Chương 20: Mọi Thứ Vẫn Bình Thường Cho Đến Khi Một Cái Hộp Khổng Lồ Rơi Xuống Từ Trên Trời (4)
Tầng thượng của khu nhà dân cư nhô cao mười mét so với mặt đất và cho phép súng trường tự động hoặc súng bắn tỉa như KC-918 tự do di chuyển, để tiêu diệt kẻ thù ở gần hoặc cách xa tới một dặm. Tuy nhiên, tôi không thể sử dụng vị trí đó. Kẻ thù muốn tiêu diệt khả năng bắn trả và sẽ tìm cách tấn công các điểm quan sát trên cao. Tôi leo lên tầng năm, nơi tôi có thể quan sát được từ một cái lỗ nhỏ đục xuyên qua các tấm gỗ phía sau cửa sổ. Thế là đủ với tôi. Bọn chúng sẽ không biết những viên đạn đến từ đâu và tôi có thể dễ dàng chuyển sang các lỗ khác nếu bị lộ.Từ vị trí của mình, tôi có thể quan sát trận chiến đang diễn ra gần cổng phía Tây. Có vẻ như các bức tường pháo đài ở đó cũng đã bị xóa sổ, và kẻ thù đang tìm cách giành quyền kiểm soát các nhà kho trống, những nơi chúng tôi rất khó phòng thủ. Bộ binh của họ được chia thành hai tốp triển khai riêng biệt. Hai xe tăng hạng nhẹ đang dẫn đầu đoàn quân của họ, hai xe tăng hạng nhẹ nữa lại đi đoạn hậu. Đợt xả súng đầu tiên có vẻ đã vô hiệu hóa các chiến hào nơi đặt súng trường chống tăng của chúng tôi, và toán quân thứ hai của chúng thì được xe tăng che chở.Tôi sẽ chỉ cần cầm cự khoảng nửa giờ trước khi bọn chúng thực hiện cuộc rút lui chiến lược, nhưng thậm chí điều đó còn có thể sẽ khó khăn. Vấn đề là toán quân đầu tiên ở gần một cách đáng báo động—ít nhất hai mươi người trong số bọn chúng chỉ cách năm trăm mét—và được sự yểm trợ cẩn thận từ toán thứ hai. Nhìn qua thì quân số của chúng gấp ba lần chúng tôi. Không có quả lựu đạn nào phát nổ trong khi tôi leo lên tầng năm; các đơn vị của chúng tôi dưới chiến hào đang không làm công việc bọn họ đáng lẽ ra phải làm. Nếu chúng ta cứ không làm gì, kẻ thù sẽ tiến sát cổng thành. Sau đó, trò chơi kết thúc.Súng bắn tỉa tự động của tôi – Dragunov SVU-A – đã được thiết lập sẵn. Tôi vào tư thế ngắm bắn, điều chỉnh tiêu cự súng. Sau đó, tôi lướt khẩu súng trường, khiến mũi súng di chuyển với một động tác nhanh chóng. Ba giây để tính toán mọi thứ, như tôi luôn làm. Khoảng cách, xong. Góc độ, xong. Nhớ kỹ tốc độ gió, nhớ kỹ tốc độ gió khi mày leo lên nào, Alexei Vronsky.Tôi ước tính nhẩm trong đầu nhờ việc quan sát một mảnh vải rung rinh được buộc cao trên cây. Chúng tôi đã treo chúng lên làm thước đo gió cách đây không lâu và cho đến nay lực lượng của Pavyluchenko vẫn chưa bắn hạ mấy mảnh vải đó. Vẫn ổn, tôi nghĩ, và quay lại tìm mục tiêu của mình.Chiếc lỗ nhỏ trước mặt vừa đủ rộng để tôi xác định chính xác vị trí của tất cả các tay bộ binh. Tất cả năm mươi bảy người trong số họ. Không có thời gian cho một pha bắn thử.Mấy tên bộ binh xếp hàng phía sau xe tăng của chúng, lù lù tiến về phía trước, nắm chặt khẩu súng trường trong khi những con quái thú bằng sắt che chắn bọn chúng vẫn không ngừng nhả đạn.Tôi phát hiện ra một gã được yểm trợ bởi đơn vị của gã ta, tay vẫy vẫy về phía cánh cổng phía xa. Phần còn lại của tiểu đội di chuyển theo hướng vẫy của gã. Chắc là một viên sĩ quan. Mục tiêu chính đây rồi.Tôi bóp cò.Gã ngay lập tức ngã xuống, máu xối thẳng đượt như phun ra từ một đài phun nước nhỏ. Những người đi theo gã ngay lập tức cúi xuống đất, đầu họ ngẩng lên trong sự loạn trí, cố gắng tìm ra nguồn gốc của phát bắn. Một số khác chạy sang phía bên kia bể để trú ẩn. Mong là có một tay bắn tỉa để giải quyết bên đó.Nhưng hầu hết chọn làm theo những gì tôi đã trù tính: tách khỏi xe tăng và lao ra ngoài. Do là những bản sao chất lượng thấp, chuyển động của chúng rất chậm chạp và chân của chúng kéo lê trên mặt đất cứ như như ủng của chúng được làm bằng chì.Cơ hội đây rồi.Dưới hào chiến, làm việc đi chứ! Ném lựu đạn, bắn trả, con mẹ nó, cái gì cũng được!Chẳng có gì. Thời cơ vàng đã trôi qua. Đợt tiến công blitzkrieg của phe đối lập vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Thế thì tôi phải tạo ra một cơ hội khác vậy.Tôi lướt khẩu súng trường một lần nữa. Một người bình thường thực sự khó thay đổi góc độ của Dragunov theo cách đột ngột như vậy.Nhưng với tôi thì thật dễ làm sao.Tôi bóp cò. Một kẻ khác lăn ra chết.Tôi đâu phải người bình thường.Con người chết quá dễ dàng. May mắn cho tôi, tôi không cần phải quan tâm đến mạng sống phù du của mấy kẻ mà tôi không biết tên. Trong tổng hòa của mọi sự trên đời, mạng sống của một người cụ thể không có giá trị gì cả. Đặc biệt là khi những người đó hoàn toàn có thể thay thế được bằng cách nhân bản ra nhiều hơn.Như một cuộc dạo chơi trong công viên vậy. Chẳng mấy chốc, thêm một kẻ nữa, và một lẻ nữa rụng xuống lả tả như đá cuội lăn xuống dốc.Tôi, một lính bắn tỉa, đã giết bảy người trong vòng một phút.Đáng lẽ ra nên làm tốt hơn, tôi lắc đầu. Tôi không theo kịp tiêu chuẩn của mình rồi.Tôi nhận thấy đội tiên phong đã tiến chậm lại, cố gắng xác định vị trí của tôi. Một kẻ cầm theo một bệ phóng tên lửa nhắm vào cái lỗ trên tháp của tôi.Toi mẹ nó rồi.Đây là cơ hội cuối cùng để chiến hào phản công đấy. Một lũ ăn hại bất tài! Làm gì đó đi!"Vị trí đã lộ. Tôi rời đi đây!" Tôi vừa hét vào bộ đàm vừa lùi lại. Ngay lúc đó, tiếng súng trường vang dội rung lên, hàng chục khẩu một lúc, cứ như một dàn hợp xướng vậy. Chúng không đến từ mặt đất, mà từ chiến hào.Đúng lúc đấy, lũ đần!Gã vác súng phóng tên lửa ngã xuống đất, ho sặc sụa trên vũng máu của chính mình. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nổ. Tôi quay đầu lại, nhận ra nó phát ra từ một trong những chiếc xe tăng. Nó đã áp sát đủ gần để thổi bay cổng phía Đông. Mọi sự đang trở nên nguy kịch đây.Tôi hét lên, cầu nguyện rằng Petrov bắt được tín hiệu của tôi. "Thiếu úy, nghe rõ trả lời! Xe tăng thứ nhất, hướng mười giờ!""Rõ!"Anh ta bắn chuẩn. Cú bắn của anh nhắm thẳng vào nóc xe tăng. Chiếc xe cồng kềnh rung lắc dữ dội, khói màu than hoa bộc ngùn ngụt từ tháp pháo của nó. Nó không nổ bùm—chúng hiếm khi nổ như vậy—nhưng những bước tiến dường như không thể ngăn chặn được đột nhiên bị chặn đứng lại.Chúng tôi đang lấy lại thế trận. Vì Petrov thực ra lại có chút hữu ích, tôi chỉ cần hoàn thành công việc của tôi bây giờ thôi. Tôi có thể giết hết đợt quân thứ hai, vì bọn họ không quan trọng.Giết hết bọn chúng thôi.Không, không được.Tôi không thể giết quá nhiều người. Việc một tay bắn tỉa có thể hạ được nhiều kẻ địch tới vậy trong cùng một lúc đã là đáng ngờ rồi. Nếu tôi tiếp tục, họ sẽ bắt đầu nghi ngờ tôi. Và mấy người kia sẽ không vui nếu tôi để lộ thân phận.Tôi nhận thấy mình gần hết đạn, vậy nên tôi gọi cộng sự của mình, "Hết đạn! Đưa cho tao một băng, Roman!"Không hồi âm. Không có gì ngoài tiếng súng trường tua tủa, nhấn chìm tôi từ mọi góc độ. Tôi có thể nghe thấy Smolov vẫn đang hét lên loa phóng thanh về 'Đại Nga rực rỡ', nhưng không thể biết chính xác ông ta đang nói gì khác. Giọng nói tôi muốn nghe thì không lên tiếng."Roman, thằng ngu này! Tao đã nói là, đưa cho tao . . ."Đúng rồi. Tôi quên mất.Roman không còn ở đây nữa.Đôi vai sụp xuống, tôi tự thay đạn. Roman chưa bao giờ nhanh hơn tôi trong việc thay đạn, nhưng anh chàng thích làm việc đó; và anh ta khá giỏi mấy việc lặt vặt đó so với một người bình thường. Anh ta sẽ cười khúc khích và giọng nói của anh ta sẽ cao lên một tông khi anh ta cố gắng bắt đầu một câu chuyện nào đó, và tôi sẽ gầm lên để anh ta để im miệng. Tiếng cười nhức tai của anh ta khi đó thật khó chịu. Tôi không biết rằng sẽ có lúc tôi sẽ nhớ nó đến thế này.Một tiếng động leng keng vang dội từ một góc của chòi canh trước khi xối ngược trở lại trong không gian hạn hẹp của tôi. Một viên đạn lạc. Viên đạn đó đã có thể xuyên qua lỗ ngắm, rồi xuyên qua hộp sọ tôi.Tập trung nào, Alexei, tập trung.Đợt bộ binh thứ hai đã lao về phía trước rồi! Đ*t, đ*t, đ*t! Tỉnh lại đi, Alexei! Mày đang ở giữa một trận chiến. Mày không thể thương tiếc cho anh ta. Mày không thể, mày không thể, mày không thể . . .Ký ức thường được gợi lên bởi một chi tiết cụ thể—mùi xạ hương của dầu, màu đỏ lòm của máu, âm thanh của đá dội lên từ một hồ nước bóng loáng. Đối với tôi, ký ức là sự vắng mặt của tất cả mọi thứ đó. Nó nhắc nhở tôi rằng tôi luôn cô đơn.Buồn cười thay. Cách mà mạng sống của mọi người chẳng có ý nghĩa gì, cho tới khi anh thân thiết với họ.Hãy làm cho xong việc thôi, tôi tự nhủ khi xả súng một đợt nữa.~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~