Chương 14: Khóa Trường Sinh
Ta có chút ngẩn ngơ nhìn chiếc quan tài được sơn bằng màu xanh nhạt, nhất thời không cách nào hiểu được!Đây là thứ gì?Đồ mà ông nội để lại cho ta? Hay là di vật của cha mẹ?Ta vô thức lấy điện thoại gọi cho ông nội, nhưng điện thoại của ông nội vẫn ở trong trạng thái tắt máyTrong phòng ngủ ngoài chiếc quan tài màu xanh nhạt này ra thì còn có một chiếc ba lô rất to đặt bên cạnh quan tài. Sau khi ta tiêu hóa xong mọi chuyện thì cẩn thận từng ly từng tý mở cái ba lô đó ra, nhìn thấy những thứ trong đó lại một lần nữa ngẩn raMột bó nến xanh gồm những cây to bằng ngón tay, những chiếc bình đựng sơn đen đỏ quen thuộc, sắp xếp gọn gang ở trong ba lôNgoài ra, trong ba lô còn có một bức thư, chữ trên thư móc sắc son bạc, đúng là chữ của ông taSau khi nhìn hết nội dung thư tâm trạng ta trở lên cổ quái " Bé con, khi con nhìn thấy bức thư này, chắc con đã bình yên trôi qua sinh nhật mười tám tuổi! Con có số mệnh đa đoan, phải trải qua tam tai lục nạn, cỗ quan tài trong nhà là để chuẩn bị cho con đi qua tai họa đầu tiên. Mà cỗ quan tài này, là vì chuẩn bị để giúp con tránh qua kiếp nạn thứ hai..."" Từ khi con nhìn thấy bức thư này, thì mỗi đêm đều phải ngủ trong chiếc quan tài đó, đừng hỏi lí do, nếu sau này hai ông cháu ta còn có thể gặp lại, ông nội sẽ nói cho con kỹ nguyên do! Đồ ở trong ba lô, con có thể giữ để phòng thân, cũng có thể bán bớt đi lấy tiền sinh sống. Con có thể tin tưởng Đường Lưu, nhưng đừng nói hết mọi chuyện với nó, ví dụ như chuyện liên quan đến cỗ quan tài này..."" Tòa nhà tập thể và cỗ quan tài này, đều là di sản của cha mẹ con, chiếc quan tài này là thứ gì, ông nội cũng không rõ, nhưng mà chắc chắn là vật quan trọng để giúp con vượt qua kiếp nạn thứ hai, giống như chiếc áo niệm nhiễm máu con đang giữ vậy, đều là đồ do mẹ con chuẩn bị cho con..."Ta nghiêm túc đọc kỹ mấy lần nội dung thư của ông nội để lại, trong lòng kinh ngạc đồng thời mạc danh cảm thấy khó chịu bi thương.Bức thư này của ông nội, càng giống như đang bàn giao hậu sự vậy.Nghĩ tới video do ông nội ghi lại trong máy Đường lưu, đôi mắt chảy máu của ông nội bị băng gạc bọc lại, ta lại nhịn không được lo lắng, bên chỗ ông nội rốt cục đã phát sinh chuyện gìBức thư này, rõ ràng là ông nội đã chuẩn bị từ rất lâu trước kia, trong đó còn nói rõ phương pháp sử dụng nến mỡ người mà sơn máu để có thể phát huy công dụng lớn nhất, so với những thứ này, cách sử dụng của Đường Lưu rõ ràng là quá đơn giả thô bạo!Trong thư của ông nội nói, chỉ có dùng máu của ta mới có thể khiến cho nến mỡ người mà sơn máu phát huy công dụng lớn nhất, cũng không biết có phải thật sự thần kỳ giống như người nói vậy khôngSau khi xem xong bức thư này, tâm trạng ta phức tạp nhìn cỗ quan tài, theo như những lời của ông nội nói đến trong thư, cắn nát đầu ngón tay, nhỏ vào bốn góc của nắp quan tài, dùng ngón tay nhiễm máu đó viết ra ngày sinh tháng đẻ của ta lên đóSau khi làm xong những việc này, ta đưa tay nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài nhìn có vẻ rất nặng nề kia, mà chiếc nắp quan tài nặng nề đó lại giống như tấm ván mỏng manh bị đẩy ra hơn hai thướcTa mang theo tâm trạng kích động tò mò, thò đầu nhìn vào trong quan tàiDi vật mà cha mẹ để lại cho ta, rốt cục là thứ gìSau khi nhìn rõ những thứ trong quan tài, mắt ta không nhịn được hơi co rút lạiTrong quan tài chỉ có một cái khóa trường sinh làm bằng ngọc to bằng đồng xu, nếu không chú ý nhìn kỹ thì rất dễ bỏ sót nóKhối khóa trường sinh này, giống như chiếc áo niệm bẩn thỉu, trên đó đều dính những vết máu khô. Sợi dây thừng luồn qua khóa trường sinh, giống như bị ngâm trong máu vậy, màu đỏ tươi như máu.Ta cầm khóa trường sinh từ dưới đáy quan tài lên, một cỗ mùi thối nhàn nhạt từ trong khóa trường sinh tỏa ra, mùi không khác mấy với mùi trên chiếc áo niệm nhiễm máu.Đằng sau cái khóa trường sinh này còn khắc tên của ta, càng khiến cho tâm trạng của ta trở lên phức tạp.Áo niệm nhiễm máu và khóa trường sinh, đều do mẹ ta chuẩn bị cho ta để tránh tai họa, cũng không biết có công dụng gì đặc biệt, lẽ nào chỉ dựa vào cái mùi khó ngửi trên đó để giúp cho ta bách nạn bất xâm?Thực sự là không chịu nổi mùi thối tỏa ra từ trên chiếc áo niệm và khóa trường sinh, ta cầm theo hai thứ này đi vào trong nhà vệ sinh, vặn nước bắt đầu vò giặtMấy phút sau, ta có chút chán nản, bất luận là áo niệm hay khóa trường sinh đều không có cách nào có thể tẩy đi được vết máu khô, nhưng mà mùi hôi thối thì lại giảm không ítĐem áo niệm đi phơi, tiện tay vứt khóa trường sinh lên bàn trà trong phòng khách, nheo mắt nhìn chiếc quan tài nằm trong phòng ngủ, ta do dự một lát, cảm thấy vẫn là ngủ trên sô pha trong phòng khách thì tốt hơn.Tuy rằng trên đường đến Tô thành ta đã ngủ mấy giờ đồng hồ, nhưng vẫn không thể bổ sung được năng lượng để tiêu hao trong hai ngày qua, nằm trên sô pha không bao lâu đã ngủ mấtTa nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mộng ta nghe thấy có người đang dịu dàng gọi tên ta, tiếng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhìn thấy người, chỉ có thể dựa theo âm thanh đi tìm kiếm, mãi cho đến khi tỉnh giấc, ta cũng không hề gặp được người đã gọi tên ta trong giấc mộng