Chương : 22
Lúc tan tầm, Lâm Duyệt ở phía sau một đám người từ trong thang máy đi ra, đi ra đến đường lớn, ánh mắt xuyên qua đám người vô tình dừng ngay trên chiếc xe BMW màu bạc, còn có........bên trong xe kia có đôi mắt màu lam, ở trên một con người thực mê người.
Cước bộ đột nhiên ngừng lại, trốn bằng cách hướng cửa chính đi, liền dụng ngay phải người không nên đụng, chỉ cần có thể tránh người đàn ông kia, cho dù đâm chết người cô cũng không dừng lại !
Đôi mắt Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh không gợn sóng, một tia hờn giận dừng ở trên khuôn mặt cô gái, cô gái này, mất tích hai năm, còn dám trốn !
" Thiếu gia, có cần đuổi theo không ? " Người tài xế nhìn về phía đoạn đường bóng dáng biến mất, quay đầu cung kính hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm hờ hững mà nhếch môi, khẽ nói : " Không cần "
Cô muốn cùng hắn chơi trốn tìm sao ? Hắn chơi cùng cô, tóm lại, cô đừng có nghĩ lại trốn lần nữa.
Xe chậm rãi đi trên đường, nháy mắt liền hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Sau khi Lâm Duyệt chạy trối chết một đoạn đường khá xa, quay đầu phát hiện căn bản không có người đuổi theo, thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, cước bộ dừng lại bên cây xanh bên đường mà thở hổn hển từng ngụm.
Người đàn ông đáng giận ! Không phải là một cái vòng cổ thôi sao, có cần đuổi đến tận công ty cô không ? Nhỡ người trong công ty biết lại nghĩ cô là kẻ trộm thì sao ! Đúng là keo kiệt ! Biến thái !
Lưu Tuyết khí thế hừng hực trong tay cầm phong thư ném lên bàn của cho thuê nhà, từ trên cao nhìn xuống chủ nhà cho thuê ngồi trên ghế. Chủ cho thuê nhà bị hoảng sợ, giật mình, bỗng dưng mở to mắt, tức giận trừng mắt cô :
" Nha đầu chết tiệt kia, cô định hù chết chú sao ? "
" Lão nương trả ông tiền thuê nhà đây, mau đưa vòng cổ trả lại cho ta " Lưu Tuyết hướng hắn ngoắc ngón tay, dào dạt đắc ý nói.
Chủ cho thuê nhà liếc nhìn cái phong thư, cầm trong tay suy nghĩ một chút, không bằng lòng hỏi : " Bao nhiêu tiền ? "
" Ta tổng cộng nợ ngươi hai ngàn tiền thuê nhà, lại thêm một ngàn tiền phạt, vừa vặn là ba ngàn ! "
Cước bộ đột nhiên ngừng lại, trốn bằng cách hướng cửa chính đi, liền dụng ngay phải người không nên đụng, chỉ cần có thể tránh người đàn ông kia, cho dù đâm chết người cô cũng không dừng lại !
Đôi mắt Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh không gợn sóng, một tia hờn giận dừng ở trên khuôn mặt cô gái, cô gái này, mất tích hai năm, còn dám trốn !
" Thiếu gia, có cần đuổi theo không ? " Người tài xế nhìn về phía đoạn đường bóng dáng biến mất, quay đầu cung kính hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm hờ hững mà nhếch môi, khẽ nói : " Không cần "
Cô muốn cùng hắn chơi trốn tìm sao ? Hắn chơi cùng cô, tóm lại, cô đừng có nghĩ lại trốn lần nữa.
Xe chậm rãi đi trên đường, nháy mắt liền hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Sau khi Lâm Duyệt chạy trối chết một đoạn đường khá xa, quay đầu phát hiện căn bản không có người đuổi theo, thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, cước bộ dừng lại bên cây xanh bên đường mà thở hổn hển từng ngụm.
Người đàn ông đáng giận ! Không phải là một cái vòng cổ thôi sao, có cần đuổi đến tận công ty cô không ? Nhỡ người trong công ty biết lại nghĩ cô là kẻ trộm thì sao ! Đúng là keo kiệt ! Biến thái !
Lưu Tuyết khí thế hừng hực trong tay cầm phong thư ném lên bàn của cho thuê nhà, từ trên cao nhìn xuống chủ nhà cho thuê ngồi trên ghế. Chủ cho thuê nhà bị hoảng sợ, giật mình, bỗng dưng mở to mắt, tức giận trừng mắt cô :
" Nha đầu chết tiệt kia, cô định hù chết chú sao ? "
" Lão nương trả ông tiền thuê nhà đây, mau đưa vòng cổ trả lại cho ta " Lưu Tuyết hướng hắn ngoắc ngón tay, dào dạt đắc ý nói.
Chủ cho thuê nhà liếc nhìn cái phong thư, cầm trong tay suy nghĩ một chút, không bằng lòng hỏi : " Bao nhiêu tiền ? "
" Ta tổng cộng nợ ngươi hai ngàn tiền thuê nhà, lại thêm một ngàn tiền phạt, vừa vặn là ba ngàn ! "