Chương : 12
“A —! Cháu không cần lại đây!” Lâm Duyệt hét chói tai hướng dịch phía bên kia giường, ‘Phanh’ một tiếng, bởi dịch quá đà, thân mình nặng nề ngã xuống sàn nhà, may mắn sàn nhà có thảm, nếu không…..
“Mẹ, sao mẹ không để ý đến con và ba ba?” tiểu nữ oa từ cuối giường đi qua, ngồi xổm trước mặt cô nói.
Lâm Duyệt thét chói tai la lớn:
“Cô không phải mẹ cháu! Cháu mau ra ngoài! Cút ngay!”vừa kêu vừa đứng dậy hướng cửa phóng đi.
“Ba ba nói người là mẹ cháu, ba ba nói mẹ cháu tên là Lâm Duyệt, ba ba nói bức ảnh trên tường chính là mẹ cháu…”
“Ba cháu là kẻ biến thái, bị bệnh thần kinh, cháu đi tìm người khác đi, cô không gánh nổi nha!!” Lâm Duyệt hô một tiếng kéo cánh cửa gỗ có chạm trổ, vừa chạy được bước đầu tiên liền đụng đầu vào một lồng ngực lớn, theo phản xạ bị đẩy ra.
Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, mang cô tiến vào trong lòng, mới khiến cô lần nữa không bị ngã.
Lâm Duyệt ngẩng đầu liền gặp ánh mắt màu lam khiến cô vừa hận lại e ngại, cuống quít rời khỏi sự ôm ấp của hắn, lớn tiếng nổi giận nói:
“Anh thả tôi đi! Tôi muốn về nhà!”.
“Nơi này chính là nhà của em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào cô nói.
“Nơi này không phải nhà của tôi! Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước tôi không nên cứu anh, cho anh chết ở trên đường luôn!” Lâm Duyệt nổi giận mắng, làm chuyện tốt cứu hắn, cư nhiên đổi lấy kết cục hôm nay như vậy.
“Cảm ơn em đã cứu anh” Mạc Lặc Nghị Phàm nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào. Đúng vậy, hắn nên cảm tạ cô đã cứu hắn, bằng không hắn đã sớm mất mạng.
Bị trúng hai phát súng trí mạng mà không chết, quả thật là một kỳ tích, kỳ tích này có công lao của cô.
“Ba ba, mẹ không cần Thư Tình…” Đứa nhỏ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mở miệng nói.
Lâm Duyệt quay lại liếc nhìn đứa trẻ, trong lòng đột nhiên không sợ hãi nữa, nhưng cô quả thật là mẹ của con bé sao. Ba năm trước còn đang học cấp hai, hơn nữa bản thân đã làm gì đều nhớ rõ tất cả, làm sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy?
Nhưng vì sao cô bé lại giống mình như vậy.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ôm tiểu Thu Tình ở dưới, dịu dàng nói:
“Mẹ không phải là không cần con, chỉ là mẹ không nhớ rõ con thôi”.
“Tiên sinh, anh thật sự nhận nhầm người, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, xin anh thả cho tôi trở về đi” Lâm Duyệt hạ thấp giọng, sử dụng chiêu cầu xin.
“Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước” Mạc Lặc Nghị Phàm một tay ôm tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Lâm Duyệt hướng nhà ăn ở lầu một đi đến.
Ai nói cô đói bụng, hắn làm sao có thể bá đạo tuyên bố cô đói bụng, nghĩ đến ăn cô mới giật mình thấy bản thân thật sự là đói bụng lắm. Nhưng vì giữ tự tôn bản thân khỏi sự đáng thương, cô không cam lòng, bỏ tay hắn ra, giương giọng nói:
“Tôi không đói bụng, tôi chỉ muốn về nhà”.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho cô có cơ hội, một lần nữa kéo cô vào trong lòng, chân bước trầm ổn hướng nhà ăn đi đến.