Chương : 144
“Đương nhiên là thật.” Lâm Duyệt nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt không ngờ lập tức đã bị chìm vào ôn nhu vô tận trong mắt hắn. Trong lòng hơi hơi giật mình sau đó e lệ cúi đầu. Lại tới nữa, nàng tình nguyện nhìn thấy ánh mắt tức giận hung bạo của hắn, cũng không cần tiếp xúc tới ánh mắt say mê lúc này của hắn, nhu tình làm cho người ta mặt đỏ tim đập!
“Nếu biết chúng ta là người một nhà, lần sau đừng động tý là chơi trò mất tích, biết chưa? Hnàh vi này đúng là ngucợ người khác nha!” Biển người mờ mịt khó tìm không nói, chủ yếu là, hắn chịu không nổi cái loại lo lắng cùng đau lòng này!
“Em không phải cố ý, thực xin lỗi.” Lâm Duyệt xin lỗi mở miệng nói, nàng có thể tưởng tượng được đến, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm nàng có bao nhiêu sốt ruột. Bởi vì nàng rất rõ ràng cảm tình của hắn đối với bản thân nàng, sâu sắc không lường được!
“Em chỉ cần đáp ứng anh lần sau không làm vậy nữa là được” Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao dừng ở nàng, cùng đợi nàng đáp ứng yêu cầu này của bản thân. Hắn cần cho bản thân một viên thuốc an thần , tuy rằng chưa chắc đã hữu dụng!
“Em đáp ứng anh.” Lâm Duyệt gật đầu đáp ứng nói.
“Tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm vừa lòng gật đầu một cái, ngón tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hôn thật sâu, đã lâu lăm srồi hắn không được thưởng thức cánh môi anh đào của nàng. Mặt Lâm Duyệt nháy mắt đỏ lên, tựa đầu hướng sang bên cạnh, lúng túng nói: “Nghị ca ca, người ta đều đang nhìn đâu.” Trên xe không chỉ có lái xe, còn có tiểu yêu tinh tiểu Thư Tình kia nha, không thể tưởng được cư nhiên Mạc Lặc Nghị Phàm một chút cũng không thèm đặt hai nhân vật này để vào mắt, liền cứ như vậy mà hôn nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi ngẩng đầu, nhìn phía tiểu Thư Tình đang ngồi trong góc, mở to một đôi mắt tò mò nhìn hai người, tiểu Thư Tình đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Mạc Lặc Nghị Phàm. Hoảng loạn ngoan ngoãn dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình che đi hai mắt, cười hì hì nói: “Ba ba, con không có thấy gì hết.” Đây là quy củ, nó đã sớm hiểu được.
“Bây giờ tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm tà cười nâng mặt cười của Lâm Duyệt lên, lại lần nữa đem cánh môi của mình áp lên. Hai tay gắt gao vòng ôm lấy thân mình của nàng, khiến cho nàng có muốn tránh cũng không thể tránh, một nụ hôn thâm tình lại cứ như vậy mà tiếp diễn…
Không lâu sau, xe liền chạy đến một tòa trang viên so với Mạn Ni Nghiêm trang viên còn lớn hơn gấp nhiều lần, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, xe trực tiếp đi vào hoa viên. Sau đó ở trước một tòa lâu đài dừng lại, xe còn chưa có dừng hẳn, một vị phu nhân liền đã vui vẻ chạy ra đón. Vui sướng hô nhỏ nói: “Nghị, con rốt cục cũng đã trở lại!”
“Đúng vậy, mẹ.” Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười nói xong ôm chầm Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, nói: “Đây là vợ và con gái của con.”
Sắc mặt phu nhân cứng đờ, kinh ngạc đánh giá hai người mà Mạc Lặc Nghị Phàm gọi là vợ và con gái một lớn một nhỏ kia. Kinh ngạc bà há miệng thở dốc: “Cái gì… Sao? Con kết hôn?”
“Đúng vậy, mẹ, bởi vì có nhiều chuyện không tiện lắm, bởi vậy chưa đề cập với mẹ. .” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, chuyển hướng Lâm Duyệt, nói: “Duyệt Nhi, đây là mẹ anh.”
“Mẹ…” Lâm Duyệt mỉm cười không được tự nhiên gọi một tiếng. Rốt cục biết Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao lại là con lai. Vị phu nhân trước mắt này đúng là nữ nhân Trung Quốc nữ, vừa nói một tràng tiếng Trung Quốc rất chuẩn nha.
“Ôi…, tiểu nha đầu bộ dạng thật khá nha.” Phu nhân cười nói, có lẽ là ở đây khó được nhìn thấy một người có cùng quê hương, bởi vậy phu nhân vừa nhìn thấy Lâm Duyệt liền cảm thân thiết.
Lâm Duyệt nhìn thấy phu nhân nhân rốt cục cũng nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cục mới buông xuống, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều quá. Phu nhân nhà hào môn không phải là khủng bố như vậy. Vị phu nhân trước mặt này trông có vẻ cũng không khó ở chung, cũng không biết những người trên dưới thì thế nào.
“Bà nội…” Tiểu Thư Tình ở trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm ý bảo hắn thả xuống thoải mái hô, một chút cũng không lo lắng bà bà này không thích nó nha, ở trong trí nhớ của nó, còn chưa có ai mà không thích nó nha.
Quả nhiên, trên mặt phu nhân nhân vui vẻ hẳn lên, ở trước mặt tiểu Thư Tình ngồi xổm xuống, đánh giá nó, sau đó… Đem nó ôm vào trong ngực.
“Nghị, mau dẫn Duyệt Duyệt vào đi thôi, tới chỗ Cameron phu nhân nơi đó một chuyến trước, sau đó về phòng nghỉ ngơi một chút.” Phu nhân nhân mỉm cười nói, ôm tiểu Thư Tình hướng trong phòng đi đến.
Lâm Duyệt sửng sốt, Cameron phu nhân không phải là bà ấy sao? Thế là thế nào? Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo người đang sững sờ là nàng đi theo phía sau phu nhân vào nhà, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần, con cho là không cần thiết”
Phu nhân quay đầu, bất đắc dĩ thở dài, trấn an nói: “Ai…, Nghị, tuy rằng hiện tại con là chủ gia đình, nhưng là Cameron phu nhân dù sao cũng là trưởng bối, con đã trở lại theo lý thì nên đến chỗ bà ấy chào hỏi một chút, chỉ cần chớ chọc bà ấy mất hứng thì tốt rồi.”
“Ân, buổi tối con đi là được chứ.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, đoàn người đi lên lầu hai, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Lâm Duyệt trở lại căn phòng ngủ cực nhỏ của bản thân. Nhìn ra được, phòng vừa quét tước quá một lần, lái xe đem đồ đạc bỏ ở trong phòng xong, liền lui xuống.
“Nghị, Duyệt Duyệt, nếu cần gì cứ nói, sai người hầu đi làm, chờ các con nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại nói chuyện.” Phu nhân nhân đứng ở cửa săn sóc nói: “Tiểu Thư Tình ta ôm đi trước, đỡ phải để nó quấy rầy các con nghỉ ngơi.”
“Cám ơn mẹ.” Lâm Duyệt lễ phép nói, đối mặt với vị phu nhân khách khí như vậy trong lòng cảm giác thật là không được tự nhiên. Người có tính cách giống như nàng, lại có thích hợp ứng phó với người xảo quyệt hơn.
Lâm Duyệt rốt cục có cơ hội mở miệng nói chuyện, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm tò mò hỏi: “Nghị ca ca, Cameron phu nhân không phải là mẹ anh sao? Vì sao…”
Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà do người hầu mang đến, có chút không tình nguyện mở miệng nói: “Mẹ anh là vợ thứ ba của ba anh, chỉ có vợ cả mới có tư cách được gọi là Cameron phu nhân, hiểu không?”