Chương : 51
Thân Tống Hạo sắc mặt không thay đổi, lấy kính mắt xuống, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khinh thường: “Hứa tiểu thư, xin hỏi cô muốn nói chuyện gì?”
Một câu nói của anh, phân rõ khoảng cách giữa hai người.
“Thân Tống Hạo, anh xuống cho tôi!” Hoan Nhan cố kiềm nén nước mắt, khàn khàn gầm nhẹ.
“Hứa Hoan Nhan cô đừng thấy người ta không nói mà lên mặt! Thân thiếu không muốn cô, cô còn da mặt dày quấn lấy anh ấy, cô rốt cục có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?”
Lâm Thiến hung hăng xông đến, chỉ tay vào mặt Hoan Nhan mắng to!
“Không liên quan đến cô, cô tốt nhất câm miệng cho tôi!” Hoan Nhan thái độ khác thường trừng mắt Lâm Thiến, tức giận mở miệng. Cô xoay người, kéo mạnh cửa xe: “Thân Tống Hạo, anh có gan thì mau xuống xe!”
Người trên xe vẫn bộ dạng trước sau như một lười biếng nở nụ cười, anh không thèm để ý nhấc chân xuống xe, một tay vẫn nhét vào túi quần, nghiêng người dựa vào thân xe lại nhìn người trước mắt mặt đỏ bừng tức giận: “Làm sao? Đêm đó để cô một mình trong phòng, chưa làm cô thỏa mãn dục vọng nên cô mới tìm đến tôi hỏi tội sao, Hứa tiểu thư?”
Anh đưa tay nắm cằm cô, đôi mắt đẹp rũ xuống, khóa chặt tầm nhìn của cô.
“Anh bỉ ổi!” Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, vung tay tát mạnh, Thân Tống Hạo cũng không thèm tránh, thản nhiên nhận cái tát, nụ cười vẫn nở trên khóe môi, một chút không giảm.
Hoan Nhan bỗng chốc sững sờ tại chỗ, Lâm Thiến cũng ngây ra nhìn hai người trước mặt…
“Đánh xong?” Thân Tống Hạo trầm giọng , đưa tay sờ sờ chỗ vừa bị dán, sâu trong ánh mắt thoáng chút âm trầm, môi mím lại nhưng nhanh chóng nở ra nụ cười: “Có phải, bây giờ tới lượt tôi?”
Lấy điện thoại, anh ta trong lúc cô đang kinh ngạc đã ấn một chuỗi số: “A lô, luật sư Trương, ngay lập tức làm đơn kiện, đối phương, là người lần trước làm hỏng xe của tôi… ”
“Không được…” Hoan Nhan kêu lên, giật mạnh điện thoại trong tay anh, đầu óc cô ong ong, nước mắt không kiềm chế được nữa tuôn rơi, cắn chặt môi, bướng bỉnh, tự trọng, kiêu ngạo cũng không thể so với an toàn của cha… “Cầu xin anh, đừng kiện cha tôi.”
Hoan Nhan bất lực mở miệng, nhìn người trước mặt đầy vẻ khinh thường, khuôn mặt lạnh lẽo dọa người.
“Được, vậy cô quỳ xuống.” Thân Tống Hạo rút điếu thuốc, nâng cằm ưu nhã thở ra vòng khói, khinh thường nhìn cô.
Hoan Nhan sững sờ, không dám tin trừng mắt nhìn anh: “Anh nói gì?”
Tay đang kẹp điếu thuốc của anh thoáng khựng lại, tròng mắt xinh đẹp đầy vẻ tàn nhẫn: “Quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cha cô.”
Thanh âm của anh có chút khàn, lời nói ra lại càng thêm tàn nhẫn ác độc đến dọa người.
Mọi người xung quanh trong nháy mắt sững lại, ánh mắt tập trung trên mặt ba người, Lâm Thiến nghe thấy, đầu tiên là không tin được, tiếp theo kiêu căng cười lạnh, để xem Hứa Hoan Nhan sẽ làm như thế nào!
“Được.” Hoan Nhan gật đầu cười nhẹ, hai chân từ từ khuỵu xuống: “Thân tiên sinh, xin anh tha cho cha tôi, ông ấy đã tàn phế… “