Chương : 128
“Bọn họ đã trả phòng rồi sao?” Ngẩng đầu lại lần nữa hỏi tiểu thư phục vụ.
“Còn không có, ở phòng 2007.” Phục vụ tiểu thư chu đáo đến cả số phòng đều nói cho hắn, cứ là, nhưng mà ngay cả liếc mắt Long Hạo Hiên cũng không thèm liếc mắt một cái!
Long Hạo Hiên nhẹ nhàng mà nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết định, vô luận như thế nào, hắn đều phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!
Đi đến ngân hàng, quản lí ngân hàng lại gặp Lâm Duyệt, nhanh chóng tiến lên hô: “Lâm tiểu thư, xin chào, xin hỏi có thể giúp cô gì sao?”
Diệp Giai bị hỏi sửng sốt, lập tức rất nhanh hướng quản lí cười cười, đem vấn đề ném cho Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm không khỏi bội phục tố chất chuyên nghiệp này, gặp mặt một lần, thế nhưng cứ như là đã gặp qua là không quên được. Đây chính là nhân viên tiếp khách chuyên nghiệp đi. Trong lòng đối với phản ứng của Diệp Giai lại nổi lên một tia hoài nghi, Lâm Duyệt vốn không bao giờ biết luống cuống là gì, hơn nữa nếu người ta nhớ rõ nàng, không có lý do gì nàng không nhớ rõ đối phương đi?
Không có thời gian nghĩ nhiều, Mạc Lặc Nghị Phàm đưa ra bản sao hộ chiếu của Daniel – Dĩ Mã Lợi La, đưa tới trong tay quản lí, sau đó đem mật mã cung cấp cho hắn, yêu cầu hiện tại liền lấy ra .
Quản lí xem qua xong, hàm chứa tác nghiệp tươi cười dẫn Nghị đi đến địa phận két bảo hiểm của ngân hàng, bảo bọn họ ở bên ngoài chờ, mở cánh cửa bảo hiểm lớn dày bằng sắt ra, bên trong lộ ra một cái chốt khóa hình tròn rất lớn, sau đó sử dụng công nghệ nhận diện laze mà đi vào bên trong, điều này cũng chính là nế không phải nhân viên quản lý của ngân hàng thì căn bản không thể tiến vào bên trong.
Mạc Lặc Nghị Phàm cảnh giác chờ đợi đang đợi ngoài đại sảnh, thời điểm cuối cùng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Ước chừng thời gian khoảng 10 phút, quản lý ngân hàng dè dặt mang ra một chiếc hòm trông như là hồm đựng đò nũ trang của phụ nữ ngày xưa đưa đến trước mặt hắn, cung kính nói: “Tiên sinh, đây là thứ gì đó ngài cần, xin hẫy giữ gìn cẩn thận, cảm tạ ngài đã sử dụng phục vụ của ngân hàng chúng tôi, hi vọng ngài khỏe mạnh, chờ mong ngài lần sau sẽ đến.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, trấn định ôm lấy hòm nữ trang, cùng Diệp Giai hướng cửa ngân hàng đi ra. Hắn không thể ở ngân hàng mở ra hòm này được, bởi vì hắn căn bản không thể phán đoán kết quả bên trong là cái gì, cũng có thể là vật phẩm nguy hiểm, bởi vậy hắn quyết định mang đi rồi sẽ giúp nghiên cứu xử lý.
Diệp Giai cũng là một mặt tò mò hỏi: “Nghị ca ca, đây là cái gì nha? Như vậy quý giá.”
“Đừng hỏi anh mấy vấn đề này, em hiện tại lấy thẻ ra rút tiền, tùy tiện bao nhiêu đều được.” Nói xong đem thẻ đưa cho cô: “Mật mã là ngày sinh nhật của em.” Hắn phải làm như vậy, hoàn toàn là vì che dấu tai mắt của người khác, bởi vì hắn không xác định được co sbọn người Sơn Khẩu Tổ đang theo dõi bản thân hay không..
Diệp Giai ngoan ngoãn đáp lời, cầm thẻ đến máy rút tiền, trừng mắt nhìn máy rút tiền c gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra, sinh nhật Lâm Duyệt? Trời biết sinh nhật Lâm Duyệt là ngày mấy nha? Cô chỉ biết là Lâm Duyệt so với chính mình nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng là ngày đâu?
Không đúng, Lâm Duyệt giả mạo là Diệp Giai nha! Cô thế nào lại không nghĩ tới chứ? Nếu, cô nhập ngày sinh của bản thân vào, quả nhiên! Cư nhiên! Mật mã đúng rồi!
Có hai giây ngây ngốc, cô nhanh chóng lấy tiền, liền lấy lại thẻ định đi đến bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm.
Đi ra cửa ngân hàng, ánh mặt trời mãnh liệt làm đau mắt hai người, ngay tại thời khắc Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nhắm mắt trong nháy mắt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Diệp Giai, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, thế này mới phát hiện Diệp Giai đang bị mấy nam nhân đeo kính đen kéo lên một chiếc xe chở bánh mì mang đi.
“Nghị ca ca, cứu em!” Diệp Giai thất kinh kêu lên.
“Buông cô ấy ra!” Mạc Lặc Nghị Phàm cuống quít đuổi theo, bởi vì không dám đưa thứ gì đó trên tay ném loạn đi, hơn nữa đối phương người nhiều, căn bản không có khả năng đem Diệp Giai cướp về từ trong tay đối phương. Chính là, hắn hiện tại mới giật mình thấy, mục tiêu của đối phương căn bản không phải Diệp Giai, mà là chính hắn.
Hắc y nhân nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm mắc mưu, giơ họng súng nhắm ngay gáy Diệp Giai, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nếu mày không ngoan ngoãn theo tao đi, như vậy…” Nói xong, làm bộ chuẩn bị nổ súng
Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám xằng bậy, đây là bọn người Sơn Khẩu Tổ! Mạc Lặc Nghị Phàm biết bọn chúng liều lĩnh, lại thật không ngờ cư nhiên liều lĩnh đến như vậy.Vì Diệp Giai, hắn chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn lên xe.
Xe lập tức đi vào trong đường lớn, sau gáy Mạc Lặc Nghị Phàm đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, hắn quay đầu, phát hiện là hai tên hắc y nhân mang theo kính râm, tiếp theo liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Giai bị dọa tới, sợ hãi kêu lên lay lay cánh tay Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, anh làm sao vậy?”
Tối hôm qua, cô mới cảm thấy hắn là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết nha, thế nào hôm nay đã bị người hãm hại? Đều là cô làm hại! Nghị ca ca là vì cứu cô mới có thể như vậy!
Cô căm giận chuyển hướng vài tên hắc y nhân phía sau, rống lớn nói: “Chúng mày là loại người nào, rốt cuộc muốn làm gì?”
Vài tên hắc y nhân kia tỏ ra kỳ quái, hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ có một vị nam tử trong góc xó dùng tiếng Trung nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm lựa chọn đối đầu với Sơn Khẩu Tổ, đây là kết cục của hắn!”
“Sơn Khẩu Tổ?” Diệp Giai căn bản đã không nhớ rõ tổ chức này, Sơn Khẩu Tổ này đem cô làm hại thương tích đầy mình, cô ngay cả đoạn trí nhớ này cũng đã quên hết.
Cô mới mặc kệ bọn họ là cái gì tổ đâu, cũng không quản Sơn Thẩu Tổ rốt cuộc là đang làm gì, lớn tiếng mắng: “Các người thương tổn Nghị ca ca, tôi không tha cho các người.” cô cũng không biết bản thân khi nói ra những lời này lấy gì để chống lại, lòng nóng như lửa đốt, cô chỉ biết là bản thân thực lo lắng an nguy của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Vị nam nhân nói tiếng Trung kia cười lạnh một tiếng, không để ý đến kêu gào của cô, chỉ là nhàn nhạt cảnh cáo nói: “Nếu cô lại ầm ĩ, như vậy tôi liền đem Nghị ca ca của cô ném xuống dòng xe cộ, để cho hắn bị xe nghiền nát luôn!”Diệp Giai nghe được lời nói của hắn, quả nhiên không dám ầm ĩ nữa, nghĩ mà sợ ngồi ở bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, hết đường xoay xở