Chương : 43
Anh sẵn đà cởi áo thun T-shirt ra, lộ ra cơ thể cường tráng khỏe mạnh, rồi nói với cô giống như thường ngày sai khiến người hầu: “Đi pha nước, tôi muốn tắm.”
Hứa Hoan Nhan kinh ngạc nhìn anh ta, người đàn ông bộ dáng lười biếng đang tùy tiện nằm trên ghế sô pha, cầm lấy hộp điều khiển ti vi, cô không khỏi có chút mất hồn.
Anh đi với phụ nữ khác ra ngoài uống rượu, giữa chừng lại bỏ rơi người kia,sau đó mang cô đến nơi này, lại còn bắt cô pha nước cho hắn tắm rửa?
“Sao lại đứng ngẩn người ở đây, hay là cô muốn cùng tắm chung với tôi?” Không nhìn đến cô, anh nhướng mi lên nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.
Hứa Hoan Nhan bị anh dọa cho sợ hết hồn, quay người chạy trối chết, căn hộ mới, phòng tắm mới, cách bày trí cũng khác, may là cô cũng biết cách sử dụng bồn tắm lớn, cô điều chỉnh nhiệt độ của nước, cho chảy thử, nước ấm vùa phải thật là làm cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Được rồi.” Cô lời ít mà ý nhiều, bản thân đứng cách xa anh.
Anh đứng lên, cơ bắp rắn chắc đường cong nhìn mê hồn, thời điểm anh đi qua bên cạnh người cô, cô đỏ bừng mặt, cổ họng khô khốc nuốt khan một tiếng.
Anh hiếm khi không có quấy rầy cô, đi thẳng vào phòng tắm, Hứa Hoan Nhan đi tới phòng khách ngồi xuống ghế, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Tại sao khi cô bội ước, nhưng anh vẫn như trước đây, giống như không có chuyện gì xảy ra? Theo như cô biết, anh tánh tình bá đạo, lòng dạ ác độc, không bao giờ nương tay với ai, tại sao lần này gặp lại, trước sau như một, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì?
Hứa Hoan Nhan có chút lo lắng, cũng hơi lâu rồi nhưng trong phòng tắm không có tiếng động nào, lấy hết can đảm, cô gõ cửa: “ Thân Tống Hạo?”
Im lặng như tờ, không có âm thanh nào phát ra, Hứa Hoan Nhan nhíu nhíu mày, cô lớn tiếng một chút: “Thân Tống Hạo, anh có sao không?”
Im ắng, mơ hồ nghe giống như có tiếng nước chảy,Hứa Hoan Nhan nhất thời sốt ruột, đẩy cửa bước vào…Bên trong hơi nước mịt mù, cô chợt rơi vào trong ngực lạnh ngắt của người nào đó, sau vài giây bất ngờ, cô hét ầm lên: “A….Anh biến thái, buông tôi ra!” Không kịp nghĩ, cô nhấc đầu gối, đá thật mạnh, nhưng anh linh hoạt, nhẹ nhàng tránh khỏi cú đá của cô, toàn thân ướt sũng chớp mắt ôm Hứa Hoan Nhan vào trong ngực: “Ngoan, để cho tôi ôm cô một lát.”
Anh lướt qua tai Hứa Hoan Nhan nói, âm thanh trầm thấp mê hoặc lòng người, Hứa Hoan Nhan nhất thời sửng sốt, quên cả vùng vẩy.
Trên mái tóc đen nhánh của anh, từng giọt nước lăn xuống, rơi cả vào mặt cô, trong suốt lóng lánh như những hạt châu.
“Tại sao cho Lâm Thiến số điện thoại của tôi?” Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi vấn đề này khiến Hứa Hoan Nhan nhất thời câm lặng nhìn trân trối.
“ Cô ta thích anh.” Hứa Hoan Nhan nêu đại một lý do, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
“ Phụ nữ thích tôi, xếp hàng dài từ đây đến bờ biển, chẳng lẽ tôi phải mở rộng tay ôm tất cả bọn họ vào trong ngực sao?”
Âm thanh của anh đầy tức giận, giọng điệu chất vấn, khiến Hứa Hoan Nhan chua xót, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống: “Rõ ràng hai người nói chuyện với nhau rất vui mà!”
Ánh mắt anh chợt lóe lên, khóe môi cong lên khêu gợi, mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô: “Cô ghen phải không?”