Chương 27: Bác Gái Phòng 507
Những người hàng xóm ở trong tòa chung cư này rất cổ quái, ta vô thức không muốn có quá nhiều liên quan tới bọn họ, Đường Lưu cũng từng nói về việc này rồi. Mà bác Hoàng lại đưa tờ giấy này cho ta, ý nghĩa bao hàm trong đó đã rất rõ ràng, muốn ta làm tốt quan hệ với những người hàng xóm từ tầng năm trở xuống, sẽ có giúp đỡ cho ta sau nàySau khi do dự một lúc, thật sự là không chịu nổi bộ dạng khóc lóc của nha đầu xấu xí đang đứng trước cửa phòng ta, nếu ta không đồng ý với nó, chắc nha đầu này sẽ đứng ở cửa phòng ta khóc nguyên một đêm mấtÔng m* còn chưa chết đâu, nha đầu nhà ngươi đứng trước cửa phòng thút tha thút thít khóc tang là ý gì?Nếu nha đầu này cứng đối cứng với ta, trực tiếp ra tay ta cũng không đến mức do dự như này, bây giờ chính ta cũng đang cảm thấy là ta bắt nạt nó, cái suy nghĩ này quá thực quá là xàm xí rồiTa chẳng biết phải làm sao thở hắt ra, đi ra khỏi phòng, nói với nó:" Đừng khóc nữa, anh đi mượn kim chỉ may lại cho em là được chứ gì?"Nghe ta nói như vậy, nha đầu xấu xí quả nhiên không khóc nữa, rụt rè cầm lấy ông tay áo ta, phút chốc biến thành bộ dạng của đứa trẻ ngoan ngoãnTa gãi gãi đầu, đi về hướng phòng 507, đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửaCửa phòng kẽo kẹt mở ra, một cỗ mùi thối từ trong phòng tràn ra, cỗ mùi thối này khiến cho ta có cảm giác quen thuộc, có chút giống mùi sơn đen sơn máu mà từ nhỏ tới lớn ta vẫn quét cho quan tàiTrong lúc ta hơi thất thần đó, một bà bác mặc áo khoác da xuất hiện trước mặt ta, mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bẩn thỉu, đồi mồi trên mặt rất nhiều, trên người còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặcBà bác đó nhìn ta, lại nhìn nha đầu xấu xí đang rụt rè nắm lấy ông tay áo ta, biểu tình hơi ngẩn raTa vội vàng nói:" Bác gái, cháu tên là Giang Dương, là người mới tới, ở phòng 505. Cái đó, cháu nghe bác Hoàng nói bác là thợ may, không biết chỗ bác có kim chỉ gì không ạ, nha đầu này cứ quấn lấy cháu đòi cháu vá lại con búp bê...."Lúc ta nói câu này, ta còn nhìn vào trong phòng của bà ấy, chỉ là phòng của bà bác này đen thùi lùi, căn bản nhìn không rõ bên trong có gì.Sau khi nghe xong những lời ta nói, ánh mắt bà bác đó nhìn ta cổ quái,ánh mắt đó của bà ta khiến cho ta có cảm giác nổi hết da gà.." Cái đó, nếu mà không có thì thôi vậy, đã làm phiền bác rồi..."Ta lúng túng nói, bị ánh mắt của bà bác đó nhìn thật sự là có chút không nhịn được, lúc ta đang định bỏ đi, bà lão đó lấy kim với chỉ từ trong túi đưa cho taCòn chưa đợi ta nói cảm ơn, bà già đó trực tiếp đóng cửa lại, tính cách kỳ lạ kiểu này thật sự khiến cho người ta không cách nào hiểu đượcKhông biết có phải cảm giác của ta sai hay sao, lúc mà bà bác đó đóng cửa lại, bà ta dường như lừ tiểu nha đầu, dường như là cảnh cáo, mà cơ thể của tiểu nha đầu cũng hơi run run..Ta cầm theo kim chỉ mà bà bác đó cho mượn đi về phòng, tiểu nha đầu đứng ở trước cửa phòng ta, có nói thế nào nó cũng không dám đi vào, đáng thương hề hề bảo ta đứng ở cửa giúp nó và lại con búp bê vải đóNhờ ánh sáng trong phòng hắt ra, lúc này ta mới phát hiện kim chỉ trong tay có chút vấn đềKim đen thùi lùi, thoảng thoảng mùi hôi. Mà sợi chỉ màu đỏ tươi đó, càng giống như là từng ngâm trong máu tươi, có mùi máu thoang thoảngTa ngẩn ra, còn chưa đợi ta nghĩ rõ ràng, tiểu nha đầu xấu xí lai bắt đầu thúc giụcXe chỉ luồn kim, rất nhanh ta đã sửa xong con búp bê vải,có lẽ là do phản quang lại ánh sáng trong phòng, hai con mắt làm bằng nhựa trên khuôn mặt con búp bê dường như thoảng qua vệt ánh sáng.Đem con búp bê vải đã sửa xong đưa cho tiểu nha đầu, trên mặt nó lộ ra nụ cười tươi sáng.....Uhm, cái bộ dạng xấu xí này, còn không đẹp bằng bộ dạng khóc lúc nãy đâu!Nhìn theo tiểu nha đầu nhảy nhót vui vẻ chạy về phòng 504, nhìn kim chỉ trong tay mình, lại nhìn cửa phòng 507 đang đóng chặt, cảm thấy giờ cũng không nên làm phiền bà già đó nghỉ ngơi nữa, đơi sáng mai trả kim chỉ lại cho bà ta vậyTiện tay để kim chỉ trên bàn trà giữa phòng khách, ta liền quay về phòng đi ngủ!Công dụng hỗ trợ giấc ngủ của quan tài màu xanh rất tốt, giống như tối qua, ta nằm vào chưa được bao lâu đã ngủ thiếp điTương tự, giống như hôm qua, ta lại nằm mơTrong giấc mơ ta từ trong quan tài màu xanh tỉnh dậy, tỉ mỉ vuốt lại chiếc áo niệm nhiễm máu trên người,, đi đến bàn trà trong phòng sách cầm kim chỉ lên, từ ban công nhảy ra ngoài, bước nhanh trên tường của chung cư, chớp mắt đã đến bên cửa phòng 504 bên cạnhTiểu nha đầu đang ôm con gấu bông đã vá lại ngồi thu trong góc tường, tên đàn ông cao to vạm vỡ đó lại xuất hiện rồi, khuôn mặt tức giận đang chửi bới, nhìn có vẻ hung ác hơn trước đây, con dao phay trong tay đang chuẩn bị chặt vào người tiểu nha đầuMà vào lúc này, bọn họ phát hiện ra taQuả nhiên, tên đàn ông hung bạo đó run rẩy một cái trực tiếp hóa thành một làn khói đen biến mất vào trong con búp bê vải, mà tiểu nha đầu xấu xí vội vàng đứng lên ngoan ngoãn bò lên giường ngủ, tự đắp chăn, đáng thương hề hề làm ra bộ dạng đã ngủ sayTrong giấc mơ ta rất vừa lòng, trực tiếp quay người rời đi, men theo bên ngoài của thang lầu mà đi, đi đến trước cửa phòng 507Trong phòng của bà bác đó, treo đầy các loại da, có nam có nữ, còn có trẻ em, máu me be bét giống như vừa bị lột ra không lâuMà bà bác đó hiện giờ, đang ngồi giữa phòng may vá cho một bộ da rách nát, bộ dáng rất nghiêm túc. Trong lúc bà ta đang may vá cho bộ da máu me đầm đìa đó, trong tay bà ta vẫn còn nắm lấy một cây nến, ngọn lửa không ngừng đặt bên cạnh miệng của thi thể đó hun nướngBên miệng thi thể đó chảy ra dịch mỡ màu vàng nhạt, rơi xuống thùng nhỏ đã được chuẩn bị sẵn bên dưới, mùi hương kích mũi nồng đậm hòa cùng mùi hôi thối trong căn phòng, loại mùi này đủ khả năng khiến cho một người bình thường bị ngất xỉuBà bác đó hiện giờ đã phát hiện ra ta, mà bà ta dường như không hề thấy kinh ngạc, mà lại lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm, tuy nụ cười đó thật sự rất cổ quái, nhưng trong giấc mộng ta có thể khẳng định nụ cười đó rất chân thànhTrong giấc mộng ta đưa kim chỉ trong tay cho bà ấy, ngắm nhìn thi thể mà bà ta đang sửa sang, bộ thi thể đó máu me đầm đìa, lồng ngực bị mở ra, nội tạng bên trong đã biến mất hết, nhìn vết thương giống như là bị con dã thú nào đó cắn xé vậyQuan trọng nhất là, bộ thi thể rách nát này, ta biết!Đó là lão già lưng gù đã bị Đường Lưu lôi vào ngôi mộ trong Lý gia thôn