Chương : 159
Cửa phòng sinh bị bác sĩ kéo ra, Mạc Lặc Nghị Phàm chưa kịp hỏi sinh con trai hay con gái, liền lập tức đẩy cửa chạy vào, vọt tới bên người Lâm Duyệt.
“Duyệt Nhi.” Hắn lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi lạnh của Lâm Duyệt, nhìn nàng yếu ớt nằm ở trên giường. Giờ phút này Lâm Duyệt, trên mặt phủ đầy mồ hôi, tóc tai hỗn độn dính chặt trên mặt, bên gối, thoạt nhìn thực làm cho người ta đau lòng.
Lâm Duyệt nghe được thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm, từ từ mở hai mắt, nước mắt ủy khuất liền ào ạt tuôn ra. Giơ bàn tay nhỏ bé không chút sức lực mà đánh vào ngực hắn, ủy khuất tức giận khóc mắng: “Anh là vương bát đản!”
Mạc Lặc Nghị Phàm thấy nàng còn có khí lực trách móc bản thân, trên mặt rốt cục lộ ra một nụ cười, cúi đầu ở trên trán nàng hôn một cái: “Bảo bối, thực xin lỗi, anh biết em rất thống khổ.”
“Ô… Em không sinh, về sau không bao giờ sinh nữa!” vẻ mặt Lâm Duyệt ồn ào cầu xin. Rất thống khổ! Thật sự rất thống khổ! Vừa mới nàng tưởng rằng bản thân nàng chết mất, sẽ không còn được gặp lại Mạc Lặc Nghị Phàm!
“Được, về sau không bao giờ sinh nữa.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười cười nói, sau khi biết sinh đứa nhỏ thống khổ như vậy , hắn cũng không nghĩ muốn nàng tiếp tục sinh nữa, nghe được tiếng khóc của nàng, trái tim hắn tựa như sắp vỡ vụn ra!
……
‘‘Con đâu ? Em muốn ôm con.’’
“Không thể.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nào lo lắng cự tuyệt nói.
“Vì sao thôi…” Tuy rằng nàng rất xấu bụng nhưng đó là con gái của nàng a, nàng phải nếm biết bao thiên tân vạn khổ mới sinh ra được tiểu bảo bảo này, cư nhiên liền ôm cũng không cho nàng ôm một chút?
“Anh sợ em đánh vào mông nó.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhịn cười, nghiêm trang nói.
Lâm Duyệt tức giận đến mắt trợn trắng, chẳng qua là nàng thuận miệng oán giận mà nói, hắn cư nhiên cho là thật sao. Nàng làm sao có thể nỡ lòng nào mà đánh vào mông của con gái mình chứ ?
“Người ta không đánh là được thôi.” Lâm Duyệt tha thiết mong nhìn đến tiểu bảo bảo, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục nguyện ý đem tiểu bảo bảo giao đến trên tay nàng. Lâm Duyệt nằm ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, tinh tế đánh giá tiểu bảo bảo, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Nghị ca ca, anh nói cục cưng sau khi lớn sẽ giống ai nhiều hơn?”
“Anh hi vọng con giống em, lớn lên xinh đẹp đáng yêu giống em.” Mạc Lặc Nghị Phàm vuốt gọn mái tóc ẩm ướt của nàng, ôn nhu nói.
“Nghị ca ca, em khi nào thì mới có thể xuất viện nha?” Lâm Duyệt từ trên giường ngồi dậy, vì tỏ vẻ thân thể đã khôi phục như ban đầu, còn không quên xuống đất đi vài bước.
Vừa khéo tiểu thư hộ sĩ cũng đi vào mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân hôm nay là có thể xuất viện, xuất viện rồi nhớ kỹ để ý miệng vết thương là tốt rồi.”
“Thật sự?!” Lâm Duyệt nhìn liếc mắt một cái tiểu bảo bảo đang ngủ ở trên giường, tận lực hạ giọng nói: “Thật tốt quá, em hiện tại có thể về nhà!” Ở nơi này thật sự rất nhàm chán, ít nhất là không thể tự chiếu cố bản thân và cục cưng, Mạc Lặc Nghị Phàm đã sớm giúp nàng tìm mấy hộ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, nàng một chút cũng không phải lo lắng.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, ôm nàng mỉm cười nói: “Chúng ta bây giờ sẽ trở về nhà.”
Lâm Duyệt vui sướng gật đầu, nữ giúp việc canh giữ ở cửa liền bắt đầu thu thập những vật phẩm đơn giản, một nhà ba người hướng cổng lớn bệnh viện đi ra. Lâm Duyệt đi ở bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, thỉnh thoảng lại làm mặt quỷ với tiểu bảo bảo đang cựa quậy ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Nghị ca ca, em nhớ rõ Tiêu thiếu gia có một bé gái rất xinh đẹp tên Thư Tuyết, cục cưng nhà chúng ta gọi là Thư Tình được không?” Ngẩng đầu ngắm bầu trời trong xanh Lâm Duyệt hưng phấn bừng bừng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhớ tới tiểu Thư Tuyết, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn Lâm Duyệt lộ ra một nụ cười ôn nhu nói: “Tốt quá.”
Ở bãi đỗ xe bên trái bệnh viện một vị tài xế lái xe đi lên, theo lẽ thường Lâm Duyệt lên xe trước, nhưng thời điểm Lâm Duyệt vừa mới tiến cả người vào trong xe, xe đột nhiên khởi động, một cái quay đầu ngược về phía Mạc Lặc Nghị Phàm sau đó ở ngay trước mặt hắn mà lao vút đi.
“Uy! Anh đang làm sao?” Lâm Duyệt bị tra tấn điên lên, toàn bộ thân mình bị đè xuống lưng ghế, thời điểm ngẩng đầu lên, mới phát giác xe đã lao đi rất xa bệnh việ rồi.
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm kinh hãi, nhanh chóng đuổi theo vài bước sau, chiếc xe phía trước đã mất đi bóng dáng, hắn ở trong lòng thầm kêu không ổn. Bởi vì trong lòng còn ôm cục cưng, cũng không dám tùy tiện đuổi theo, trong khoảnh khắc đó, lo lắng khiến ồ hôi liền ròng ròng chảy từ thái dương xuống.
Sau đó cuống quít lấy ra điện thoại triệu tập thủ hạ tìm kiếm Lâm Duyệt, nhưng là, hắn không biết là Lâm Duyệt cứ vậy mà đi vẻn vẹn hai năm trời…
“Các người rốt cuộc là ai!?” Lâm Duyệt một bên giãy giụa một bên gào thét lớn.
Áp giải Lâm Duyệt đến gần một tòa biệt thự, hai vị nam tử không dám thương tổn đến Lâm Duyệt, nhưng cũng không có mở miệng nói cho nàng một chút tin tức gì.
Khi Lâm Duyệt bước vào trong phòng , khi nhìn đến Morgan tiên sinh đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, nhất thời minh bạch là chuyện gì đang xảy ra. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm buông lỏng cảnh giác, ít nhất nàng biết bản thân hiện tại là an toàn, không phải bị kẻ xấu bắt cóc.