Chương 2
Nhưng ngày hôm sau chồng cũ A đã cử một người tới đây, ngay cả người thành thật O không thể ngờ tới.
Đón tiếp người thành thật O là một người quen cũ, đó là người đã chăm sóc chồng cũ A từ nhỏ – quản gia Beta, dù sao thì người thành thật O cũng từng ở chỗ này được một thời gian, tuy nhiên đoạn hồi ức đó không có gì đặc biệt.
Khi đó chồng cũ A đã bảo anh ở chỗ này và bỏ mặc anh.
Bây giờ quay lại đây một lần nữa, thật lòng mà nói anh thấy chỗ này không thay đổi gì.
Lần này quản gia đối xử với anh rất tốt, ông luôn cầm ấm trà nhỏ trên tay quanh năm, thái độ của ông tuy không nhiệt tình nhưng lại nói đã lâu không gặp, còn ân cần dẫn anh đến phòng chồng cũ A.
Người thành thật O nghi hoặc nói: “… Quản gia, chẳng lẽ sau này tôi sẽ phụ trách quét dọn gian phòng này để trả nợ sao?”
Quản gia: “Trả nợ? Trả nợ gì ạ?”
Người thành thật O giải thích rằng chồng mới A nợ chồng cũ A một số tiền, nên anh phải làm việc ở đây để trả nợ.
Quản gia không tự chủ rót trà đến tràn chén, mặt ông như thể sắp mất khống chế tới nơi: “Cậu đã kết hôn rồi à? Thiếu gia có biết chuyện này không?”
Người thành thật O gật đầu: “Hắn biết, nhưng mà hiện tại bọn tôi đã ly hôn rồi.”
Quản gia: “…”
Vẻ mặt người quản gia trông rất khó đoán, sau đó ông sắp xếp một căn phòng cho người thành thật O nghỉ ngơi. Anh cho rằng chồng cũ A quá giàu, còn có thể sắp xếp một căn phòng lớn như vậy để anh sống ở đây trả nợ.
“Nhân tiện, tôi có thể mang theo con gái của mình đến đây ở được không? Cha của con bé không giỏi trong việc chăm sóc nó. Con bé rất ngoan và sẽ không chạy lung tung.”
Quản gia làm rơi ấm trà xuống đất.
“Cậu còn có con gái sao…”
Advertisement
Người thành thật O gật đầu: “Hắn cũng biết rồi.”
Người thành thật O đặt bình trà nhỏ vào trong tay quản gia: “Có được không? Nếu không được thì tôi chỉ có thể cho con bé theo cha, sau này đúng giờ đến thăm con mình là được.”
Quản gia im lặng trầm mặc một lúc, trong đầu hiện lên bốn chữ, dẫu là lìa ngó ý còn vương tơ lòng, ông nhanh chóng nói chuyện có thể đáp ứng anh, nhưng thật ra công việc sau này của người thành thật O là nấu ăn cho chồng cũ A và quản lý công việc của toàn bộ biệt thự.
Người thành thật O nói chuyện này không thành vấn đề.
Quản gia muốn nói lại thôi, ông im lặng nhìn người thành thật O đang sắp xếp đồ đạt, dường như anh không mấy quan tâm đến vết sẹo sau gáy lộ rõ.
Quản gia nói: “Thiếu gia tạo nghiệp thật rồi!”
Lúc đầu anh rơi vào tình huống bắt buộc phải ly hôn, sau đó trải qua cuộc phẫu thuật cắt tuyến thể cuối cùng anh đã ra đi trong tuyệt vọng, sau này lại tiếp tục kết hôn và sinh con, hiện tại thiếu gia lại mang anh về, những chuyện này không phải đã chứng minh gã có bệnh sao.
Ở bên kia, chồng cũ A không hề hay biết quản gia mắng mình nên hắt hơi vào lần.
Gã nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn của người thành thật và người chồng mới A.
Hai người trong bức ảnh trên đều đang mỉm cười hạnh phúc, chồng cũ A cầm kéo lên cắt bức ảnh có người chồng mới A ra, rồi dùng bật lửa đốt cháy bức ảnh có hắn thành tro mới thôi.
Khi trợ lý đẩy cửa mở, chồng cũ A phóng phi tiêu cắm vào giữa bức ảnh có người chồng mới A trên tường.
Trợ lý nhắc nhở: “…Thiếu gia, giết người là phạm pháp.”
Chồng cũ A ngồi xuống bàn: “Tôi biết rồi.”
Chồng cũ A hỏi trợ lý: “Hôm qua cậu có nghe thấy tên hạ lưu đó gọi vợ tôi là anh trai không?”
Người trợ lý xấu hổ: “… Thiếu gia, tốt nhất là sau này anh đừng nhắc đến từ “hạ lưu” trước mặt vợ mình.”
Chồng cũ A: “Tôi biết rồi.”
Người trợ lý nói: “Vợ anh đã nhận được rồi”.
Chồng trước A: “Tôi biết, cậu thấy thế nào nếu tôi tiễn người đàn ông kia và đứa nhỏ đến một nơi xa?”
Trợ lý: “… Chỉ sợ vợ anh sẽ không đồng ý.”
Chồng cũ A nói: “Ồ,” nhưng tay gã ta đã nhanh chóng phóng ra một chiếc phi tiêu khác, lần này, nó đâm thẳng vào mắt của người chồng mới A, lưỡi dao cắm sâu vào tấm bia đến một nửa thì cũng đủ biết sức của gã mạnh đến mức nào.
Người thành thật O quen thuộc chỗ này vì anh đã ở đây suốt nửa năm nhưng không người nào đến bắt chuyện với anh, lúc ấy anh đã thấy nghi ngờ một nơi lớn như thế này mà mọi người lại đối xử với mình như không tồn tại.
Quản gia nói, anh chỉ cần chuẩn bị đồ ăn cho chồng cũ A là được, O gật đầu, sau đó cẩn thận nhớ lại khẩu vị chồng trước A rồi mới chuẩn bị đồ ăn xong quay về phòng của mình.
Anh biết lòng dạ chồng cũ A hẹp hòi lại còn hận mình, nhưng anh không ngờ rằng nhiều năm như vậy gã còn ghim chuyện đó không chịu buông, còn nghĩ ra biện pháp tới trả thù mình, đơn giản chính là sau khi gã khôi phục ký ức thì phát hiện mình đã kết hôn với một O bình thường, còn tự tay hủy bỏ hôn ước đã định sẵn, nhưng anh cũng thật vô tội vì nào biết rằng mình đã lỡ tay nhặt một A có thân phận khó lường đến vậy.
Bây giờ, anh khó mà có một cuộc sống như ý, rốt cuộc thì lòng dạ của chồng cũ A thật sự quá hẹp hòi.
Chồng cũ A cũng không phải là người không nói đạo lý, người thành thật O cảm thấy cánh tay không lay chuyển được đùi nên vẫn chưa biết tính làm sao.
Người thành thật O cảm thấy mình có thể suy ngẫm để đoán tâm lý chồng cũ A, nhưng thật sự thì anh không thể lý giải được con người này.
Nói trước mặt người điếc là phí lời.
Anh biết chồng cũ A đại khái không muốn nhìn thấy mình, thế là làm cơm xong thì anh liền trốn vào phòng.
Tuy rằng chồng cũ A giống dạng người có khuynh hướng bạo lực, chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt gã thì gã cũng sẽ không chủ động tìm anh gây sự.
Người thành thật O không dám tùy tiện như trước đây, kiểu không muốn sống mà cứ tìm cách xuất hiện trước mặt chồng cũ A, vì hiện tại anh còn có một cô con gái nhỏ cần được chăm sóc, quan trọng là giữ lại cái mạng nhỏ này thì tốt hơn.
Lệ Lệ đúng là một đứa bé ngoan ngoãn, trầm tính, hơn nữa con bé lớn lên lại giống anh, có lẽ thứ duy nhất giống chồng cũ A chính là cặp mắt kia khi cô bé tức giận, nhưng may là Lệ Lệ rất ít khi giận dỗi, bằng không anh cũng không dám để bé con ở dưới mắt chồng cũ A, người thành thật O thường xuyên cảm thấy may mắn vì tính cách của bé con không giống chồng trước A.
Nếu không người thành thật O thật sự sẽ buồn bực chết mất.
Người thành thật O quyết định đem bí mật này xuống mồ, rốt cuộc anh vẫn không nhịn được mà tưởng tượng rằng sau khi chồng cũ A phát hiện ra Lệ Lệ là con gái mình, liệu gã sẽ nói những câu như “Loại người thấp kém như em, dám làm gen cao quý của tôi bị xáo trộn sao?”
Trở về nhà, Lệ Lệ mặc váy dâu tây, trên đầu cô bé cài một chiếc kẹp dâu tây, đôi chân nhỏ đung đưa qua lại trong khi chơi xếp hình, người thành thật O nhìn thấy con gái mà lòng muốn tan chảy.
Khi quản gia nhìn đứa trẻ này, ông cũng cảm thấy con bé trông rất giống người thành thật O, con bé giống như một con búp bê sứ vậy làm ông không ngừng thở dài bất lực, như thể một giây tiếp theo ông sẽ đập ngực, dậm chân và hét lên.
Người thành thật O: “…” Đúng là anh không hiểu rõ về bọn họ lắm.
Lệ Lệ đi học mẫu giáo, chồng cũ A cũng bận rộn với công việc nên cơ hội gặp được con bé là rất nhỏ, tuy nhiên, để đề phòng thì người thành thật O đã lấy ra một bức ảnh của chồng cũ A và đưa đến trước mặt con bé.
“Bảo bối, con phải nhớ kỹ, nếu nhìn thấy người này thì con hãy coi hắn như hòn đá ven đường, không cần để ý đến hắn ta.”
Lệ Lệ gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi ạ, nhưng ba ơi, vì sao anh trai không ở cùng một chỗ với chúng ta nữa ạ?”
Người thành thật O vội vàng nói: “Sau này con không thể gọi anh ấy là “anh trai” nữa, nếu muốn kêu thì con chỉ nói nhỏ với ba thôi, có được không?”
Lệ Lệ: “Con biết rồi ạ, ở bên ngoài con sẽ gọi anh trai là cha, khi nào chỉ có con, anh trai và ba thì con sẽ gọi là “anh trai”.”
Người thành thật O hôn con gái mình một cái, anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã liều mạng sinh ra một đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu như thế này.
Có lẽ là tâm trí anh đang ngao du về chốn xưa, anh nhớ tới mấy năm trước, khi đó anh còn là một ông chủ nhỏ đang chật vật kiếm sống từng ngày, đêm nọ vô tình nhìn thấy một người đứng trước xe khi anh đang lái vào lúc nửa đêm, điều đó đã khiến anh sợ chết khiếp và nghĩ rằng mình gây tai nạn.
Kết quả là anh bước ra khỏi xe thì nhìn thấy A đang chảy máu.
Lúc đó anh sống ở khu R, nơi đó khá hỗn tạp, dân xã hội đen sinh hoạt rất đông, an ninh ở đó cũng không tốt nên anh đã đưa người này đến phòng khám.
Khi chồng cũ A tỉnh dậy, vẻ mặt gã lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình thì nóng nảy đến mức O không dám phớt lờ gã, vì ở khu R có rất nhiều xã hội đen cũng không thiếu người như vậy.
Đón tiếp người thành thật O là một người quen cũ, đó là người đã chăm sóc chồng cũ A từ nhỏ – quản gia Beta, dù sao thì người thành thật O cũng từng ở chỗ này được một thời gian, tuy nhiên đoạn hồi ức đó không có gì đặc biệt.
Khi đó chồng cũ A đã bảo anh ở chỗ này và bỏ mặc anh.
Bây giờ quay lại đây một lần nữa, thật lòng mà nói anh thấy chỗ này không thay đổi gì.
Lần này quản gia đối xử với anh rất tốt, ông luôn cầm ấm trà nhỏ trên tay quanh năm, thái độ của ông tuy không nhiệt tình nhưng lại nói đã lâu không gặp, còn ân cần dẫn anh đến phòng chồng cũ A.
Người thành thật O nghi hoặc nói: “… Quản gia, chẳng lẽ sau này tôi sẽ phụ trách quét dọn gian phòng này để trả nợ sao?”
Quản gia: “Trả nợ? Trả nợ gì ạ?”
Người thành thật O giải thích rằng chồng mới A nợ chồng cũ A một số tiền, nên anh phải làm việc ở đây để trả nợ.
Quản gia không tự chủ rót trà đến tràn chén, mặt ông như thể sắp mất khống chế tới nơi: “Cậu đã kết hôn rồi à? Thiếu gia có biết chuyện này không?”
Người thành thật O gật đầu: “Hắn biết, nhưng mà hiện tại bọn tôi đã ly hôn rồi.”
Quản gia: “…”
Vẻ mặt người quản gia trông rất khó đoán, sau đó ông sắp xếp một căn phòng cho người thành thật O nghỉ ngơi. Anh cho rằng chồng cũ A quá giàu, còn có thể sắp xếp một căn phòng lớn như vậy để anh sống ở đây trả nợ.
“Nhân tiện, tôi có thể mang theo con gái của mình đến đây ở được không? Cha của con bé không giỏi trong việc chăm sóc nó. Con bé rất ngoan và sẽ không chạy lung tung.”
Quản gia làm rơi ấm trà xuống đất.
“Cậu còn có con gái sao…”
Advertisement
Người thành thật O gật đầu: “Hắn cũng biết rồi.”
Người thành thật O đặt bình trà nhỏ vào trong tay quản gia: “Có được không? Nếu không được thì tôi chỉ có thể cho con bé theo cha, sau này đúng giờ đến thăm con mình là được.”
Quản gia im lặng trầm mặc một lúc, trong đầu hiện lên bốn chữ, dẫu là lìa ngó ý còn vương tơ lòng, ông nhanh chóng nói chuyện có thể đáp ứng anh, nhưng thật ra công việc sau này của người thành thật O là nấu ăn cho chồng cũ A và quản lý công việc của toàn bộ biệt thự.
Người thành thật O nói chuyện này không thành vấn đề.
Quản gia muốn nói lại thôi, ông im lặng nhìn người thành thật O đang sắp xếp đồ đạt, dường như anh không mấy quan tâm đến vết sẹo sau gáy lộ rõ.
Quản gia nói: “Thiếu gia tạo nghiệp thật rồi!”
Lúc đầu anh rơi vào tình huống bắt buộc phải ly hôn, sau đó trải qua cuộc phẫu thuật cắt tuyến thể cuối cùng anh đã ra đi trong tuyệt vọng, sau này lại tiếp tục kết hôn và sinh con, hiện tại thiếu gia lại mang anh về, những chuyện này không phải đã chứng minh gã có bệnh sao.
Ở bên kia, chồng cũ A không hề hay biết quản gia mắng mình nên hắt hơi vào lần.
Gã nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn của người thành thật và người chồng mới A.
Hai người trong bức ảnh trên đều đang mỉm cười hạnh phúc, chồng cũ A cầm kéo lên cắt bức ảnh có người chồng mới A ra, rồi dùng bật lửa đốt cháy bức ảnh có hắn thành tro mới thôi.
Khi trợ lý đẩy cửa mở, chồng cũ A phóng phi tiêu cắm vào giữa bức ảnh có người chồng mới A trên tường.
Trợ lý nhắc nhở: “…Thiếu gia, giết người là phạm pháp.”
Chồng cũ A ngồi xuống bàn: “Tôi biết rồi.”
Chồng cũ A hỏi trợ lý: “Hôm qua cậu có nghe thấy tên hạ lưu đó gọi vợ tôi là anh trai không?”
Người trợ lý xấu hổ: “… Thiếu gia, tốt nhất là sau này anh đừng nhắc đến từ “hạ lưu” trước mặt vợ mình.”
Chồng cũ A: “Tôi biết rồi.”
Người trợ lý nói: “Vợ anh đã nhận được rồi”.
Chồng trước A: “Tôi biết, cậu thấy thế nào nếu tôi tiễn người đàn ông kia và đứa nhỏ đến một nơi xa?”
Trợ lý: “… Chỉ sợ vợ anh sẽ không đồng ý.”
Chồng cũ A nói: “Ồ,” nhưng tay gã ta đã nhanh chóng phóng ra một chiếc phi tiêu khác, lần này, nó đâm thẳng vào mắt của người chồng mới A, lưỡi dao cắm sâu vào tấm bia đến một nửa thì cũng đủ biết sức của gã mạnh đến mức nào.
Người thành thật O quen thuộc chỗ này vì anh đã ở đây suốt nửa năm nhưng không người nào đến bắt chuyện với anh, lúc ấy anh đã thấy nghi ngờ một nơi lớn như thế này mà mọi người lại đối xử với mình như không tồn tại.
Quản gia nói, anh chỉ cần chuẩn bị đồ ăn cho chồng cũ A là được, O gật đầu, sau đó cẩn thận nhớ lại khẩu vị chồng trước A rồi mới chuẩn bị đồ ăn xong quay về phòng của mình.
Anh biết lòng dạ chồng cũ A hẹp hòi lại còn hận mình, nhưng anh không ngờ rằng nhiều năm như vậy gã còn ghim chuyện đó không chịu buông, còn nghĩ ra biện pháp tới trả thù mình, đơn giản chính là sau khi gã khôi phục ký ức thì phát hiện mình đã kết hôn với một O bình thường, còn tự tay hủy bỏ hôn ước đã định sẵn, nhưng anh cũng thật vô tội vì nào biết rằng mình đã lỡ tay nhặt một A có thân phận khó lường đến vậy.
Bây giờ, anh khó mà có một cuộc sống như ý, rốt cuộc thì lòng dạ của chồng cũ A thật sự quá hẹp hòi.
Chồng cũ A cũng không phải là người không nói đạo lý, người thành thật O cảm thấy cánh tay không lay chuyển được đùi nên vẫn chưa biết tính làm sao.
Người thành thật O cảm thấy mình có thể suy ngẫm để đoán tâm lý chồng cũ A, nhưng thật sự thì anh không thể lý giải được con người này.
Nói trước mặt người điếc là phí lời.
Anh biết chồng cũ A đại khái không muốn nhìn thấy mình, thế là làm cơm xong thì anh liền trốn vào phòng.
Tuy rằng chồng cũ A giống dạng người có khuynh hướng bạo lực, chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt gã thì gã cũng sẽ không chủ động tìm anh gây sự.
Người thành thật O không dám tùy tiện như trước đây, kiểu không muốn sống mà cứ tìm cách xuất hiện trước mặt chồng cũ A, vì hiện tại anh còn có một cô con gái nhỏ cần được chăm sóc, quan trọng là giữ lại cái mạng nhỏ này thì tốt hơn.
Lệ Lệ đúng là một đứa bé ngoan ngoãn, trầm tính, hơn nữa con bé lớn lên lại giống anh, có lẽ thứ duy nhất giống chồng cũ A chính là cặp mắt kia khi cô bé tức giận, nhưng may là Lệ Lệ rất ít khi giận dỗi, bằng không anh cũng không dám để bé con ở dưới mắt chồng cũ A, người thành thật O thường xuyên cảm thấy may mắn vì tính cách của bé con không giống chồng trước A.
Nếu không người thành thật O thật sự sẽ buồn bực chết mất.
Người thành thật O quyết định đem bí mật này xuống mồ, rốt cuộc anh vẫn không nhịn được mà tưởng tượng rằng sau khi chồng cũ A phát hiện ra Lệ Lệ là con gái mình, liệu gã sẽ nói những câu như “Loại người thấp kém như em, dám làm gen cao quý của tôi bị xáo trộn sao?”
Trở về nhà, Lệ Lệ mặc váy dâu tây, trên đầu cô bé cài một chiếc kẹp dâu tây, đôi chân nhỏ đung đưa qua lại trong khi chơi xếp hình, người thành thật O nhìn thấy con gái mà lòng muốn tan chảy.
Khi quản gia nhìn đứa trẻ này, ông cũng cảm thấy con bé trông rất giống người thành thật O, con bé giống như một con búp bê sứ vậy làm ông không ngừng thở dài bất lực, như thể một giây tiếp theo ông sẽ đập ngực, dậm chân và hét lên.
Người thành thật O: “…” Đúng là anh không hiểu rõ về bọn họ lắm.
Lệ Lệ đi học mẫu giáo, chồng cũ A cũng bận rộn với công việc nên cơ hội gặp được con bé là rất nhỏ, tuy nhiên, để đề phòng thì người thành thật O đã lấy ra một bức ảnh của chồng cũ A và đưa đến trước mặt con bé.
“Bảo bối, con phải nhớ kỹ, nếu nhìn thấy người này thì con hãy coi hắn như hòn đá ven đường, không cần để ý đến hắn ta.”
Lệ Lệ gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi ạ, nhưng ba ơi, vì sao anh trai không ở cùng một chỗ với chúng ta nữa ạ?”
Người thành thật O vội vàng nói: “Sau này con không thể gọi anh ấy là “anh trai” nữa, nếu muốn kêu thì con chỉ nói nhỏ với ba thôi, có được không?”
Lệ Lệ: “Con biết rồi ạ, ở bên ngoài con sẽ gọi anh trai là cha, khi nào chỉ có con, anh trai và ba thì con sẽ gọi là “anh trai”.”
Người thành thật O hôn con gái mình một cái, anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã liều mạng sinh ra một đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu như thế này.
Có lẽ là tâm trí anh đang ngao du về chốn xưa, anh nhớ tới mấy năm trước, khi đó anh còn là một ông chủ nhỏ đang chật vật kiếm sống từng ngày, đêm nọ vô tình nhìn thấy một người đứng trước xe khi anh đang lái vào lúc nửa đêm, điều đó đã khiến anh sợ chết khiếp và nghĩ rằng mình gây tai nạn.
Kết quả là anh bước ra khỏi xe thì nhìn thấy A đang chảy máu.
Lúc đó anh sống ở khu R, nơi đó khá hỗn tạp, dân xã hội đen sinh hoạt rất đông, an ninh ở đó cũng không tốt nên anh đã đưa người này đến phòng khám.
Khi chồng cũ A tỉnh dậy, vẻ mặt gã lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình thì nóng nảy đến mức O không dám phớt lờ gã, vì ở khu R có rất nhiều xã hội đen cũng không thiếu người như vậy.