Chương : 16
Đến lớp một lúc, một nhóm đủ các bạn nam, nữ đi lên, bảy miệng tám lời, cười hì hì hỏi:
“Lâm Duyệt, sao trong một đêm cậu lại thành thiếu phu nhân của người ta vậy?”
“Đúng, đúng, có ảnh người đàn ông kia không, thiếu gia trong miệng bọn họ bộ dạng thế nào?”
“Ôi, số cậu thật tốt nha!”
“…….”
“Ngừng!” Lâm Duyệt quát to một tiếng, tức giận nói: “Tớ không phải là thiếu phu nhân, tên biến thái kia nhận sai người, OK?” (LL: vâng anh Nghị của ‘nhận sai người’ rồi……..:D)
“Vậy……vị thiếu gia đẹp trai không? Ai nha……..sao người bị nhận sai không phải tớ………” Lưu Tuyết ra vẻ thất vọng kêu lên một tiếng.
Lâm Duyệt chịu không nổi liền trợn trừng mắt, nhớ tới tên biến thái kia tên Mạc Lặc Nghị Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn nha, bộ dạng vừa lùn lại béo, mặt thì đầy rỗ, là một người đã ngoài 40 còn tự xưng thiếu gia, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm!” (LL: edit xong đoạn này buồn cười muốn chết, nếu mà để anh A Nghị biết thì……..=]])
“Hả?” hơn mười bộ mặt thất vọng nhìn cô, đồng thời vang lên tiếng thở dài.
“Đúng vậy, là như vậy” Lâm Duyệt gật gật đầu, dám can đảm chiếm tiện nghi của cô, còn đoạt đi nụ hôn đầu, hừ! Cô cảm thấy hắn chính là lão già ghê tởm.
“Tốt lắm, tớ nên đi làm thôi” Lâm Duyệt thu dọn sách vở trên bàn nói.
“Đến giờ thể dục rồi cậu không học sao?” Lưu Tuyết nhìn cô hỏi, không phải là cô chứ?Giờ thể dục tuần này lại không tham gia? Lâm Duyệt gật đầu một cái.
“Tôi mà không xuất hiện ở công ty nữa liền không nhận được tiền lương, lúc nữa câu nghỉ phép giúp tớ, nói là tớ đến kỳ”
“Nhưng là tháng này cậu đã xin nghỉ 4 lần” lần nào cũng dùng một chiêu duy nhất, chẳng lẽ không thể đổi mới cách thức sao?
“Đến 4 lần thì sao? Tớ kinh nguyệt không đều không được sao?” Lâm Duyệt nói, xin phép tốt nhất là lấy cớ này, đặc biệt là đối với thấy giáo, mỗi lần đều rất hữu hiệu.
“Quên đi, tớ đây kinh nguyệt cũng không đều, được rồi” Lưu Tuyết hắc hắc cười nói.
“Cậu đi công ty đi làm đi, tớ thấy tớ không đi cũng không được”
Lúc Lâm Nguyệt và Lưu Tuyết đi vào công ty, liền nhìn thấy mọi người ở xung quanh dọn dẹp, Lâm Duyệt nghi hoặc nắm lấy một cô gái trẻ liền hỏi
“Chị Linh, các người đang làm gì đó?”.
Cô gái được gọi là ‘chị Linh’ cười thần bí nói “Các em hôm nay đến đúng lúc, lúc nữa tân tổng tài sẽ đền gặp mặt mọi ngươi”
“Tân tổng tài đến đây ngươi vui vẻ cái gì? Được tăng thêm lương sao?”
Lâm Duyệt càng thêm nghi hoặc hỏi, dù sao cô chỉ là nhân viên văn phòng, tân tổng tài hay tổng tài tiền nhiệm với cô mà nói không có gì khác nhau.
Vương Ức Linh lại cười thần bí “Nghe nói tân tổng tài trước kia vẫn ở nước ngoài công tác, mới 28 tuổi, bộ dạng rất suất”.
“Thật sự” Lưu Tuyết và Lâm Duyệt đồng thời kinh hô ra tiếng, vui sướng nhìn chằm chằm Vương Ức Linh, Vương Ức Linh dùng sức gật đầu, chứng tỏ những điều mình nói là hoàn toàn chính xác.