Chương : 76
Anh xoay người, thanh âm nhẹ nhàng, động tác lau đi giọt nước mắt trên mi cô cũng rất dịu dàng, chỉ là dịu dàng cũng là xa như vậy, xa đến vĩnh viễn không thể với tới.
An Khả xuyên qua màn lệ, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô yêu anh vô cùng, yêu đến mức có thể vì anh mà hi sinh tất cả, trong lòng cô ngoài anh ra không còn chỗ trống cho bất kì người nào.
Cô mím môi, đáy lòng khổ sở, lạnh ấm thế nào cô tự biết, cô biết lúc nào thì nên thức thời lui về phía sau một bước.
Gật đầu một cái, đem mặt vùi vào trong ngực của anh, trên người anh có một mùi vị riêng mát mẻ vô cùng, để cho cô khó có thể dứt bỏ.
Từ nay về sau có lẽ sẽ khó có những lúc như thế này nữa, không bao giờ có thể 24h mở máy, chỉ vì chờ anh rảnh rỗi gọi một cú điện thoại, liền lập tức không đến một phút xuất hiện trước mặt của anh, về sau không bao giờ, còn có thể lưu lại hơi thở của anh trong phòng sau khi anh rời đi, một mình yên lặng, cô muốn nắm giữ tất cả những khoảnh khắc này về anh . . . . . Về sau, không cần ôm, hôn, cô muốn buông xuôi, tất cả cũng chỉ như một giấc mơ.
Cô biết, anh không cần đàn bà, tất cả đều không có ngoại lệ, khi anh không cần nữa sẽ vứt bỏ như những đôi dép cũ.
Khi anh hôn cô, đột nhiên đầu cô đau như muốn nứt ra, ngay cả ý thức đều muốn tan rã, An Khả từng ngụm thở dốc, trước mắt xuất hiện một mảnh trắng xóa, cô lảo đảo đẩy anh ra, lảo đảo chạy vào trong phòng tắm, Thân Tống Hạo đứng ở ngoài cửa, nghiêng người ôm lấy hai cánh tay, mắt lạnh nhìn cô nhếch nhác nước mũi chảy ra không ngừng, vấp chân nhào lên trên đất còn cố gắng lôi ngăn kéo ra tìm thứ gì đó.
Thì ra là anh và cô đều là một loại người, đều là những kẻ thật đáng thương.
Những lúc anh nhớ Tô Lai không cách nào khống chế được, anh mượn cơn say để phát tiết, chẳng phải cũng giống như khi An Khả bị cơn nghiện hành hạ hay sao?
Khoé môi anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh đẩy cửa ra, nhìn người con gái trẻ, gầy gò, mang vẻ đẹp thanh thuần như một trang giấy trắng, thuần thục run rẩy lục lọi lấy ra ống tiêm, tự chích vào tay mình, khi chất lỏng chảy vào trong cơ thể, cô vui sướng run run, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, tựa hồ rất vui vẻ, rất hưởng thụ, như thấy được Thiên đường, cười ngớ ngẩn ra tiếng. . . . . . Thân Tống Hạo ngồi xổm xuống, nhìn An Khả đang sung sướng co rúc ở trên mặt đất, khuôn mặt khô gầy dần dần hiện ra ánh sáng, trong không khí tràn ngập thứ mùi vị hấp dẫn, nhưng ánh mắt anh lại dần trở nên ảm đạm, ngón tay nhẹ lau mặt của cô, lại kinh ngạc vì phát hiện mình vừa mới chạm vào một mảng nước đọng lớn . . . . . .”Tống Hạo. . . . . .” Cô chợt ngồi dậy, hung hăng ôm lấy anh, đôi tay gầy yếu mang theo một sức lực khó có thể tưởng tượng được, cổ họng Thân Tống Hạo căng thẳng, khom lưng ôm cô lên , biết nhau hai năm, anh lại không phát hiện, cô cao tới 1m76 thế nhưng gầy đến như vậy.
“Đừng như vậy.” Anh hạ quyết tâm sắt đá, tuy là bây giờ anh đồng tình đối với cô, nhưng cũng không có cảm giác đau lòng.
“Anh sẽ cho em một khoản tiền, em về sau đừng sống như vậy nữa, tìm một người đàn ông tốt mà gả, từ bỏ thứ kia đi, an an ổn ổn mà sống cả đời.”
Anh nhẹ giọng mở miệng, thay cô chuẩn bị một bồn tắm đầy nước, ôm cô cô bỏ vào: “Từ từ mà tắm, anh ở bên ngoài chờ em.”
“Anh không phải sẽ đi sao?” An Khả lệ quanh tròng mắt nhìn điềm đạm đáng yêu, nắm chặt tay của anh không muốn buông ra, anh cho cô một nụ cười an ủi, gật đầu một cái.
Ngay sau đó đem tay rút từ trong lòng bàn tay cô ra, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đứng ở trên ban công, An Khả trồng một chậu hoa, không biết tên là gì, mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu, anh đốt một điếu thuốc, nghiêng người dựa vào lan can, tinh không mênh mông, cuồn cuộn vô biên, ánh mắt của anh cũng đang nhìn xa xăm, nhìn về phía phương trời mà Tô Lai đang ở đó.
Tháng trước bọn họ đã đính hôn, một tháng sau sẽ kết hôn, quả nhiên tình cảm của bọn họ rất sâu đậm, đã không thể chờ đợi được nữa.
Điện thoại di động trong lòng bàn tay anh gần như bị thấm ướt bởi mồ hôi rồi, nhưng anh vẫn không dám ấn dãy số quen thuộc kia, hai năm trôi qua, không chừng cô ngay cả âm thanh của anh nghe cũng không nhận ra.
Đầu ngón tay anh chợt cảm thấy đau, thì ra là điếu thuốc kẹp ở ngón giữa bị anh quên mất đã cháy tàn, phỏng cả ngón tay, anh tiện tay đem tàn thuốc nhét vào vừa.
Đột nhiên điện thoại di động rung lên, trong lòng cảm thấy phiền muộn anh mở ra, chợt bị cái tên hiển thị trên màn hình làm cho hoảng sợ.
Trong nháy mắt nhịp tim cũng ngưng lại, anh nắm lấy điện thoại di động, chậm chạp không dám ấn nút trả lời, dần dần trong tai anh chỉ còn ong ong thành một mảnh, tựa hồ chung quanh tất cả thanh âm đều biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một mình anh.
Cắn răng một cái, anh cúp điện thoại! Tại sao, tại sao một người đã vứt bỏ anh, còn có làm cho trái tim anh nhiễu loạn như vậy!
Anh đột nhiên muốn đưa tay ra, đem điện thoại ném ra ngoài, nỗ lực mấy lần nhưng anh lại phát hiện mình ngoài ý muốn thất bại.
Chán nản đem thân thể thả trên ghế sa lon, đáy mắt Thân Tống Hạo tràn ngập tức giận mà không thể phát tiết, có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một cái tin nhắn thôi sao, anh cũng sẽ không thể chết vì nó!
Ánh mặt trời ở California thật đẹp, trong trang viên hoa hướng dương cũng nở rực rỡ, hôn lễ của Dennis Lâm được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ hoàn mĩ, chỉ là cô . . . . . Giờ phút này ngồi ở dưới ánh mặt trời, cây bút chì trong tay cũng không ý thức được vẽ loạn trên giấy khuôn mặt một người, là người bạn thân nhất nhất của cô, cũng là người đàn ông cô từng thích, “Em có đồng ý yêu anh sao?”
Đây là lời nói của Tô Lai, những lời này cũng chỉ từ miệng Tô Lai mới thấy không phải là làm bộ mềm mại.
Thân Tống Hạo tay cầm điện thoại di động các ngón tay buông xuống, chỉ cảm thấy tim mình giống như bị người khác xé toạc ra tạo thành một cái động lớn, gió lạnh ào ạt thổi qua.
“Gọi cho tôi làm cái gì, muốn tôi đi làm cái gì? Lấy thân phận của một kẻ thất bại đi xem em làm vợ người khác sao?”
Anh thấp giọng lẩm bẩm, rồi lại lần nữa cầm lấy điện thoại di động hung hăng ném trên mặt đất!
Sau khi tắm rửa xong đi ra, tinh thần An Khả có chút tốt hơn, nhưng lại ngẩn người tại đó, nhìn cái điện thoại không còn hoàn chỉnh nằm trên tấm thảm trắng noãn mềm mại.
Cô ghen tỵ với cô gái đó, chỉ có cô ta mới có thể làm cho anh mất khống chế, cô ghen tỵ toàn thân vô lực.
“Tống Hạo. . . . . .” Thử thăm dò lên tiếng gọi anh, ngay cả khi chỉ có cô với anh, cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.
Lúc này chiếc điện thoại đang nằm dưới đất như là cố ý đối nghịch lại một lần nữa vang lên!
“Vứt đi, ném hết đi, đừng để cho tôi phải nhìn thấy!”
Thân Tống Hạo cau mày dùng sức khoát tay, giọng điệu cứng rắn vô cùng.
An Khả cầm chiếc điện thoại di động lên, thấy tên hiển thị là Trần Nhị, Trần Tấn
“Tống Hạo, là điện thoại của Trần Nhị.” An Khả chần chờ một chút cuối cùng vẫn mở miệng, hơn nửa đêm gọi tới, nhất định là có việc gấp.
Anh phiền não đưa tay ra, anh còn tưởng rằng là Tô Lai, làm sao Tô Lai lại gọi cho anh chứ? Tự mình đa tình! Thật sự là rất ngu xuẩn!