Chương : 154
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ánh mắt chờ mong của tam phu nhân và Lâm Duyệt, gật đầu một cái: “Đúng vậy.” Hắn vừa dứt lời, hai vị nữ nhân đồng thời buông xuôi ngay biểu tình chờ mong lúc nãy, đặc biệt là tam phu nhân, vui vẻ đến khóc ra tiếng cầm lấy hai tayLâm Duyệt. Cảm kích nói: “Cám ơn con, Duyệt Duyệt, con thật sự là một cô gái thiện lương, thật sự cám ơn con!”
“Mẹ, mẹ đừng cảm tạ con, khiến con thấy ngượng ngùng.” Lâm Duyệt ngượng ngùng cười cười, tam phu nhân gật gật đầu, nhìn bọn họ lên xe, nhìn xe ra khỏi cửa trang viên, vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Rốt cục cũng về tới Bạn Sơn biệt thự, tiểu Thư Tình đã sớm hưng phấn mà chạy tới chơi cùng mèo con và chó con của nó. Lâm Duyệt đi ở trong sân, cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, ở bên ngoài dạo một vòng, rốt cục lại nhớ tới nơi này.
Thời gian này trải qua một số chuyện hỗn loạn, khiến ỗi người đều cảm thấy mệt mỏi, đứng ở trên xích đu, nàng ngẩng đầu nhìn lên bức họa lớn trước mắt. Lâm Duyệt lại nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, lúc đó bị dọa tới hết cả hồn vía, không thể tưởng được là, cô gái trên bức họa chính là chính nàng!
Nhìn chăm chú vào bức họa, nàng bất tri bất giác lại nghĩ đến Diệp Giai, cô gái có bộ dạng giống y bản thân kia, hai người rốt cuộc là có gì quan hệ chứ? Nhất định là chị em song sinh đi.
Cảm giác phía sau có bóng người đang cạnh gần, Lâm Duyệt hơi hơi ngả người ra sau dựa vào, liền tiến sát vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm. Hai mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu trên tường, hơi hơi đô đô cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nghị ca ca, đây là em thật sao? Trước kia em lại nghịch ngợm như vậy sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm bị bộ dáng rất giống vô cùng oan khuất của nàng làm cho cao hứng cười ha ha, hôn lên trán của nàng: “Chẳng lẽ em vẫn còn hoài nghi thân phận của chính mình sao?” Tuy rằng hắn không có cách nào giúp nàng tìm về trí nhớ, nhưng là, Morgan tiên sinh đều chính miệng thừa nhận đã lấy đi trí nhớ của nàng, không phải sao?
“Nghị ca ca, em không nghi ngờ, nhưng là em nghĩ muốn biết em cùng Diệp Giai rốt cuộc là có quan hệ gì, nếu là không vô duyên vô cớ làm sao lại có bộ dạng giống nhau như vậy?” Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cầu xin nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm dừng ở nàng, sau đó nở nụ cười, hôn lên mặt của nàng đáp ứng nói: “Nếu em thật sự muốn biết, anh lập tức phái người giúp em điều tra rõ ràng, được chứ?”
“Thật tốt quá, cám ơn Nghị ca ca!” Lâm Duyệt hét lên một tiếng, lập tức kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, lại làm nũng mở miệng yêu cầu nói: “Nghị ca ca, anh làm người tốt thì làm luôn một thể đi, làm thêm một lần được không? Cho em đi Thủy Loan biệt thự nhìn Diệp Giai, em rất nhớ chị ấy…”
Trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm hiện lên một tia không vui, nhắc tới Diệp Giai, trong lòng hắn còn có chút bực tức. Cô ta giả mạo Lâm Duyệt, hại hắn thiếu chút nữa lại mất đi Lâm Duyệt. Hắn mới mặc kệ cô ta là người có quan hệ gì với Lâm Duyệt, đã chừa cho cô ta một con đường sống là tốt lắm rồi. Lâm Duyệt cư nhiên còn muốn muốn đi thăm cô ta? Còn dám nhớ tới cô ta?
Lâm Duyệt nhìn thấy sắc mặt là lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm, như thế cuống quít mở miệng nói: “Diệp Giai kỳ thực là một cô gái hiền lành, thiện lương, lúc trước chị ấy không muốn đi Ý, là em khuyên mãi chị ấy mới đi.”
“Tốt lắm, đừng tiếp tục để chuyện kia khiến nah bực mình nữa” Mạc Lặc Nghị Phàm đánh gãy lời của nàng, trong lòng thực tại không nghĩ lại phải nghe đến chuyện bị lường gạt kia, lại càng không muốn nhớ tới một màn ở Sơn Khẩu Tổ.
“Vậy anh là đáp ứng rồi?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ xoa tóc nàng, cười khổ nói: “Anh nói không đồng ý, em sẽ nghe anh sao?” Nàng là khắc tinh kiếp này của hắn, vô luận nàng yêu cầu gì, hắn đều không có cách nào cự tuyệt.
“Ba ba, mẹ, n muốn đi thế giới nhi đồng chơi!” Phía sau vang lên thanh âm vô cùng vag dội của, không biết khi nào, nó đã từ trong hoa viên chạy vào đây, trong lòng vẫn ôm con chó nhỏ màu trắng.
”Ngày mai được không, hôm nay mẹ muốn đi thăm bạn.” Lâm Duyệt quay đầu mỉm cười lấy lòng hỏi nó. Tiểu Thư Tình không thuận theo lắc đầu: “Không thôi! Con muốn hiện tại đi thôi! Người ta lâu lắm rồi cũng không được đi! Ba ba… Con muốn đi!” Nói xong chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, bước chân ngắn ngủn mềm mại đến bên cạnh xích đu, lôi kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm làm nũng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm khó xử nhìn hai người một lớn một nhỏ này, trong lúc nhất thời không biết nên nghe ai, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đắc tội ai cũng không hay. Rơi vào đường cùng, đành phải chuyển hướng Lâm Duyệt, sờ sờ cái mũi cười gượng hai tiếng nói: “Duyệt Nhi, tiểu Thư Tình còn nhỏ, em nhường cho con đi? Ngày mai lại đi thăm Diệp Giai được không?”
“Nhưng là em lo lắng thân thể của Diệp Giai…” Lâm Duyệt thật là ủy khuất nói, dựa vào cái gì nàng lớn mà phải nhường nó chứ. Sau đó nhìn tiểu tử có khuôn mặt y hệt bản thân kia, vừa hận vừa yêu không biết như thế nào cho phải.
“Em yên tâm, Diệp Giai sẽ không vì chậm một ngày mà có chuyện gì được. Em cũng lâu lắm rồi không vui vẻ chơi đùa thoải mái, hôm nay liền chơi một ngày rồi nói sau, được không?” Vì không muốn sau này khó khăn khi hành sự Mạc Lặc Nghị Phàm nhỏ giọng an ủi nói. Bởi vì hắn cho rằng làm việc của nàng so với đề nghị của tiểu Thư Tình thì có vẻ khó khăn hơn.
Lâm Duyệt tuy rằng không quá cam nguyện, nhưng là Mạc Lặc Nghị Phàm đều đã nói đến mức này rồi, nàng cũng không thể tiếp tcụ tranh dành cùng vơi sđứa nhỏ 2 tuổi kia nữa. Ai bảo nàng hay ho như vậy chứ, sinh ra một cái bóng đèn như vậy cơ chứ, khiến cho nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả cuộc sống riêng tư cũng đều đáng thương. Đi nơi nào chơi mà không mang nó theo thì không đành kòng, mang theo thì lại mát không gian riêng tư của hai người.
“Vậy được rồi.” Lâm Duyệt bất đắc dĩ nói, lấy tay giật giật bím tóc của tiểu Thư Tình, tức giận nói: “Vui vẻ đi, con thắng!”
“Hì hì, cám ơn mẹ!” Tiểu Thư Tình hưng phấn mà cảm kích nói, hai tay buông lỏng, cúng nhỏ đang ôm trên tay lập tức nằm dưới sàn nhà. Giang ra hai tay nhỏ bé lấy lòng nói: “Mẹ là người tốt nhất, mẹ ôm một cái…”
Lâm Duyệt bị bộng dáng nịnh nọt của nó làm cho nở nụ cười, dở khóc dở cười cúi người, một tay ôm nó vào trong ngực. Cười hớ hớ nói: “Được rồi, chúng ta đi chơi thôi!” Sau đó hướng dưới lầu đi đến, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn mẹ con hai người vui vẻ, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt hiện lên một mảnh ôn nhu tươi cười, đi theo phía sau các nàng đi xuống.