Chương : 30
Cùng anh bơi, cô có chút ngại, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo bước chân của anh, khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời thoáng ửng hồng.
Trong đầu suy nghĩ tới hình ảnh anh mặc đồ bơi, Hoan Nhan không khỏi có chút e dè, cho dù hai người đã tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn không quen có những hành động quá mức thân mật với anh.
Anh trực tiếp đi đến bể bơi ngoài trời, người làm đã để sẵn hai bộ đồ bơi, anh không e dè cởi bỏ quần áo, mặc vào quần bơi, đang chuẩn bị xuống nước, quay đầu lại thấy cô đang xấu hổ, tay chân luống cuống không dám nhìn anh... Khóe môi khẽ nhếch, anh nhìn cô từ trên xuống dưới nói: "Thế nào, toàn bộ đều bị tôi xem qua, còn giả bộ thẹn thùng?
Anh nhảy xuống nước với tư thế rất đẹp, cánh tay có lực quạt làn nước trong xanh, da thịt màu đồng mê người, thoạt nhìn khiến người ta đỏ mặt, Hoan Nhan âm thầm mắng vài tiếng, oán hận nhìn bộ đồ bơi hai mảnh nhỏ xíu, xoay người đi đến sau một cái cây, đáng ghét, ngay cả phòng thay quần áo cũng không có.
Thay xong áo tắm, Hoan Nhan một lần nữa muốn mắng anh ta, loại quần áo này mặc cũng như không mặc? Cô hít vào một hơi, lấy hết dũng khí, từ từ bước ra.
Lúc này anh đã bơi được một vòng, đang dựa vào thành bể nghỉ ngơi, liếc mắt thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng bỗng vui vẻ, gọi cô: "Hứa Hoan Nhan, xuống nước”.
Hoan Nhan đi từng bước nhỏ, hai tay ôm ngực "Tôi không biết bơi!"
"Qua đây, tôi dạy cho cô" Anh mở miệng nói, tâm trạng khá tốt, Trên mặt Hoan Nhan thoáng chút nghi ngờ, vẫn đi từng bước nhỏ.
Anh mất kiên nhẫn, nhăn mày, đứng lên, dáng vẻ giống như lưu manh liếc cô: "Sao còn ngẩn người ra đó?"
Anh duỗi tay, nắm chặt tay cô, trong đầu nổi lên ý xấu, cố ý kéo theo cô ngã xuống bể bơi, Hoan Nhan kêu thất thanh, nháy mắt bị chìm xuống nước, cô theo bản năng khoát tay lung tung, cũng đã bị uống vài ngụm nước, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhạo của anh...
"Đúng là ngốc nghếch." Được anh kéo lên, cô vội vàng hô hấp, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra cô đang ở trong ngực của anh, anh cứu cô…
Mặt cô trắng bệch, gắt gao ôm lấy cánh tay anh, một chút cũng không dám buông, Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn cô đang hoảng sợ cả người dán sát vào cơ thể anh, đôi chân còn kẹp chặt thắt lưng anh, làn da cô thật trắng, giống như lớp kem bánh ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng...
Ý nghĩ biến thành hành động, anh xoay người, đặt cô trên thành bể bơi, mạnh mẽ hôn…
Hai mắt Hoan Nhan mở to, tay không ngừng đánh anh: “Thân Tống Hạo, đáng chết, anh biến thái, đây là ban ngày, mau buông..."
"Đây là nhà tôi, tôi và người phụ nữ của mình thân mật tại sao không được? Anh lưu manh nói, tay đã vòng qua gáy cô, kéo nhẹ, chiếc áo tắm của cô liền rơi xuống nước...