc này trong lớp không có cô giáo, cô cũng không muốn Tiểu Bối thấy mình nên cô đứng nép bên cửa, lòng quặn thắt, cảnh tượng này giống hệt cô ngày nhỏ.Lục Mỹ Đình chờ trước trường, đợi Tiểu Bối về, hai cô cháu nắm tay nhau trở về nhà.Về nhà, Tiểu Bối không còn gọi cô là mẹ nữa, cũng ít cười đùa hơn.Tối hôm đó, cô bước vào phòng Tiểu Bối, bé con đang ngồi trên giường, tay cầm chú gấu mà Lục Mỹ Đình tặng.Lục Mỹ Đình hít một hơi, rồi ngồi cạnh Tiểu Bối.“Tiểu Bối, hôm nay đi học có chuyện gì sao?”Tiểu Bối im lặng, ôm chặt gấu bông vào người.Cô vuốt nhẹ lên mái tóc của Tiểu Bối, mái tóc tơ mỏng.“Tiểu Bối nói cho cô nghe, hôm nay ai làm con buồn vậy?”Tiểu Bối bây giờ mới nhìn sang cô, đôi mắt ẩm ướt, hai má ửng hồng.“Mấy bạn nói con là không có mẹ, cô cũng chỉ là bố đưa về làm tình nhân.”Lục Mỹ Đình nhướng mày, giận đỏ mặt, ôm chặt bé con vào lòng.“Tiểu Bối, mấy bạn nói không đúng đâu.”Tiểu Bối khóc nấc lên, mếu máo, đẩy người cô ra.“Mấy bạn nói không sai, cô đâu phải là mẹ của con.”Nhìn đôi mắt đỏ hoe của đứa trẻ trước mặt cô thấy thương vô cùng, cô cũng không cầm được nước mắt, mà rơi lệ, cô ôm chặt lấy Tiểu Bối.Ngay tại giây phút này, cô biết mình đã thật sự yêu thương đứa trẻ này, sợ hãi một ngày sẽ không được ở bên cạnh Tiểu Bối.Hai cô cháu ôm chầm lấy nhau mà khóc.Lục Mỹ Đình dỗ cho Tiểu Bối ngủ rồi buồn bã đi ra ngoài, vẫn không quên hôn lên trán bé con.Reng reng reng.Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên của Cố Thiên Sơn.“A lô.”“Cô đã gặp hiệu trưởng rồi chứ?”Lục Mỹ Đình tức khắc cuối mặt xuống.“Tôi gặp rồi, ông ấy cũng gọi cho anh sao?”“Ừm, tôi đi công tác không thể về ngay được, nên gửi số cô, chuyện con bé cô giúp tôi an ủi con bé, tôi thật sự là một người cha đáng trách.”Cố Thiên Sơn nói giọng đượm buồn. Tiểu Bối từ nhỏ đã thiếu thốn tình mẹ, anh dù có bận trăm nghìn việc cũng không để Tiểu Bối một mình, càng không muốn làm Tiểu Bối buồn, lần này chuyện ở trường làm anh vô cùng bất an.Lục Mỹ Đình đi vào phòng, nhìn ra khung cửa sổ, nói nhỏ với anh:“Tiểu Bối thật đáng thương. Sao cô ta lại bỏ đi như vậy chứ?”“Chuyện đó cũng đã là dĩ vãng rồi, tôi không muốn nói về con người bội bạc ấy nữa.”“Lục Mỹ Đình.” Cố Thiên Sơn nghiêm giọng.“Em làm mẹ Tiểu Bối được không?”“Chuyện này…”“Tôi biết là cô rất yêu thương Tiểu Bối, tôi và cô cũng có tình cảm với nhau, đừng vì chuyện thân phận mà gây cản trở.”“Nhưng mà người ngoài sẽ nói rằng tôi vì tiền của anh mới chấp nhận làm mẹ đứa bé, vả lại tôi và anh đã có hợp đồng…”“Chuyện người ta nói gì, cô đừng bận tâm, còn cái hợp đồng kia, có thể xé bỏ…”